Chương 7 - Rắc rối
Chương 6: RẮC RỐI
Mùa hạ đã đến với bầu trời xanh trong và những làn gió nhẹ mơn man khuôn mặt tôi. Tôi chầm chậm đi trên hành lang, ngẩng lên ngắm nhìn khoảng trời nhỏ hẹp trên đầu, hít thật sâu. Cảm giác này thật giống với lần bị lạc đường, khi tôi cũng đang luẩn quẩn trong đầu với những suy nghĩ vẩn vơ...
-Cô nương, đi bên này. - Tôi giật mình quay lại, vị thái giám ở Trường Xuân Cung đang nhìn tôi.
-Chúng ta không thể dừng lại được, nếu không sẽ đến muộn đấy.
-Xin...xin lỗi, mời công công dẫn đường. - Tôi cúi đầu xin lỗi.
Hắn quay người lại tiếp tục đi, tôi lật đật bước theo, nhưng suy nghĩ vừa lóe lên ban nãy đã biến đi đâu mất. Vừa đi vừa nghĩ nhưng vẫn không nhớ lại được, tôi bèn tự nhủ, tạm thời bỏ đi, rồi sẽ đến lúc nhớ ra thôi.
-Hi hi! - Tôi bật cười, tên thái giám bèn quay lại nhìn tôi đầy nghi hoặc, tôi cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn lại hắn. Hắn thấy thế cũng sửng sốt, quay lại vừa đi vừa lẩm bẩm gặp ma quỷ.
-Ha ha! - Tôi thầm cười sau lưng hắn, cảm thấy mình thật tẻ nhạt, nhưng tâm trạng tôi đã khá hơn nhiều, tạm thời gạt sang một bên những tâm sự kia.
-Tỷ tỷ!
Tôi dừng bước, là ai đang gọi đây? Đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng chả có ai cả...Lẽ nào tôi gặp ma sao?
-Đại tỷ! - Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai tôi từ sau lưng.
-Á! - Tôi hét lên, quay phắt ra sau thì thấy Minh Huy đang đứng sau lưng tôi với vẻ sợ hãi.
-Sao thế?
-Tiểu tử này, làm gì đấy? - Tôi vừa đưa tay lên ôm ngực, vừa trừng mắt nhìn hắn. Hắn ngẩn người, cẩn thận quan sát tôi. Tôi giật mình, vốn chỉ định lấy lại bình tĩnh nhưng tên tiểu tử này quá tinh tường. Tôi đã tự nhắc nhở mình phải thật cẩn thận, đề phòng mọi người trong nhà, nhưng không ngờ hắn lại thình lình xuất hiện trước mắt tôi. Chúng tôi cứ nhìn nhau mãi như vậy, tôi biết Minh Huy đang dò xét tôi, nhưng tôi nhất thời không biết nên nói gì hay làm gì để tránh làm hắn nghi ngờ. Tôi đang sợ toát mồ hôi, phân vân có nên giả vờ ngất không thì tên thái giám đến gần:
-Minh Huy công tử, ngài đang…
-Phúc công công, tôi chỉ muốn nói vài câu với tỷ tỷ. - Hắn ngắt lời, quay sang mỉm cười nói.
-Nhưng Minh Vy cô nương phải đến Trường Xuân Cung ngay. Hôm nay là ngày đầu tiên, chủ tử đang đợi đấy. - Phúc công công lạnh nhạt nói.
Tôi đứng ở bên cạnh cười thầm, nói đúng lắm, phải đi ngay, càng nhanh càng tốt. Minh Huy lại tiến lên nói:
-Công công, ta hay ra vào cung, chẳng lẽ còn không biết giờ giấc sao? Ngài yên tâm, tỷ tỷ không đến muộn đâu. Nói rồi hắn nhét cái gì đó vào tay Phúc công công, còn thì thầm bên tai lão vài câu. Tôi cố gắng dỏng tai lên nghe nhưng chỉ loáng thoáng nghe được hai từ "Chủ tử".
-Cũng phải, tỷ tỷ ruột nhập cung, gặp nhau dặn dò vài câu cũng là lẽ đương nhiên. Được! Ta ra đằng kia trông, nhưng công tử phải nhanh lên đấy, xảy ra chuyện gì ta không gánh vác nổi đâu. Phúc công công cười tủm tỉm tránh sang một bên, tôi tức giận nhìn hắn, nhìn vẻ hí hửng của hắn đến thằng ngốc cũng biết hắn được đút lót rất nhiều bạc, thế mà lúc nãy hắn còn mắng tôi đi chậm! Tên thái giám chết tiệt này…
-Tỷ?
-Hả? - Tôi quay sang, Minh Huy đã đứng cạnh tôi tự lúc nào, nhìn bộ dạng nghiến răng nghiến lợi của tôi.
-E hèm! - Tôi húng hắng ho, chuẩn bị tinh thần đối phó rồi hỏi hắn. - Đệ tìm ta có việc gì không?
-Đệ nghe nói tỷ được cử đến chỗ của Đức Phi nương nương, biết sau này khó gặp mặt nên tranh thủ sang gặp tỷ.
-Ta vẫn ổn, cảm ơn đệ. A mã và ngạch nương thế nào rồi? - Tôi cười nhạt, thận trọng chuyển sang chủ đề an toàn hơn.
-A mã và phu nhân vẫn khỏe, tuy tỷ không được chọn, nhưng làm nữ quan cũng tốt, đến tuổi có thể xuất cung, còn hơn là cả đời không được gặp.
Tôi gật đầu nói:
-Bọn họ an tâm là tốt rồi, di nương và muội muội vẫn khỏe chứ?
-Vẫn khỏe, mấy ngày nữa về nhà rồi, hôm trước họ vừa mới viết thư sai người lên đón. E hèm… - Minh Huy hắng giọng.
Tôi nhìn hắn, lòng hiểu rõ hắn còn có lời muốn nói hoặc muốn hỏi gì đó. Tôi cúi đầu im lặng giả vờ không biết, tránh khỏi gậy ông đập lưng ông, nhưng trong đầu suy nghĩ rất lung, không biết hắn muốn nói gì đây…Đột nhiên nhớ lại ban nãy hắn cùng Phúc công công nói chuyện chủ tử nào đó, lẽ nào Bát gia hắn…
-Tỷ tỷ, lần trước gặp nhau cũng không kịp nói chuyện, tỷ mau đi theo thái giám đi.
-Ừ, ta phải đi Trữ Tú Cung, chủ tử còn đang đợi. - Tôi cười, chợt hiểu ra Minh Huy đến đây là có ý thăm dò tôi, nãy giờ nói quanh co như vậy chỉ để muốn biết tôi cùng đám người Thập tam gia có quan hệ gì. Thấy tôi không bắt chuyện, hắn cắn môi, cúi đầu suy nghĩ gì đó một lúc, rồi như thể đã hạ quyết tâm, hắn thình lình ngước mắt lên nhìn tôi, nói:
-Tỷ tỷ, ngày hôm đó…
-Minh đại gia, không còn sớm nữa, chúng tôi phải đi rồi. - Phúc công công tiến lại, tôi thầm thở phào, quyết định rút lại lời mắng hắn lúc nãy, đến sớm không bằng đến đúng lúc. Nếu không tôi cũng không biết phải trả lời Minh Huy thế nào, cũng không biết phải nói thế nào cho đúng.
-Cô nương, đi thôi.
Tôi quay lại nhìn đệ đệ, hắn cũng không có cách nào. Biết không thể trì hoãn được nữa, Minh Huy cười:
-Tỷ tỷ nhớ bảo trọng, đệ sẽ nghĩ cách đến thăm, báo tin cả nhà cho tỷ.
-Đệ cũng vậy, nhớ báo cho lão gia và phu nhân ta vẫn khỏe, không phải lo lắng cho ta. - Tôi mỉm cười gật đầu.
Hắn gật đầu rồi quay lưng bỏ đi. Tôi nhìn theo bóng hình của đệ đệ, trong lòng ngổn ngang trăm mối, không biết sau này, Minh Huy sẽ là gì của tôi, người thân, bạn bè hay…kẻ thù?
Vào cung nhận việc, mặc y phục của nữ quan, đi giày xong xuôi, công việc đầu tiên tôi được giao là kiểm kê và lau chùi một số bình hoa, đồ sứ của Đức Phi. Công việc khá đơn giản nhưng tôi rất hứng thú. Những thứ này còn tinh xảo hơn những đồ mô phỏng được trưng bày trong Cố cung. Tôi rất phấn khích khi được chạm tay vào những tác phẩm nghệ thuật vô giá, hơn nữa ở đây lại có rất nhiều.
Đức Phi là người nhân hậu, dịu dàng, thấy tôi bà cũng không nói gì nhiều, chỉ dặn dò vài câu như thường lệ, giao cho tôi vài việc vặt chứ không để tôi hầu hạ. Cho dù thế nào, tôi cũng coi đó là một sự chiếu cố, vui vẻ chuyển những bình hoa, đồ sứ ấy ra hành lang, đi lấy một chậu nước, một mảnh vải sạch rồi ngồi trên chiếc ghế nhỏ bắt tay vào làm việc. Đẹp quá! Tôi không khỏi cảm thán, những nghệ nhân và nhà kiểm định ở thời hiện đại hẳn là đang ghen tỵ với tôi lắm. Ha ha! Tôi vừa làm vừa hát khe khẽ.
Sau một lúc, tôi chợt cảm thấy không thoải mái, hình như có cái gì đó…Ơ! Nhìn thấy bóng người thấp thoáng hiện lên bình, tôi cười thầm, chắc Thập tam A ca lại định dọa tôi rồi. Hừm! Tôi vờ như không biết cắm cúi làm việc, nhúng đẫm nước vào giẻ rồi bất thần đứng lên, quay lại hắt nước vào đầu, vào mặt hắn.
-Ha ha, để xem lần này ai dọa ai! Ngài còn…
- Tôi cười to rồi ngoảnh sang nhìn, bất chợt cả người đông cứng lại, cảm giác như sắp ngừng thở đến nơi, đập vào mắt tôi là những giọt nước đang lăn từ trên trán xuống đôi mắt lạnh lùng, đen thẫm của Tứ A ca.
Nước tiếp tục lăn xuống đôi môi cương nghị, chảy dọc xuống cằm. Tôi lặng người đi, theo bản năng lao về phía trước lấy tay áo lau đi:
-Tứ gia, nô tỳ..nô tỳ không…nô tỳ cứ tưởng là...không phải ngài.
Tôi lắp bắp giải thích, hoảng hốt lau mặt cho hắn. Đôi mắt đen thâm trầm của Tứ A ca vẫn xoáy vào tôi, không hề có hành động gì khác. Ngay khi chạm ánh mắt ấy, đầu óc tôi bỗng trống rỗng, mình đang làm gì thế này? Lại đi lấy tay áo lau bừa lên mặt hắn, máu bỗng dồn hết lên đầu khiến tôi choáng váng, không khỏi lùi về sau một bước. Keng! Chậu nước bị tôi đá phải, lật ngửa ra, nước bắn tung tóe lên người. Bỗng một tiếng "Rầm" vang lên khiến tôi thót cả tim, cái chậu lại đụng vào đống đồ sứ, chậu hoa. Nếu chẳng may vỡ mất thì…
Mặc cho gót chân đang đau, tôi vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra, thu dọn đống đồ sứ, cũng may không việc gì. Tôi thở phào nhẹ nhõm, kiệt sức ngồi bệt xuống đất.
-Mẹ ơi, sợ chết đi được! - Tôi lấy tay áo lên lau mồ hôi, sao lại ướt thế này? A! Tôi bừng tỉnh, khó nhọc nuốt nước bọt, cố hết sức ngẩng đầu lên thì thấy Tứ A ca vẫn đứng ở đấy. Trong khoảnh khắc đó, mọi chức năng trong cơ thể tôi như biến mất vậy, không thể cử động, chỉ có thể giương mắt ra nhìn hắn. Đột nhiên đôi mắt hắn như lóe lên ý cười, tôi chớp mắt, lẽ nào mình hoa mắt rồi chăng? Tôi đang suy nghĩ thì mắt hắn lại trở lại bình thường, thậm chí còn lạnh lẽo hơn cả lúc đầu. Đang ngẩn người thì tôi nghe thấy có tiếng bước chân lại gần, bèn nghiêng đầu nhìn lên.
-Hửm, ở đây có gì vui vậy? - Một giọng nói vui vẻ vang lên từ sau lưng Tứ gia, nhưng không phải của Thập tam A ca, tôi chưa từng nghe bao giờ. Tò mò, tôi nghiêng người sang vươn cổ ra nhìn. Tứ gia bỗng tránh sang một bên, đập vào mắt tôi là một thanh niên phong thái cao quý. Hắn dựa vào cửa Nguyệt Lượng nhìn về phía chúng tôi, khi thấy tôi thì hắn ngẩn người, nhìn lại lần nữa rồi bật cười. Lúc này tôi mới phát hiện mình giống như cái cây nghiêng ngả, bèn lúng túng đứng dậy, lùi về sau hai bước. Lần này tôi chả còn xấu hổ nữa, chắc vì mất mặt nhiều lần quá nên quen rồi chăng? Tôi cười gượng gạo, lắc đầu thu mọi tâm tư lại, cố gắng tập trung nghe hắn nói:
-Tứ ca mới bị dính mưa sao? Coi chừng cảm lạnh đấy...Ha ha ha….
Tứ A ca liếc nhìn hắn, lấy khăn tay ra lau mặt rồi hỏi:
-Không phải đệ cùng bọn lão Cửu lão Thập đi đấu võ sao? Sao bây giờ đã quay về rồi? - Nói xong, Tứ A ca nhìn hắn đầy lạnh nhạt, quả thực rất có uy phong. Thế mà hắn không sợ, còn cười nhăn nhở nói:
-Thập ca tự nhiên bị đau bụng, các thầy bèn cho nghỉ. Đang định đi thả chim ưng với Thập tam ca thì huynh ấy hẹn gặp ở đây, nên đệ liền đến.
Nghe vậy, Tứ a ca liền nhìn xung quanh tìm Thập tam A ca.
-Huynh ấy đã vào rồi, đệ nghe đám nô tài bảo huynh đang ở đây, liền đi tìm, không ngờ lại thấy…
Hắn cười nhìn tôi, tôi liền cung kính dập đầu, khẽ than thầm rõ ràng cảm thấy hôm nay mình rất may mắn, vậy mà chẳng thấy việc tốt đâu, tôi mừng quá sớm chăng?
-Ừ, đi đi, nương nương chắc đang đợi đấy. - Nói xong, Tứ A ca không thèm nhìn tôi mà lập tức bỏ đi. Tôi khẽ hít một hơi, ổn rồi, coi như hắn tạm thời cho qua.
-Này!
-Dạ! - Tôi giật mình, lúc này mới biết nam tử kia đang đứng trước mặt, nhìn tôi với vẻ hứng thú. Tôi cố đứng vững, cúi xuống hành lễ:
-Nô tỳ thỉnh an chủ tử, gia cát tường!- Tôi giữ nguyên tư thế ấy một lúc mà hắn vẫn không phản ứng gì, khi cảm thấy chân ngày càng tê bèn thầm chửi hắn trong lòng.
-Ờ. Đứng lên đi.
Hắn lại hỏi:
-Này nữ quan mới đến, ngươi tên gì?
-Bẩm chủ tử, nô tỳ họ Nhã Lạp Nhĩ Tháp. - Tôi hờ hững đáp, lòng cũng đoán ra thân phận của nam tử. Nhưng tôi không sợ hắn, hắn không mềm dẻo như Thập tam gia, cũng không đem lại áp lực như Tứ gia, nên tôi không có cảm giác gì hắn. Tôi không khỏi nhếch mép cười, kết cục của hắn tôi đã biết rồi. Thập tứ A ca rốt cuộc cũng chỉ là một người đáng thương mà thôi…
-Là ngươi? - Thập tứ A ca nhìn tôi với vẻ âm trầm, tuy hắn vẫn nở nụ cười nhưng không hề mang ý tốt, định chế nhạo tôi sao? Tôi tức giận, bèn bật lại không chút suy nghĩ:
-Chính là nô tỳ!
Vừa dứt lời, tôi chỉ muốn tự tát vào mặt. Lẽ nào rắc rối hôm nay còn chưa đủ sao? Tôi đỏ mặt, lùi xuống một bước.
-Nô tỳ thất lễ rồi!
Tôi cúi đầu, lo lắng không biết mạo phạm hắn như vậy sẽ phải chịu hậu quả thế nào, bị phạt quỳ, bỏ đói hay phạt đánh? Tôi cố vắt óc nhớ lại hồi học quy củ ở Nội vụ phủ, gồm những quy định nào ấy nhỉ?
Tay hắn vươn ra, túm lấy cằm nhấc đầu tôi lên, tôi vốn định giằng ra nhưng cằm bị hắn giữ chặt không làm gì được. Hành động này của hắn thật sỉ nhục người khác, nhưng chả còn cách nào, mặt tôi tối lại, bình tĩnh đưa mắt nhìn hắn. Thập tứ A ca nhìn tôi chằm chằm một lúc, sau đó bật cười:
-Ngươi thật thú vị!
Tôi cả kinh, lần trước người khen tôi thú vị là Thập tam A ca, sau đó đã đem đến cho tôi biết bao rắc rối và những kẻ thù trong tối lẫn ngoài sáng. Tôi vùng thoát khỏi bàn tay của Thập tứ A ca, sau đó đưa mắt liếc nhìn hắn đầy nghi ngờ, nhằm đoán suy nghĩ của hắn.
Khi thấy mặt nạ bình tĩnh của tôi bị phá vỡ, hắn bật cười vui vẻ, còn tôi chỉ muốn khóc. Mới nhập cung được vài ngày mà không có ai là tôi chưa chọc đến, đúng là bị ôn thần ám! Tôi chỉ muốn sống yên ổn, nhưng người tôi cứ như đeo thuốc nổ, đi đến đâu là nổ đến đó như sợ người khác không biết mình vậy. Tôi đang miên man suy nghĩ thì Thập tứ A ca lại tiến lên một bước, tôi bèn lùi lại. Không thể bình tĩnh thêm được, hôm nay xảy ra biết bao chuyện như vậy, lí trí của tôi chẳng dùng được nữa, trong phim ở những trường hợp như vậy phải nói thế nào nhỉ? Tôi hạ quyết tâm, không nhẫn được thì không cần phải nhẫn nữa, nếu hắn còn dám tiến thêm một bước nữa, tôi sẽ...
-Thập tứ đệ! - Có tiếng trách khẽ, tôi ngẩng đầu lên thì thấy Thập tam A ca đang đứng ở cửa tò vò nhìn về hướng này với vẻ mặt...thật khiến tôi rùng mình.
-Đệ làm gì lề mề thế, trưa nay nương nương có phần cơm, mọi người đợi mỗi mình đệ thôi.
-Đệ đến đây! - Thập tứ A ca quay đầu mỉm cười. Tôi ngây ra nhìn Thập tam A ca, má bỗng nóng ran, chỉ đến khi thấy mắt hắn ngùn ngụt lửa giận mới bừng tỉnh. Đúng là cùng một cha sinh ra có khác, toàn những kẻ háo sắc. Tôi hít thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn, Thập tứ A ca đang cười rất tươi với vẻ khiêu khích, Thập tam A ca mặt lạnh như tiền, hai tay nắm chặt thành quyền. Tôi liếc hắn, rồi lại nhìn Thập tứ A ca, hắn vẫn đang cười với tôi. Tôi liền đưa tay lên, lấy tay áo lau đi lau lại nơi bị hắn chạm vào. Mặt hắn vừa căng thẳng lại đỏ bừng lên.
-Hừm! - Thập tam A ca cười nhẹ, tôi không nhìn bọn họ mà cúi người hành lễ: "Nô tỳ xin phép cáo lui!" Dứt lời, tôi thu dọn đồ đạc rồi quay người bỏ đi.
Rẽ qua hai chỗ ngoặt về phòng, xếp đặt gọn gàng đống đồ cổ kia xong, tôi mới nhận ra tay mình đang run lẩy bẩy, mặt ướt ướt, bèn sờ lên, hóa ra là nước mắt. Tôi thở dài, ngồi xuống ghế, lấy ngón tay day day thái dương...Giờ tôi mới thấy hối hận, quá kích động đúng là có thể hại chết người, vừa nhắc mình không được gây rắc rối thì tôi lại làm chuyện này, không biết là vì thấy sự đắc ý của Thập tứ A ca hay cơn giận của Thập tam A ca nữa. Chẳng biết sẽ phải chịu hình phạt gì đây? Tôi ngửa đầu ra lưng ghế, nhìn lên trần nhà...Thôi vậy, chuyện đã rồi, giờ nói cũng chẳng giúp được gì, hơn nữa nếu có rắc rối gì Thập tam A ca sẽ giúp tôi. Tôi đứng bật dậy, thầm cảnh cáo mình không được có những suy nghĩ ngu xuẩn như vậy nữa, nếu không sớm muộn cũng có ngày tự hại mình. Nghĩ như vậy, tôi bỗng thấy đau đớn, bèn lắc đầu, không được than thân trách phận nữa mà phải tiếp tục làm việc thôi. Bụng tôi lại réo rắt sôi lên, nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấy bầu trời ngày một tối dần, không biết ở đây mấy giờ mới ăn cơm nhỉ? Lát nữa nhất định phải hỏi ai mới được, đây cũng là chuyện quan trọng mà.
"Cốc cốc", có người gõ cửa, tôi quay lại nhìn thì thấy tiểu thái giám Lý Hải đang thò đầu vào, thấy tôi ở đó, hắn thở phào nói:
-Minh cô nương, ta tìm cô nãy giờ đấy! Mau lên, chủ tử đang gọi cô.
Tôi ngẩng đầu lên, thầm than thở chuyện phải đến cuối cùng cũng đến rồi! Mới làm được ngày đầu tiên đã chịu phạt, đây cũng có thể được tính là kỷ lục rồi!
-Ha… - Tôi gượng cười. Tiểu thái giám thắc mắc nhìn tôi, tôi cố điều chỉnh lại nhịp thở rồi đáp:
-Đi thôi!
Tôi theo sau tiểu thái giám, vừa đi vừa xem xét cảnh vật xung quanh. Từ khi đặt chân vào Trường Xuân Cung, tôi mới chỉ đi đến chính điện của Đức Phi, phòng mình và nhà kho, nên giờ chả biết đi hướng nào, nhưng cũng lười không muốn hỏi Lý Hải. Có lẽ vì dạo này gặp phải quá nhiều chuyện, nên tôi cũng mệt mỏi, bắt đầu biết sợ rồi. Có điều…
-Hừm! - Tôi cười gằn, dạo gần đây hình như tôi đã bị nhiễm cái thói kỳ quặc này rồi. Xem ra Hoàng cung có thể biến người ta trở nên bất bình thường, nhưng mong là trước khi về nhà tôi sẽ không trở thành kẻ lập dị như vậy. Lý Hải thỉnh thoảng lại quay lại nhìn tôi, nhưng tôi giả vờ như không biết, trong lòng hiểu ra không phải chuyện gì to tát, nếu không tôi đã bị tóm từ lâu rồi, còn phái người đến gọi làm gì? Cho dù Thập tứ A ca có mách lại gì đó với Đức Phi, bị bà ta ghét thì thôi, dù sao tôi cũng chưa từng nghĩ sẽ lựa gió phất cờ, muốn thì cứ ra tay đi!
Hai bên đường chỉ lát đá, phủ lên một thảm cỏ xanh mơn mởn chứ không trồng hoa, đơn giản mà vẫn rất tinh tế. Xem ra Đức Phi cũng là người giản dị, không ưa xa hoa như sử sách đã viết, rất hợp gu của tôi. Thiện cảm tôi dành cho bà cũng tăng lên vài phần. Đang suy nghĩ thì chúng tôi lại rẽ, trước mắt hiện ra một lối đi rộng rãi, phía trước treo đèn đuốc sáng trưng. Lý Hải ra hiệu cho tôi đứng đây đợi, còn hắn tiến lên trước, vén mành đi vào trong, chắc là để thông báo cho Đức Phi. Tôi nhìn quanh, thái giám và cung nữ tay bê nào rau xanh, trái cây, nào đồ dùng rửa mặt đi lại không ngừng nghỉ nhưng vẫn rất yên lặng, không gây ra một chút tiếng động nào. Những cảm xúc cứ lẫn lộn trong tim, khiến người ta bất giác im lặng, khiến bầu không khí trở nên nặng nề. Đây là uy nghi của Hoàng gia sao...Hừ! Bỗng nhận ra mình lại quen thói cười khẩy, tôi không khỏi chau mày, cái tật này không tốt chút nào.
-Minh cô nương?
-Vâng? - Tôi ngẩng đầu lên thì thấy Lý Hải đang đưa tay về phía mình, ngụ ý tôi đã được phép tiến vào. Tôi gật đầu, hít sâu một hơi rồi bình tĩnh bước vào trong.
Thơm quá! Vừa vào phòng đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát, không biết là đàn hương hay xạ hương, nhưng rất dễ chịu, có tác dụng an thần. Tốt quá, đúng lúc đang cần, tôi ra sức hít lấy hít để. Đột nhiên cảm thấy có vài ánh mắt đang hướng về phía mình, tôi ngẩng đầu lên thì giật mình nhận ra Tứ A ca, Thập tam A ca, Thập tứ A ca đang ngồi trước bàn dùng bữa. Tứ A ca liếc tôi, rồi gắp thức ăn vào miệng nhai, mắt cúi xuống, mặt vô cảm không thể đoán được hắn đang nghĩ gì. Thập tam A ca nâng ly rượu lên nhìn tôi chăm chăm. Tôi ngẩn người, rồi bất giác mỉm cười với hắn, nhưng lập tức nhận ra hành động này là lễ nghi ở thời hiện đại, không phù hợp dùng ở thời này. Đang lúng túng thì Thập tam A ca bỗng cười với tôi, ngửa đầu uống cạn ly rượu, nhờ vậy mà tôi chợt thả lỏng, cảm thấy trong lòng vui vẻ. Thập tứ A ca cầm ly rượu, lười biếng dựa ra ghế, nhưng hai mắt lại nhìn tôi đầy đăm chiêu. Tôi chợt lo lắng, không biết cảnh ban nãy có bị hắn nhìn thấy không, đành tự nhắc mình không được phạm sai lầm nữa.
-Minh Vy?
-Vâng? - Tôi thu lại mọi cảm xúc rồi mau chóng ngẩng đầu lên, lúc này mới biết Đức Phi đang ngồi phía sau bức mành. Tôi tiến lên hai bước, rồi cúi xuống hành lễ:
-Nô tỳ thỉnh an nương nương, nương nương cát tường.
-Được, đứng dậy đi.
-Tạ ơn nương nương. - Tôi đứng dậy, lòng không khỏi thắc mắc, bà cùng đám con trai ăn cơm, gọi tôi đến làm gì?
-Tiểu Vy?
-Vâng ạ. - Tôi nghiêm túc đáp.
-Từ nay ta gọi ngươi là Tiểu Vy được chứ?
-Vâng.
-Đống đồ cổ kia ngươi đã sắp xếp xong chưa? - Bà lại hỏi.
-Bẩm chủ tử, hôm nay nô tỳ đã thu dọn hết rồi, chỉ còn vài cái bát sứ thời Tống đặt trong tráp, chưa sử dụng đến. Chúng mỏng manh nên dễ vỡ, nô tỳ không dám tự ý đụng vào, mong nương nương chỉ giáo. - Tôi thận trọng đáp lại.
-Ừ, ngươi đã kiểm kê lại chưa?
-Bẩm nương nương, nô tỳ đã đối chiếu với sách của Phúc công công, chỉ sai sót đôi chút, nô tỳ đã chú thích lại rồi.
-Được, đứa trẻ này quả rất thật thà, hiểu chuyện.
Bóng người sau bức mành khẽ lay động, hình như Đức Phi đang ngồi thẳng dậy.
-Mau vứt bỏ những thứ đồ cũ kia đi, các ngươi đều đi theo ta, còn cố tình giấu giếm ta làm gì.
-Vâng. - Các cung nữ thái giám kia vội đi thu dọn. Tôi liếc trộm Đức Phi, thì thấy bà thân mặc thường phục mang sắc thu nhã nhặn, tóc búi lên bằng một chiếc trâm ngọc trai, dịu dàng nhìn tôi. Tôi vội cụp mắt xuống, giữ dáng vẻ kính cẩn.
-Xem ra hôm nay Ngạch nương đã có được một nha hoàn tốt. - Thập tứ A ca nói đùa. Tôi nuốt nước bọt, không biết hắn tính giở trò gì đây…
-Đúng thế. - Nghe giọng có thể thấy Đức Phi rất vui, có vẻ bà rất thương con trai út.
-Tiểu Vy, mau bái kiến các A ca.
Tôi tiến lên phía trước, mắt không nhìn họ mà cúi xuống hành lễ:
-Nô tỳ thỉnh an các chủ tử, các chủ tử cát tường.
-Đứng lên đi. - Tứ A ca lạnh lùng nói, khiến tôi bất giác run rẩy, vội lùi xuống vài bước, đứng sang một bên.
-Chúng nhi tử vẫn chưa kính rượu ngạch nương. - Tứ A ca nâng ly lên, Thập tam A ca và Thập tam A ca cũng lập tức làm theo.
-Đúng vậy, ngạch nương nhất định phải uống cạn ly rượu thể hiện hiếu tâm này của chúng nhi tử. - Thập tứ A ca cười tủm tỉm phụ họa.
Cung nữ dâng lên một ly rượu, Đức Phi cũng vui vẻ cầm lên nói:
-Ta không thích uống rượu, nhưng ly này không thể không uống rồi.
Dứt lời, bà ngửa đầu uống cạn, các A ca cũng làm theo. Thập tam A ca cười:
-Tửu lượng của ngạch nương thật tốt, chẳng qua vì chê chúng nhi tử tửu lượng kém, uống cùng sợ mất hứng mà thôi.
-Đúng là chỉ có con mới có thể chọc cho ta vui! Lời này kẻ nào nói vậy? Ta già rồi, sao mà uống được chứ? - Đức Phi vừa cười vừa nói.
-Kẻ nào dám nói vậy? Ngạch nương vẫn còn trẻ lắm, nhìn còn tưởng là thiếu nữ đôi mươi! - Thập tứ A ca cười.
-Nói bậy! Con chẳng nghiêm túc chút nào cả! - Đức Phi mắng yêu.
Tôi đứng một bên lẳng lặng quan sát, trong khi Thập tam A ca và Thập tứ A ca trêu cho bà cười nói vui vẻ thì Tứ A ca vẫn ngồi im một chỗ, cách biệt với các đệ đệ. Tôi liền nhớ lại, Đức phi hình như rất yêu chiều con út, còn con trưởng thì…
Tôi nhìn Tứ A ca, sau khi Tứ A ca kế vị, Đức Phi lên ngôi Thái hậu và mâu thuẫn giữa hai mẹ con họ...Tuy hắn máu lạnh vô tình, nhưng cũng là người, mà người thì cũng cần được yêu thương chứ. Tôi nghiêng đầu, nhìn hắn với vẻ thương xót. Bỗng ánh mắt lạnh lùng của Tứ A ca quét qua, khi chạm ánh mắt của tôi, hắn lặng người. Tôi sợ hãi, vội dời mắt sang nơi khác, mặt tựa hồ như đang nóng lên. Trong phòng bỗng im phăng phắc không một tiếng động, nhưng tôi không dám ngẩng đầu lên, ai mà biết họ đã nhìn thấy và suy tưởng ra chuyện gì, thực ra tôi chỉ thấy hắn đáng thương thôi mà…
Không hiểu sao tôi lại có cảm giác chột dạ, chỉ đành nín thở đứng đó.
-E hèm! - Đức Phi hắng giọng.
-Tiểu Vy, tí nữa ngươi đem danh sách đã sửa dâng lên ta xem. Ta biết ngươi hiểu chữ nghĩa, nên còn giao cho ngươi một vài việc, Phúc công công sẽ đến tìm ngươi sau. Bây giờ lui xuống đi. - Bà vẫn nói bằng giọng rất hiền từ, như thể không có chuyện gì, nhưng tôi thừa hiểu những người này đều rất giỏi che giấu cảm xúc, chứ ít có người đã hậu đậu, lại còn cảm xúc gì cũng lồ lộ trên mặt như tôi. Chỉ đành cầu cho mình may mắn thôi!
-Vâng, vậy nô tỳ xin cáo lui. - Tôi điềm nhiên cúi xuống hành lễ, sau đó quay sang hành lễ với các A ca, lùi xuống hai bước rồi bỏ đi, không dám nhìn lung tung nữa.
Tôi rảo bước, khi qua chỗ rẽ thấy xung quanh không có ai mới dám thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực. Trong lòng rất khó chịu, cổ thì căng cứng, buộc tôi phải quay đi quay lại vài lần. Ban nãy căng thẳng quá! Nghĩ lại chuyện vừa rồi, tôi không khỏi lắc đầu, nghe người ta nói rằng con người nhất định sẽ làm ba chuyện đáng hối hận trong suốt cuộc đời. Vậy mà hôm nay tôi đã làm hai chuyện rưỡi rồi, phải chăng điều này có nghĩa tôi sẽ bình an suốt quãng đời còn lại, sẽ không làm những điều khiến bản thân hối hận nữa? Hay là tôi chỉ cần làm nửa điều nữa thôi sẽ mất mạng? Tôi lắc đầu, như vậy thì đen quá! Vẫn là bộ não và trí nhớ là điều quan trọng hơn hết!
Tôi ngước đầu lên ngắm bầu trời để bình tâm lại...Ổn rồi, mau đi ăn cơm thôi, sau đó phải đi lấy sổ sách, buổi tối còn triệu kiến nữa. Tôi nhìn ngó xung quanh, theo như ấn tượng lúc nãy thì giờ tôi phải rẽ phải, sau khi suy nghĩ một lúc, vừa định nhấc chân lên đi về bên phải thì bỗng có tiếng bước chân vang lên. Tôi giật mình, quay lại thì thấy Thập tam A ca đang bước về phía mình. Trời ơi, tôi muốn khóc quá, lẽ nào nửa cơ hội tôi còn lại đã hết rồi sao?
9
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
