Chương 6 - Giả bệnh
Chương 5: GIẢ BỆNH
"Giả bệnh!" Mảnh giấy chỉ vẻn vẹn 2 từ nhưng lại làm tôi mất ngủ cả đêm. Tôi không nhận ra nét chữ này, cũng không biết đây là cảnh cáo hay là gợi ý. Nghĩ đi nghĩ lại, đầu tôi đau như muốn nứt ra, chợt nhận ra trời đã tờ mờ sáng mà vẫn chưa tìm ra manh mối. Tôi bèn khoác áo lên đứng dậy vận động một chút, tứ chi mỏi nhừ, đau đến cắn răng cắn lợi, nhưng đau nhất là đầu...Tôi đi đến bên bàn, cầm cốc trà hôm qua uống dở lên, không nghĩ gì nhiều mà uống liền một hơi. Đắng quá! Tôi liếm bờ môi khô nứt, một luồng khí lạnh lan tỏa trong lồng ngực giúp đầu óc tôi tỉnh táo hơn. Tôi lắc đầu, lập tức quyết định, nếu không thể đưa ra phán đoán một cách khách quan thì chỉ có thể thuận theo trực giác thôi.
Giả bệnh! Khi đi đến quyết định này, tôi lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, bèn vắt óc suy nghĩ xem nên giả bệnh thế nào? Tôi quay lại nhìn mình trong gương, đầu tóc rối bời, sắc mặt tái nhợt, mắt thâm quầng, bọng mắt lớn. Tôi không nhịn được cười, được, không cần phải giả vờ cũng giống rồi. Tôi vươn vai, quay về giường nằm, đã giả vờ thì phải làm cho trót. Bây giờ chỉ cần đợi tiểu thái giám hoặc Tiểu Xuân đến phát hiện ra thôi.
Tôi nhắm mắt, nhưng đầu óc vẫn tiếp tục hoạt động không ngừng nghỉ. Tôi cứ nghĩ mãi, rốt cuộc là ai làm nhỉ? Tôi không quá để tâm đến hậu quả khi bị phát hiện giả bệnh, tệ nhất là sẽ được sớm về nhà thôi. Tôi nhớ mỗi đợt tuyển tú luôn có ít nhất một người bị trúng gió, cảm mạo, mà hiện tại người tôi cũng rất khó chịu. Đầu tôi nhức như búa bổ, nếu thái y đến bắt mạch, dù không quá nghiêm trọng nhưng cũng là khí huyết hao mòn, ưu phiền quá độ, sẽ không bị coi là khi quân. Huống hồ gặp chuyện như hôm qua càng khiến tinh thần tôi đi xuống.
Bỗng nhiên ở bên ngoài có tiếng người, tiếp theo đó là tiếng gõ cửa nhè nhẹ:
-Cô nương, đến giờ rồi, dậy thôi!
Tôi nín thở, ho húng hắng, nhưng không trả lời. Thái giám lại gõ cửa:
-Cô nương à, mau dậy thôi, muộn rồi!
Tôi vẫn im lặng.
-Cô nương, không được trễ giờ đâu, nô tài vào đây.
Hắn đợi ở ngoài một lúc rồi mới mở cửa ra, ngó đầu nhìn vào. Tôi vội vàng nhắm mắt lại, hắn thấy tôi nằm trên giường liền bước nhanh lại gần, hỏi:
-Cô nương, cô sao vậy?
-Công công, ta thấy không được khỏe… - Tôi chầm chậm mở mắt ra, yếu ớt nói.
-Sao? Chỗ nào thấy không khỏe? - Hắn nhìn tôi chằm chằm với vẻ nghi ngờ.
-Ta thấy nhức đầu, trong người khó chịu...Khụ khụ! - Tôi ho khẽ.
-Trời ơi, sao có thể nói thế được? Hôm nay là ngày quan trọng như vậy...Cô đợi chút, ta ra ngoài một tí. - Hắn hốt hoảng đi ra ngoài, tôi vừa định cựa quậy chân một lúc thì nghe thấy có người đến gần, bèn tiếp tục giả vờ ốm.
-Trương tổng quản, ngài nói xem, hôm qua nàng còn đang khỏe mạnh, nô tài cũng không thấy gì khác thường, hầu hạ chu đáo vậy mà hôm nay lại…
-Ngươi bớt miệng lại đi! - Một người quát, hình như là giọng của Trương công công quản lý ăn ở sinh hoạt của tú nữ năm nay, là người đã dạy dỗ chúng tôi những ngày mới vào cung.
Cửa mở ra, Trương công công đi vào đứng bên giường. Tuy đang nhắm mắt nhưng tôi vẫn cảm nhận được ánh nhìn chòng chọc của ông ta.
-Cô nương thấy trên người chỗ nào không khỏe? - Trương công công hỏi.
-Ta thấy đau đầu, nhức mỏi khắp người… - Tôi mở mắt ra, lờ đờ nhìn ông ta. Nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng không cảm xúc đó, tôi thầm cảnh giác, những công công như vậy thường rất tinh tường, không gì có thể qua mắt được họ.
-Hừm...hôm qua không phải vẫn còn khỏe sao?
-Có lẽ là do hôm qua ngủ không ngon giấc, lo nghĩ nhiều chuyện quá...Khụ khụ! - Tôi thều thào nói.
-Lo nghĩ nhiều chuyện ư?....Cũng phải, hôm qua cô nương… - Đang nói thì Trương công công bỗng dừng lại, ho khan rồi lệnh:
-Nếu đã vậy...Trụ Nhi, ngươi đi mời thái y đến, mau lên!
-Vâng! - Tên tiểu thái giám lập tức chạy đi.
-Cô nương, nếu lát nữa thái y bảo tình hình cô không ổn thì ta chỉ còn cách bẩm báo thôi, tuyển tú hôm nay e là cô không thể tham gia rồi…
-Ta không sao...Khụ khụ...Chỉ hơi khó chịu thôi...Không sao cả… - Vừa dứt lời, tôi lại thở dốc.
-Hừ, được hay không không phải do cô nói là xong, chuyện này phải nghe thái y.
Nói rồi ông ta ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, quan sát tôi, tôi sợ diễn không đạt nên nhắm mắt lại, nằm im không dám cựa quậy.
Cuối cùng thái y cũng đến, bảo tôi giơ tay ra cho ông bắt mạch. Tôi hé mắt ra nhìn thì thấy thái y vừa nhắm mắt vừa vuốt râu, bỗng ông mở mắt ra, khiến tôi sợ hãi nhắm tịt mắt lại, cảm thấy ông thu tay về.
-Lý Thái y, bệnh tình cô nương này thế nào? - Tôi nghe Trương công công hỏi.
-Cũng không có gì đáng ngại, chỉ là lo phiền quá độ nên nhiễm phong hàn, điều dưỡng một thời gian sẽ ổn. - Lý Thái y từ tốn trả lời.
-Vậy tuyển tú hôm nay…
-E là không thể đi. Một là nàng ta phải nghỉ ngơi, hai là để nàng ta mang mầm bệnh vào cung cũng không tốt. Ta sẽ kê một toa thuốc, cô nương vừa dùng vừa chú ý nghỉ ngơi sẽ khỏe. - Lý Thái y đến bàn viết đơn thuốc.
-Cô nương, cô cũng nghe rồi đấy, hôm nay e là cô không tham gia được rồi. Giờ cô nương uống thuốc và nghỉ ngơi đi, ta đi bẩm báo các chủ tử.
-Vậy phiền công công bẩm báo. - Tôi nói.
-Được, Trụ Nhi. Khi ngươi hầu hạ đừng lại gần đây kẻo lây bệnh của nàng. - Nói xong Trương công công bỏ đi.
-Vâng! Để nô tài tiễn ngài. - Tên tiểu thái giám vội vàng tiễn hai người kia ra ngoài, bỏ mặc người bệnh là tôi đây nằm một xó. Vậy cũng tốt, nằm im như vậy một lúc giúp tôi toát hết mồ hôi, người mát dần mà đầu cũng không còn đau nữa. Nếu thái y bắt mạch lần nữa hẳn cũng sẽ nói tôi khỏi bệnh rồi. Tiểu Xuân không thể đến thăm tôi, chả biết kết quả của nàng thế nào, là một bước lên trời hay...Kệ đi! Tôi cũng không còn hơi sức đâu mà lo lắng cho nàng nữa, bây giờ tôi chỉ bận tâm một điều - bụng tôi cứ sôi sùng sục lên, đói quá! Nhưng người nhiễm phong hàn hình như phải ăn uống thanh đạm, tôi nhớ trong "Hồng lâu mộng" có viết như vậy. Nếu đó là bài thuốc gia truyền của nhà họ Giả thì e cũng được nhà Thanh áp dụng rồi. Tôi thở dài, đành phải chịu thôi, không biết lát nữa uống thuốc có thể cầm cự được qua cơn đói không?
Tiểu thái giám hầu hạ tôi uống thuốc rồi lấy chăn trùm kín người tôi để ra mồ hôi. Người nóng hầm hập, lại đói rã ruột, chẳng mấy chốc tôi đã đổ mồ hôi như tắm. Thấy vậy, tên thái giám rất mừng, luôn miệng bảo tôi sắp khỏi rồi. Tôi khóc dở mếu dở, chỉ biết cắn răng chịu đựng, mê man dần rồi thiếp đi. Bất chợt cảm thấy có người đang nhìn mình, tôi mở mắt ra, đập vào mắt tôi là gương mặt tươi cười của Thập tam A ca.
Tôi thở ra một hơi, bất chợt hiểu ra một chút:
-Tiểu quỷ, ngươi đến làm gì?
Đúng như tôi nghĩ, gương mặt tươi cười của hắn trở nên méo mó vì giận:
-Ta đã nói rồi, ta không phải… - Hắn bỗng dừng lại, nhìn tôi - Là nàng tính kế ta, cố tình chọc ta tức giận...Hừ!
Hắn trừng mắt lườm tôi, tôi nhắm mắt lại, cười nói:
-Không phải ngươi cũng tính kế ta sao?
Hắn ngẩn người, nhìn tôi, tôi thò bàn tay từ trong chăn ra, mở ra cho hắn xem mảnh giấy đã ướt đẫm mồ hôi của tôi. Hắn cười khoái chí, cầm tay tôi lên nhìn rồi bất thần hôn lên đó. Tôi giật mình, vội giằng tay lại, thở hổn hển, khi nhìn vào tay thì mảnh giấy đã biến mất không một dấu vết. Tên tiểu tử đắc ý cười vang, tôi lườm hắn rồi nhắm mắt lại chờ hắn nói.
-Nàng ốm thật à? Lợi hại thật đấy!
Tôi lặng người, mở mắt ra, cứ ngỡ hắn sẽ giải thích với tôi lí do hắn làm như vậy.
-Đều nhờ ngài ban tặng đấy. - Tôi tức giận nhìn hắn.
Hắn cười rồi leo lên giường nằm cạnh tôi, thấy vậy, tôi lập tức lùi về sau, cuối cùng…kết quả vẫn như vậy. Hắn nằm chắn ở đấy như một ngọn núi, tôi trừng mắt nhìn mặt hắn tự nhiên dựa vào vai tôi, lòng cân nhắc xem có nên thượng cẳng tay hạ cẳng chân với hắn không, trước đây để giảm cân tôi có theo học triệt quyền đạo, đủ sức cho hắn một trận.
-Nếu không làm vậy, hôm nay nàng sẽ phải về phủ của Bát ca.
-Cái gì? - Tôi quay đầu nhìn sang, hắn cũng nhìn tôi, trong ánh mắt ấy chất chứa một tình cảm khó gọi tên, và cả nỗi đau đớn. Tôi bỗng bình tâm lại, thậm chí cũng không muốn chất vấn hắn về phủ Bát A ca là ý gì, chỉ để mặc hắn dựa vào mình, lặng im chia sẻ nỗi lòng không ai hay biết của hắn. Nhớ lại cuộc đời của hắn, tôi không khỏi thương xót cho cậu nhóc trước mắt tôi. Đột nhiên cửa mở toang, tôi hốt hoảng nhìn ra ngoài…
Khi thấy tiểu thái giám Tiểu Trụ Nhi ló đầu nhìn vào, tim tôi bất giác đập loạn xạ, lập tức định lấy chăn che lấp Thập tam A ca đang nằm cạnh tôi, xóa mọi dấu vết, nhưng tôi lập tức hiểu làm vậy cũng chẳng có ích gì. Vậy nên trong tích tắc đầu tôi nảy ra vô số giải pháp nhưng không có cái nào khả thi cả, thế là tôi đành nằm im, bối rối không biết phải làm gì.
-Ha ha, bây giờ cho dù nàng giết ta cũng không giải thích được nữa rồi. - Thập tam A ca bỗng thì thầm vào tai tôi.
Tôi giật mình, quay lại nhìn hắn. Hắn vẫn đang dựa vào tôi rất tự nhiên, miệng cười tủm tỉm làm tôi bất giác ngơ ngẩn. Lúc này Tần Trụ Nhi đã đứng bên cạnh, tôi nhìn hắn nhưng thấy hắn chẳng phản ứng gì, bèn hiểu ra, quay sang cười:
-Không sai, bây giờ ngài giết cả ta và hắn thì có thể giải thích được rồi.
-Ha ha ha… - Thập tam A ca cười lớn, càng nghe càng thấy ức, từ khi quen hắn đến giờ, mỗi lần gặp hắn không có lần nào là yên ổn, muốn làm tôi đoản thọ chắc? Tôi đang định mắng hắn thì Tần Trụ Nhi vội nhắc nhở:
-Chủ tử ơi, người nhỏ tiếng lại đi, nếu để người khác nghe thấy thì không xong đâu, người của các A ca khác đều ở đây đấy!
-Hừ… - Hắn ngừng cười, sắc mặt trầm xuống, đưa tay mân mê bím tóc tôi. Tôi nhìn hắn, lòng thầm than, tôi vẫn thích một Thập tam A ca hay trêu tức người khác hơn là gương mặt mưu mô tính toán của hắn lúc này. Tiểu thái giám lại nói:
-Thập tam gia, người mau đi đi, tí nữa tuyển chọn xong mọi người sẽ trở về đây, nếu bị bắt gặp thì nguy to!
Dận Tường ngẩng đầu lên, tức giận nhìn Tần Trụ Nhi:
-Ngươi nghĩ ta sợ à?
Tần Trụ Nhi sợ hãi quỳ xuống nói:
-Chủ tử à, người không sợ nhưng cũng phải nghĩ cho Minh Vy cô nương chứ.
Hắn ngẩn ra, nhìn tôi. Tôi bình tĩnh nhìn lại hắn.
-Nàng sợ không? - Hắn hỏi.
-Có! - Tôi thành thực đáp. Tất nhiên là sợ rồi, bị người khác tóm được thì coi như xong, nhưng cũng không đến nỗi sợ lắm. Tôi đương nhiên sợ chết, nhưng không sợ xảy ra chuyện, binh đến tướng chặn thôi. Có điều ở nơi này nếu xảy ra chuyện gì thì khả năng bỏ mạng là rất cao, nên sợ hãi cũng không có gì là thừa. Trong lúc suy nghĩ miên man, hai mắt tôi vẫm dán chặt vào hắn. Hắn bật cười:
-Nàng thật đặc biệt, những cô nương khác lúc này chắc chắn sẽ thề thốt cùng ta sống chết, còn nàng thì lại trả lời thành thật…
Hắn quay đầu đi, nhưng vẫn nằm im không nhúc nhích. Tôi nhìn Tần Trụ Nhi sợ đến toát mồ hôi, nhưng cũng không dám khuyên nhủ hắn, hẳn là hắn cũng rõ chủ tử của mình tính nết ương ngạnh, chỉ dám liên tục ra hiệu bằng mắt với tôi. Tôi bóp bờ vai tê dại vì bị hắn tựa vào mà hắn vẫn không thèm để ý đến tôi, tôi bỗng hiểu ra, hắn thích tôi vì tôi không giống những người khác, nhưng bây giờ sự khác biệt ấy lại làm hắn khó chịu. Tôi thở dài, đúng là đồ trẻ con! Tôi vươn tay ra xoay mặt hắn lại đối diện mình, nhìn sâu vào đôi mắt quật cường của hắn. Có người nói tự tôn và tự ti là hai mặt đối lập nhau, những đau thương không thể quật ngã được hắn nhưng lại biến một đứa trẻ như hắn trở nên nhạy cảm, gai góc.
-Trong cung hẳn là có người ngươi quan tâm chứ, ngươi nỡ làm họ khó xử sao? - Tôi cười nhạt, hắn lặng người, ném cho tôi một ánh mắt sắc nhọn. Tôi vẫn bình tĩnh, hắn thông minh như vậy không thể không hiểu ý tôi, vị Tứ gia kia hẳn là người thân thiết nhất của hắn. Hắn chầm chậm vươn tay ra nắm lấy tay tôi, kéo tôi vào lòng hắn. Tôi biết mình không thể giằng ra, hơn nữa tôi cũng không ghét tên nhóc này, đối với tôi hắn gần như là đệ đệ, và còn là một cái gì đó khác nữa...Cứ thế, hắn vòng tay ôm chặt tôi vào người.
-Tứ ca đang giúp ta nghĩ cách để nàng được ở chỗ chúng ta, cho nên nàng… - Hắn bỗng ngừng lại, buông tôi ra, nhìn tôi chăm chăm rồi quay người đi ra. Tôi ngẩn người, nhìn hắn bỏ đi dứt khoát như vậy, chỉ để lại một câu nói không đầu không đuôi.
-Biết rồi! - Tôi bất giác hét vọng ra ngoài.
Tiểu Trụ Nhi đang đi ra ngoài thì bị tôi làm cho giật mình, hai chân loạng choạng vấp vào nhau. Hắn ngẩng đầu lên ngây ngốc nhìn tôi, nghe thấy ngoài cửa có tiếng cười, tôi bèn thở ra, cúi đầu nhìn tiểu thái giám nói:
-Bệnh ta khỏi rồi, Trụ Nhi công công có thể chuẩn bị cho ta ít đồ ăn và rượu ngon không?
Cơm nước xong xuôi, tôi tắm rửa sạch sẽ dựa vào giường ngồi đọc sách, nhưng chẳng thể tập trung đọc được nữa. Hôm nay Thập tam A ca vẫn chưa kể rõ ngọn ngành, tôi đành tự mình suy nghĩ nhưng cũng chỉ tạm khái quát được 2 điều sau: Thứ nhất, Thập tam A ca muốn có tôi và Tứ A ca có vẻ cũng không phản đối chuyện này; thứ hai, Bát A ca hình như cũng có hứng thú với tôi, còn về nguyên nhân thì có lẽ là muốn mượn thế lực của A mã và gia tộc tôi, Tứ A ca có lẽ cũng không nằm ngoài mục đích đó. Còn về Thập tam A ca Dận Tường…
Tôi lắc đầu, tin rằng hắn muốn có được tôi, trước hết là vì có cảm tình với tôi, nhưng e là cũng có một phần vì cái mục đích trên. Tôi không ấu trĩ đến mức tin rằng thế giới này là một màu hồng, tôi đã xem quá nhiều sách sử đủ để hiểu những người này đã trưởng thành từ sớm, tranh đoạt quyền lực có lẽ cũng đã trở thành một bản năng trong họ rồi. Nhưng theo như những ghi chép lịch sử và quan sát của tôi, nếu như thật sự bị kẹt lại ở thời đại này, Thập tam A ca cùng Tứ A ca đằng sau hắn chính là lựa chọn tốt nhất. Tôi gượng cười, hồi xưa ở nhà hay bị mẹ mắng là ngờ nghệch, chẳng biết lo nghĩ gì, nhưng ở đây lại bị hiện thực tàn khốc tác động đến nỗi làm gì, nhìn gì cũng đều phải bóc tách từng phần ra, nhìn thấy cốt lõi mới an tâm. Trước đây tôi cứ nghĩ những người cẩn thận quá mức đều hơi biến thái, thấy ai cũng nghĩ là người xấu, vậy mà giờ đây tôi nhìn ai cũng thấy tốt xấu đan xen, không lẽ tôi cũng đang dần trở nên biến thái chăng?
Ôi...Thật rắc rối, tôi bây giờ mới nhận thức được, những chuyện này không thể đoán bừa được. Tôi nghển cổ nhìn ra ngoài cửa sổ, sắp trưa rồi, hẳn là kì tuyển tú đang đi đến hồi kết, hi vọng Tiểu Xuân sẽ vượt qua một cách thuận lợi. Tạm thời chưa bàn đến tình bạn giữa hai chúng tôi, hôm nay lòng tôi đã nặng trĩu tâm tư, nếu lại thêm một mĩ nhân rưng rưng lệ đến gặp đòi tìm đến cái chết thì...Nghĩ đến tình cảnh này tôi không khỏi sợ nổi da gà. Nhấc chăn lên, xuống giường đi đi lại lại, tôi thầm nhắc mình không được lo nghĩ nữa, tránh ảnh hưởng đến sức khỏe. Đi quanh phòng được hai vòng, tôi bỗng nhớ lại câu nói của Thập tam A ca "để nàng ở chỗ chúng ta", ý hắn là sao? Chúng ta, là chỉ hắn và Tứ A ca, hay là…?
-A! - Tôi bật kêu lên, không được, nhức đầu quá, dẹp đi không nghĩ nữa. Nếu trực giác đã mách bảo tôi tin tưởng Thập tam A ca, vậy cứ việc tin thôi!
Đã quyết định như vậy, tôi cũng vững tâm hơn, rót cốc trà súc miệng xong, tôi quay người vừa nằm xuống giường thì nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, lẽ nào bọn họ quay về rồi? Tôi vội vàng trùm chăn lại, cố gắng trấn tĩnh, cầm lấy quyển sách rồi dỏng tai nghe ngóng, nhưng họ nói chuyện ồn ào quá nên chẳng nghe rõ, chỉ biết có tiếng người phấn khởi, có người đang khóc. Tôi không khỏi lo lắng, không biết Tiểu Xuân…
Bỗng có tiếng bước chân, có người, chắc là Tiểu Xuân, hỏi thăm Tần Trụ Nhi về bệnh tình của tôi, rồi tiếng bước chân mỗi lúc một gần.
- Minh Vy cô nương ra được mồ hôi thì đã không còn gì đáng ngại nữa, nhưng cũng đừng nói chuyện nhiều để cô nương tĩnh dưỡng. - Tiểu thái giám khẽ giọng nói.
- Được, ta biết rồi.
Đúng là Tiểu Xuân. Tôi nằm trùm chăn lại, nhắm tịt mắt, bụng nghĩ nếu nghe giọng nàng ấy khác thường thì chỉ đành giả vờ ngủ, đợi nàng bình tĩnh lại rồi mới nói chuyện. Tiểu Xuân bước vào gọi tôi:
-Tỷ tỷ?
Không nghe ra được tâm trạng nàng ấy đang buồn hay vui, nên làm gì đây? Tôi nghiến răng, đằng nào cũng vậy, đành mở mắt nhìn về phía Tiểu Xuân.
Chỉ thấy đôi mắt nàng mơ màng, tuy vẫn hướng về tôi nhưng lại như lãng đãng ở phương trời nào đó. Tôi ngơ ngác nhìn nàng, lòng tự hỏi chuyện gì đã xảy ra, được chọn hay bị đánh rớt, lẽ nào…Tôi toát mồ hôi lạnh, nhỡ miệng hỏi nàng:
-Muội gặp Thái tử gia chưa?
Nàng kinh ngạc, nhìn tôi trân trân, tôi giật bắn mình, vội vắt óc nghĩ cách để lấp liếm.
-Tỷ tỷ… - Nàng yếu ớt nhìn tôi. Hả? Không lẽ tôi nói đúng rồi sao, chỉ là tiện miệng nói thôi mà. Tôi giả vờ ngạc nhiên nhìn nàng. Tiểu Xuân thầm thở phào, nhưng vẫn có hơi nghi ngờ, nàng im lặng nhìn tôi với vẻ dò xét. Tôi bèn hỏi ngược:
-Muội sao vậy, gặp thì nói gặp, hay là có gì khác…
-Không không, chỉ là tỷ đoán đúng quá làm muội giật mình. - Tiểu Xuân vội vàng cắt ngang, mặt nàng đỏ bừng lên rất xinh đẹp. Lòng tôi trầm xuống, rõ ràng là có lén lút gặp riêng nên nàng cũng không muốn cho tôi biết. Nghĩ đến đây, tôi cười lạnh, thế gian này có bí mật có thể giữ được sao, không biết đã có bao nhiêu người biết chuyện rồi. Thấy sắc mặt tôi âm trầm, Tiểu Xuân chột dạ nói:
-Tỷ, chỉ gặp mặt thôi, không có gì hết.
Tôi cười nhìn nàng:
-Thảo nào muội kinh ngạc như vậy, cứ như tiểu cô nương chưa biết sự đời.
Thấy tôi không truy cứu nữa, nàng nhẹ cả người, cười tủm tỉm đáp:
-Muội sao có thể sánh với thiên kim hào môn như tỷ!
Tôi vừa lườm nàng vừa cười. Tiểu Xuân ngồi xuống cạnh tôi:
-Muội quên chưa hỏi sức khỏe tỷ thế nào rồi, xem thần sắc tỷ khá tươi tỉnh.
Nàng đưa tay sờ trán tôi:
-Không sốt nữa, vậy là tốt rồi. Sáng nay nghe tiểu thái giám báo tỷ ngã bệnh, muội lo lắng cả buổi.
Tôi nhìn đôi mắt dịu dàng của Tiểu Xuân, lòng khẽ than, lẽ nào đây là số mệnh? Kết quả đã rõ ngay trước mắt, nhưng tôi có thể giúp nàng không? Bây giờ ngay cả đến bản thân mình tôi cũng…
-Tỷ tỷ? - Tiểu Xuân nhìn tôi.
-A...Cảm ơn muội đã lo lắng cho ta, thuốc của thái y tốt lắm, giờ ta thấy dễ chịu hơn rồi.
Tiểu Xuân gật, rồi lại lắc đầu, tôi nhìn nàng khó hiểu, ý nàng là gì đây.
-Tiếc quá, đúng sáng nay tỷ lại bị bệnh, bỏ lỡ mất tuyển tú.
Tôi ngơ ngác, thì ra là vì chuyện này, bèn mỉm cười nói:
-Biết làm sao được, số trời đã định, ta cũng chẳng có cách nào. Hơn nữa tái ông mất ngựa chẳng biết là họa hay phúc!
Tiểu Xuân cười:
-Muội biết tỷ là người phóng khoáng rộng rãi, đối với tỷ mà nói cái gì cũng là phúc.
Tôi nhìn nàng đầy thắc mắc, nha đầu này hôm nay cứ úp úp mở mở. Tôi vươn tay ra cù nàng, nàng không chịu nổi bèn nói:
-Ha ha, được rồi được rồi, tỷ được chọn làm nữ quan của Trường Xuân Cung. - Tôi sững người, hai tay bất giác thu về. Tiểu Xuân thấy tôi trầm ngâm bèn hỏi:
-Tỷ biết là nơi nào không?
-Ta biết, là tẩm cung của Đức phi nương nương. - Tôi cười nhạt, đáp.
Nữ quan ư...Tôi cầm ly trà ngồi bên cửa sổ, sự sắp xếp này tôi cũng đã đoán được, bất luận thế nào hắn cũng sẽ không để tôi làm phi tần, làm cung nữ thì sợ tôi bị khi dễ, để tôi xuất cung đến ở phủ của Tứ A ca thì e phe Bát A ca sẽ giở trò, cho nên làm nữ quan là lựa chọn tốt nhất. Đức phi là ngạch nương của Tứ A ca và Thập tứ A ca, Thập tam A ca lại lớn lên cùng Tứ a ca, nên chắc tôi cũng sẽ không chịu khi dễ nhiều lắm.
Một luồng gió nhẹ thổi đến, tôi nhìn màn đêm đen tối, khẽ nhắm mắt lại tận hưởng sự dịu dàng tĩnh lặng của đêm đen. Một ngày căng thẳng và đầy biến cố! Vận mệnh của tôi được quyết định chỉ trong một ngày như thế đấy! Nhưng điều khiến tôi sợ hơn cả chính là nó lại do người khác quyết định.
-Ha ha ha… - Một loạt tiếng cười truyền đến tai tôi, tôi mở mắt ra, chúng phát ra từ phòng của Nạp Lan Dung Nguyệt. Chiều nay nghe Tiểu Xuân kể, nàng ta là người duy nhất được phong Tần, còn có ba bốn người được phong Quý nhân. Dung Tần, nàng ta đắc ý như vậy cũng phải thôi. Tiểu Xuân chỉ là Thường tại, tuy phẩm vị không cao nhưng cũng là một trong những nữ nhân của Hoàng đế, nếu mệnh tốt thì vẫn còn hi vọng. Tôi lắc đầu, không biết từ lúc nào mình đã dùng vận mệnh để giải thích mọi việc rồi. Tiểu Xuân vẫn thản nhiên như không, nhưng trong lòng tôi hiểu như vậy mới đáng sợ. Trước ngày hôm nay nàng còn mơ mộng hóa phượng hoàng, đem về vinh quang cho gia tộc, nhưng giờ lại tỏ ra không để tâm, lẽ nào nàng ấy thật sự đã đến bước đó? Tôi rùng mình, nàng ấy đã thuộc về hậu cung của Hoàng đế rồi, dù Hoàng đế không nhớ đến nàng thì danh phận này vĩnh viễn cũng không thay đổi được. Tôi thấy rất kỳ quặc, tiểu thuyết vốn chỉ là hư cấu, sao có thể biến thành hiện thực được? Nhưng lại nghĩ, mình vượt thời gian về thời đại này đã là điều khó tin nhất rồi, chẳng còn gì có thể kỳ lạ hơn được nữa. Tôi thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tận lực giúp đỡ Tiểu Xuân, nàng là một cô nương tốt, và cũng là người bạn đầu tiên của tôi ở nơi này. Tôi đứng dậy vươn vai, quyết định lên giường đi ngủ, ngày mai phải đi Trường Xuân Cung rồi. Trương công công chiều nay đã thông báo với tôi như vậy với thái độ rất kỳ lạ. Tôi cũng hiểu, người ngã bệnh không thể tham gia tuyển tú như tôi lại được về chỗ như vậy, chắc chắn phải có thế lực nào đó sắp xếp. Biết vậy nhưng tôi chỉ im lặng, cung kính tuân lệnh.
Ngày mai là chính thức bước chân vào hoàng cung rồi, tôi liên tục tự nhắc mình phải hết sức cẩn thận trong từng bước đi, tìm ra nơi bí mật ấy để trở về nhà. Nhưng sâu trong tim tôi có chút đau lòng, vì vị trí của Thập tam A ca trong lòng tôi đã thay đổi. Tôi không biết tất cả những việc mình làm có tính là lợi dụng hắn không, vừa nhớ đến đôi mắt quật cường ấy, tôi lại nghĩ đến mặt hồ đóng băng, ở dưới nước vẫn đang chảy, nếu chẳng may dẫm nát thì…
Tôi thấy đau như bị một bàn tay lạnh giá bóp mạnh vào tim, không thể thở nổi. Tôi lắc mạnh đầu, hít một hơi thật sâu rồi trùm chăn đi ngủ, không suy nghĩ nữa. Tôi chưa bao giờ muốn làm hại ai, và sẽ kiên định với điều đó đến cùng, còn kết quả thế nào thì…
-Phù! - Tôi thổi tắt nến.
7
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
