Chương 5 - Tương phùng
Chương 4: TƯƠNG PHÙNG
Hôm nay thời tiết rất đẹp, khiến cho tinh thần con người thêm sảng khoái. Mới sáng sớm đã bị nha hoàn gọi dậy, chải đầu rửa mặt, trang điểm búi tóc, tôi buồn ngủ đến đầu óc cứ mơ mơ màng màng, hai mắt không mở nổi nên mặc kệ bọn họ làm gì thì làm. Nhưng khi nàng muốn họa mặt cho tôi, tôi lập tức tỉnh ngủ, kiên quyết từ chối. Tôi vốn không thích trang điểm, nên đưa tay sờ mặt mũi một lúc rồi dặm chút phấn hồng lên, tán đều cho xong. Nhưng Tiểu Đào nói, làm gì có tú nữ nào lại để mặt mộc vào cung, như vậy cũng không hợp quy củ. Tôi nghĩ một lúc, cuối cùng cũng để nàng làm, nhưng nhắc nhở nàng chỉ cần trang điểm nhẹ là được. Nàng cười nói:
-Tiểu thư yên tâm, nô tỳ trang điểm cho cô bao năm nay, chẳng lẽ lại không biết chừng mực ư?
Thế là tôi nhắm mắt thư giãn, đầu óc cứ trống rỗng, không biết đang nghĩ gì. Bàn tay Tiểu Đào cứ linh hoạt qua lại trên mặt tôi, chỉ một lúc sau đã hoàn tất, làm diện mạo của tôi thêm đoan trang. Tôi ngắm mình trong gương, chỉ thấy một cô nương thanh tú văn nhã, mi thanh mục tú, không hề dung tục chút nào.
-Được! Tiểu Đào lợi hại thật đấy, em đã giúp ta xinh đẹp hơn rất nhiều. - Tôi khen ngợi nàng không ngớt.
-Đâu có! Đó là do tiểu thư người gần đây thay đổi rồi, chẳng giống như lúc trước nữa. - Nàng vui vẻ nói.
-Thật sao? Ta không nhận ra điều đó đấy.
-Thật mà. Tiểu thư thay đổi hoàn toàn ấy, em không nói rõ được, nhưng tiểu thư bây giờ so với quá khứ khác nhau một trời một vực.
Tôi yên tâm, xem ra nàng chỉ thấy khí chất tôi thay đổi, chứ không liên tưởng đến chuyện gì khác. Tôi lại hỏi nàng:
-Vậy em thấy ta thay đổi thế này là theo chiều hướng tốt hay xấu?
-Tất nhiên là tốt rồi, tiểu thư bây giờ vui vẻ hoạt bát hơn, phong thái người cũng trở nên nho nhã giống như Đại thiếu gia vậy.
-Nha đầu ngươi càng ngày càng biết nịnh đấy. - Tôi bật cười.
-Làm gì có, em đi xem đồ ăn sáng cho tiểu thư đây. - Nàng cười rồi đi ra.
Nhắc đến đệ đệ này lại nhớ đến mấy ngày trước nhà gửi thư lên, nói đệ đệ Minh Huy của tôi đang là thư đồng của Bát A ca, thường ngụ lại trong cung, dặn chúng tôi phải chăm sóc bảo vệ nhau. Tôi chưa từng gặp đệ đệ cùng cha khác mẹ này, cả di nương và muội muội cũng chưa thấy mặt, vì khi tôi ở nhà họ đã về Tô Châu thăm họ hàng rồi. Tôi thăm dò từ chỗ Tiểu Đào thì biết rằng quan hệ hai bên cũng không đến nỗi tệ. Người đệ đệ này nghe nói rất thông minh tài giỏi, tính cách cũng hòa hợp với tôi, nhờ vậy tôi cũng an tâm được một chút. Đừng vô duyên vô cớ đến gây rắc rối cho tôi là tốt rồi, tôi tự nhủ về sau phải cẩn thận hơn nữa, đề phòng người đệ đệ có thể nhìn thấu được thân phận thực của tôi. Đang miên man suy nghĩ thì Tiểu Xuân bước vào rủ tôi dùng bữa với nàng, tôi bèn cười gọi nàng đến ngồi cùng. Dùng bữa xong, hai người chúng tôi nắm tay nhau đi đến tiền viện. Vừa đến đã thấy Nạp Lan Dung Nguyệt cùng bầy oanh yến diêm dúa màu mè bước vào, đi đến trước mặt tôi bỗng nhiên nàng dừng lại, tôi cười gật gật đầu thì nàng ngơ ngác nhìn tôi rồi bỏ đi. Tôi quay lại thì thấy Tiểu Xuân cũng đang trân trân nhìn theo nàng ta, không biết trong lòng đang nghĩ gì.
-Muội sao thế?
-Không sao đâu, chúng ta đi thôi tỷ. - Nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi kéo tay tôi đi. Tôi có hơi bối rối, cảm thấy hôm nay Tiểu Xuân có gì đó bất thường, nhưng nàng ấy không nói thì tôi cũng không có cách nào, chỉ đành nhắc mình để ý đến nàng hơn. Theo thứ tự chúng tôi hai người một lên xe ngựa, tôi và Tiểu Xuân không được ngồi cùng nhau, tú nữ ngồi chung xe với tôi chỉ quen biết sơ, bình thường gặp thì chào hỏi nhau thôi, nên suốt chặng đường chẳng ai nói với nhau câu nào.
Xe xuất phát hướng về Tử Cấm Thành, tôi dựa vào cửa sổ nhìn bầu trời xanh ngắt bên ngoài, thầm nghĩ Bắc Kinh bây giờ làm gì được sạch sẽ như thời xưa nhưng không hiểu sao, tôi vẫn muốn quay về. Từ khi đến đây, đây là lần đầu tiên tôi nhớ gia đình, nhớ cuộc sống thời hiện đại đến da diết đến vậy. Tôi không biết điều này có nghĩa gì, nhưng tôi cảm giác con đường sắp tới của mình cũng giống như bầu trời hôm nay, trong veo sáng sủa nhưng chẳng thấy được gì. Không lâu sau xe đã đến Tây Hoa môn. Khắp nơi toàn là những thị vệ cầm đao đeo kiếm bên người ngày đêm canh giữ nên cổng thành rất an tĩnh. Ở thế kỉ 21 đây là một điểm đến rất quen thuộc nhưng giờ đây tôi mới cảm nhận được sự uy nghiêm của nó đang đè nặng lên tôi một cách bất ngờ và mãnh liệt, tim tôi hơi đập loạn, quay đầu lại nhìn người bạn đồng hành. Nàng cứ xoắn lấy chiếc khăn tay, hai mắt nhìn tôi chăm chăm.
Xe chầm chậm chạy qua cổng thành, nhìn xung quanh đâu đâu cũng toàn đình đài lầu các, cung điện nối nhau san sát, tòa nào cũng rộng lớn và yên tĩnh nhưng chẳng thấy cây cối đâu. Tường hồng ngói vàng tôn thêm sắc xanh trong của bầu trời, lan can làm bằng bạch ngọc, hoa lệ biết bao! Thế nhưng tôi không cảm nhận được chút ấm áp nào, ngược lại còn thấy lạnh đến sởn da gà, khiến tôi vô thức xát cánh tay vào nhau. Kể ra cũng buồn cười, tôi rất thông thạo nơi này vì đã đến không biết bao lần, nhìn con đường này là đang đi về hướng Long Tông môn, qua đó rồi đi thẳng phía trước là tới Ngự thiện phòng, tôi nghĩ, họ đang tính đưa chúng tôi đi đâu, hay là trực tiếp đưa xuống Ngự thiện phòng làm thịt chăng?
Nghĩ đến đấy, tôi không nhịn được phì cười, vừa ngước mắt lên đã thấy nàng tú nữ kia đang nhìn tôi với ánh mắt ngỡ ngàng như không tin vào mắt mình, tôi đành cười với nàng ta rồi quay đầu nhìn ra ngoài. Đúng như tôi nghĩ, qua Long Tông môn họ liền lệnh cho chúng tôi xuống xe, kiểm tra xem có đủ người không rồi sau đó chúng tôi xếp hàng đi về Trữ Tú Cung. Tôi càng đi càng nhận thấy con đường này giống như con đường tôi đi vào lúc tìm Tiểu Thu, tự nhủ mình phải để ý quan sát xem có tìm được căn phòng thần bí ấy không. Nhưng đi được hơn nửa đường thì lại rẽ về hướng tây đến trước một tòa viện lớn, đến đó mọi người được đưa vào một căn phòng, có thái giám và người hầu hầu hạ. Một lão thái giám lên giảng quy củ trong cung, đại loại như không được phép đi lại lung tung, phải chấp hành nghiêm quy định,...Tuy lần này tôi và Tiểu Xuân không ở gần nhau, nhưng không sao, tôi nghe như trong thời gian quy định vẫn có thể đến phòng khác chơi ngồi nói chuyện.
Bước vào phòng của mình, tôi nhìn xung quanh, chỉ có giường, bàn, ghế tủ mỗi cái một chiếc rất đơn sơ. Tôi bỏ hành lý sang một bên, muốn uống cốc nước nhưng lại không tìm thấy ấm đâu. Tôi không khỏi nhớ về những ngày được Tiểu Đào hầu hạ, lòng than khẽ, đúng là lên voi xuống chó mà! Mới có hai tháng mà tôi đã sinh ra thói ỷ lại vào người khác rồi. Tôi mở cửa nhìn ra ngoài xem có ai canh gác không, nhưng bốn bề đều yên tĩnh, các tú nữ kia chắc đã đi nghỉ hết rồi, tôi từ nhỏ đã ghét ngủ trưa, lại ngại làm phiền Tiểu Xuân, nên đành tự mình cầm ấm nước đi loanh quanh trong sân tìm phòng nước. Đi đến hành lang, chợt vui mừng phát hiện ở đây có một vườn hoa nhỏ với hòn giả sơn và cây cầu nhỏ bắc ngang qua ao, tôi không nhịn được đi về hướng đó. Tôi ngồi xổm nơi bờ ao, ngắm đàn cá chép gấm bơi phía mình, hẳn là vì nghĩ sẽ được cho ăn, tôi liền giơ tay ra trêu bọn chúng.
-Ê, cô lại tự tại nữa rồi. - Một giọng nói phóng khoáng từ sau lưng tôi vang lên.
Tôi cả kinh, lập tức quay đầu lại, đập vào mắt tôi là gương mặt đã quấy nhiễu tâm trí tôi suốt hai tháng qua. Hắn nhìn tôi cười, tôi đứng bật dậy, trong lòng chợt thấy vui vẻ, nảy sinh một cảm giác không tên khó nói rõ.
-Này, tiểu quỷ, ngươi vẫn xuất quỷ nhập thần như vậy nhỉ.
Hắn nhếch mày lên, cãi:
-Đã bảo ngươi không được gọi ta là tiểu quỷ, chúng ta như nhau!
-Ừ, đúng vậy. - Tôi cười, bất luận thế nào, tại nơi này gặp được người quen cũng là một chuyện rất đáng vui mừng. Nhưng tôi vẫn thấy thắc mắc, bèn hỏi hắn:
-Sao ngươi lại ở đây? Ngươi rốt cuộc là ai?
Tôi nhìn thẳng vào mặt hắn, nhưng hắn lại cười một cách vô lại rồi tiến lên trước nói:
-Ngươi hôn ta một cái, rồi ta sẽ nói ngươi biết.
Nghe xong, tôi rợn người đến suýt dựng cả tóc gáy lên, tên tiểu quỷ háo sắc này!
Tôi đang định dạy dỗ hắn một trận thì một tiếng quát uy nghiêm truyền tới:
-Thập tam đệ, không được càn quấy!
Tôi tò mò quay lại, hóa ra là một thanh niên khoảng 20 tuổi, mặc một bộ trường bào màu thiên thanh, thắt ngang lưng một dải dây lưng màu vàng, khuôn mặt dài, đôi mày tằm, mũi thẳng, miệng rộng, chỉ có điều đôi mắt lại lạnh lùng, u ám, toát lên khí thế bức người. Lúc này, đôi mắt ấy đang nhìn tôi chăm chăm.
Tên tiểu tử kia lại không chút sợ hãi hỏi lại:
-Tứ ca sao lại đến đây?
Giờ thì hay rồi, tóc gáy tôi dựng hết lên, đến giờ còn không biết họ là ai thì đúng là ngốc nghếch. Tôi đứng ngây ra, được nhìn tận mắt những nhân vật chỉ tồn tại trong sử sách khiến tôi kích động đến muốn bật khóc, đầu óc cứ rối tung cả lên.
-Tứ ca, nàng chính là tú nữ đệ đã kể với huynh. - Tôi đang hoảng hốt thì tiếng nói của tên nhóc kia, à, là Thập tam A ca mới đúng vang lên bên tai, tôi vội vàng trấn tĩnh lại. Phát hiện Tứ A ca, tức Ung Chính đế tương lai đang đứng trước mặt, tôi len lén nuốt nước bọt.
-Nhà Nhã Lạp Nhĩ Tháp phải không?
-Bẩm, đúng ạ. - Tôi cố lấy lại bình tĩnh, trả lời.
-Ngươi biết chúng ta là ai?
Tôi ngơ ngác nhìn hắn, lại liếc Thập tam A ca, trực giác mách bảo tôi phải né tránh vấn đề này, dính dáng đến họ sẽ không tốt cho tôi. Nhưng ánh mắt của Ung Chính quá đáng sợ, cứ như hắn đã nhìn thấu nội tâm tôi vậy, khiến tim tôi như đông cứng lại. Có lẽ vì quá căng thẳng nên tôi lập tức trấn tĩnh lại, nghiêm túc hành lễ rồi đáp:
-Bây giờ đã biết rồi, nô tỳ xin thỉnh an hai vị A ca, hai vị A ca cát tường. - Tôi làm đúng theo những gì đã học, không dám cẩu thả.
-Đứng lên đi.
Tôi đứng dậy, ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt Tứ A ca hiện lên sự hứng thú. Thập tam A ca đứng cạnh đó cười hỏi:
-Huynh thấy thế nào? Nàng ta thú vị đúng không?
-Hừm! - Tứ A ca lạnh lùng đáp.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe người khác bình phẩm về mình ngay trước mặt như vậy. Nhưng tôi không có cách nào, bọn họ có coi tôi như người chết thì tôi cũng phải làm thôi. Tôi đang lúng túng đứng ở đó thì bỗng nhiên có tiếng người cất lên:
-Không ngờ Tứ ca lại có nhã hứng chạy đến đây xem tú nữ!
Tôi nhìn về hướng có giọng nói hào sảng ấy, thì thấy một người đang đứng dựa vào hòn giả sơn, mắt to mày nhạt, mũi sư tử, miệng vuông đang nhìn về hướng này. Hắn bĩu môi nói:
-Tưởng thế nào, hóa ra Tứ ca cũng chỉ là ngụy quân tử mà thôi!
-Thập đệ, không được nói càn! - Một giọng nói ôn tồn vang lên. Tôi chớp mắt, lại có một người từ sau ngọn giả sơn đi ra. Hắn mặc áo dài màu trắng, dáng người cao ráo, mặt tròn, mắt sáng, mỉm cười tiến lại, đánh mắt nhìn sang. Tôi và hắn vô tình chạm mắt nhau, thì hắn chợt ngẩn ra, quan sát đánh giá tôi. Tôi cúi đầu xuống, hành lễ theo đúng quy củ, nhưng trong lòng đã lờ mờ đoán ra thân phận của họ. Vui quá! Ông trời cũng không quá bạc bẽo với tôi, ngay ngày đầu tiên vào cung đã gặp được nhiều nhân vật lịch sử như vậy, hẳn là các nhà sử gia sẽ ghen tỵ với tôi lắm. Nhưng khi nhớ về những gì sử sách chép lại về giai đoạn này, đặc biệt là cuộc chiến Cửu vương đoạt ngôi của đám huynh đệ này, tôi không khỏi nhíu mày. Tôi không muốn sa vào vũng lầy này đâu, tôi chỉ muốn tạm thời lưu lạc ở đây để mở mang kiến thức, chứ không muốn bỏ mạng tại đây. Nghĩ đến thủ đoạn của đám người trước mặt, tôi không ngừng toát mồ hôi lạnh, vô thức lùi về sau hai bước. Bỗng trước mắt hiện ra một bóng hình, tôi ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Thập tam A ca Dận Tường. Hắn nghiêng người sang bên cạnh che chắn cho tôi, tuy chỉ cao hơn tôi nửa cái đầu nhưng không hiểu sao hắn lại cho tôi cảm giác an toàn. Tay hắn nắm chặt cổ tay tôi, khiến tôi hơi đau, nhưng tôi không thể giãy ra từ chối ý tốt của hắn. Tên nhóc này...Những người khác muốn nghĩ thế nào thì mặc kệ họ vậy, tôi không quan tâm nữa.
-Bát ca, Thập ca cũng có nhã hứng nhỉ! - Thập tam A ca châm chọc. Thập A ca nghe vậy mặt trầm xuống, mở miệng định nói gì đó, nhưng thấy Tứ A ca bèn tự giác ngậm miệng lại. Vị Tứ A ca Dận Chân này vẫn lạnh lùng, không nói một câu nào. Bát A ca cười, nói:
-Chúng đệ vừa tan học, nghe thấy ở đây có tiếng người nói chuyện nên tò mò qua xem thế nào, vừa khéo gặp huynh và Thập tam đệ.
Tôi ở một bên im lặng đánh giá tình hình, có vẻ họ khá kiêng dè lão Tứ. Người đứng bên cạnh tôi vẫn rất ung dung, nhưng theo những gì tôi nhớ được thì dù là trong chính sử hay dã sử thì số phận của Thập tam A ca đều rất long đong lận đận, khiến cho ai cũng phải xót xa thương cảm. Lòng tôi bỗng dậy lên nỗi đau xót, tôi không kìm được nhìn hắn, lúc ấy đôi mắt đen thẫm của hắn cũng nhìn thẳng vào tôi. Có lẽ vì đôi mắt tôi chất chứa quá nhiều ưu thương nên khi chạm mắt tôi, hắn bỗng ngẩn ra, sau đó lại cười vui vẻ. Tôi ngây ra nhìn hắn, gương mặt vui mừng của hắn không hiểu sao lại mang đến cho người khác sự ấm áp.
-Vị cô nương này là… - Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên, tôi lúc này mới định thần lại, ý thức được mình đang ở đâu, ở với ai. Tôi lập tức thu lại cảm xúc trên mặt, tập trung tinh thần ứng đối. Thật kỳ lạ, ban nãy trong lòng vừa kích động giờ lại bình yên trở lại, có lẽ vì đến từ tương lai, thấu suốt nội tình, hoặc vì đã có sẵn tâm thế bàng quan trước mọi chuyện, nên khi đối diện với những người mà vận mệnh của họ tôi nắm rõ như lòng bàn tay, tôi bỗng thấy thoải mái, tự do, như đang xem kịch vậy, chỉ khác là giờ tôi cũng đã là một phần trong đó rồi. Tôi thầm nhắc nhở bản thân, phải cố gắng không làm ảnh hưởng đến lịch sử, chú ý từng chút một hành động và lời nói của bản thân. Nhưng dù nghĩ thế nào, tâm lý tôi vẫn bình tĩnh đến mức bản thân cũng phải ngạc nhiên, tôi hít vào một hơi rồi cúi người hành lễ:
-Nô tỳ thỉnh an Bát A ca, Thập A ca, hai vị A ca cát tường, nô tỳ là…
Lời còn chưa dứt thì lại nghe thấy một tiếng kêu ngạc nhiên:
-Tỷ tỷ!
Tôi đứng dậy nhìn lên, một cậu bé trạc tuổi tôi đang nhìn tôi kinh ngạc, mày thanh mắt sáng, mặt có vài nét giống tôi. Tôi chợt hiểu ra, mỉm cười gật đầu với cậu.
-Minh Huy, là tỷ tỷ cậu sao? - Thập A ca ngạc nhiên hỏi, quay đầu lại nhìn tôi dò xét.
-Hóa ra là thiên kim của Anh Lộc Đại nhân. - Dận Tự cười nhẹ, nói.
-Vâng, là Đại tỷ của nô tài, thần nghe A mã bảo hôm nay tỷ tỷ nhập cung, không ngờ lại gặp nhau ở đây. - Đệ đệ tôi cung kính trả lời, ngước mắt lên thấy Dận Chân, Dận Tường đứng đó bèn vội vàng hành lễ, hắn không dám chú ý nhiều đến tôi, nhưng trong ánh mắt lóe lên vô số câu hỏi. Tôi gượng cười nhìn hắn, biết giải thích thế nào đây, tôi cũng không hiểu tại sao mình lại gặp họ ở đây. Quan hệ giữa họ đang âm ỉ những đợt sóng ngầm, tuy chỉ đứng trên bờ quan sát nhưng tôi cũng bị nó đè ép đến khó chịu không thốt nên lời, nhưng cũng không thể đi ra. Đang bối rối không biết nên làm gì thì một tiểu thái giám chạy đến, nhìn thấy các A ca đều xuất hiện ở đây thì sợ đến ngây người, vội vàng tiến đến hành lễ. Hắn nhìn tôi, định nói gì đó nhưng lại không dám, chỉ đứng ở một bên.
-Có chuyện gì không? - Tứ gia hỏi.
-Bẩm chủ tử, nô tài đến tìm...vị cô nương này. Đã đến giờ các tú nữ phải tập trung ở Trữ Tú cung rồi ạ.
-Không phải ngày mai mới chính thức tổ chức tuyển tú sao? - Bát A ca hỏi.
-Vâng, nhưng hôm nay Nạp Lan chủ tử và các chủ tử khác muốn đi cầu phúc, đã chọn được giờ, chiều nay định đi xem, nên…
-Biết rồi, vậy ngươi mau đưa cô nương này đi đi. - Tứ A ca nói.
Tiểu thái giám tiến lại, nói:
-Mời cô nương đi bên này.
Tôi định thần lại, hành lễ với họ rồi rời đi. Dù biết Thập tam A ca vẫn nhìn tôi chăm chăm, nhưng tôi biết mình không thể quay đầu lại. Bọn họ vẫn còn đứng đấy, chỉ cần đi sai nửa bước thôi cũng sẽ rước họa vào thân. Tôi ưỡn thẳng lưng lên, đi theo tên thái giám. Không biết có phải do nhạy cảm quá không mà tôi cảm thấy sau lưng có biết bao con mắt đang đổ dồn vào mình, làm tôi rất khó chịu, nhưng vẫn phải cố gắng phớt lờ, thong thả bước về trước.
Rẽ qua hành lang, cuối cùng cũng khuất khỏi những ánh mắt kia, tôi vừa thở phào thì lại nghe Thập A ca nói:
-Hừm, ngày mai tuyển tú nữ, đệ nhất định phải đi xem. Tứ ca, Bát ca, Thập tam đệ có muốn đi cùng không?
Giọng điệu mang theo ác ý của hắn khiến tôi lo lắng, tâm tình vừa mới thả lỏng đã lại căng như dây đàn, không biết ngày mai sẽ thế nào đây…
-Cô nương, bên này.
-À. - Tôi ngẩng đầu lên, thấy tên thái giám đang lúng túng nhìn tôi. Lúc này mới phát hiện mình đã dừng bước, ngoái đầu về sau từ lúc nào nên chẳng nghe thấy hắn nói gì. Tôi thở dài, lờ mờ nhận thấy một số chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của tôi, không thể vãn hồi được nữa rồi. Tôi nặng nề lê bước theo thái giám, ánh nắng gay gắt thiêu đốt trên đầu nhưng tôi chỉ cảm thấy lạnh lẽo, từ khi đến đây chưa bao giờ tôi mong ngày mai không bao giờ đến đến thế.
Tôi vội vàng quay về thì mọi người đã xếp hàng cả rồi. Tôi vừa lộ diện, mọi người liền đồng loạt quay sang nhìn tôi. Tôi cũng không bận tâm quá nhiều, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Tiểu Xuân ra hiệu cho tôi, bèn vội vã trở về vị trí của mình. Tôi cũng biết nàng đang nhìn tôi đầy ngờ vực, nhưng trong thời khắc quan trọng này tôi thật sự chẳng biết nói gì, chỉ đành quay đầu đi vờ như không biết. Vừa ngước lên thì chạm phải ánh mắt lạnh lùng mà thâm sâu của Nạp Lan Dung Nguyệt, tôi không khỏi ớn lạnh, bèn quay đầu nhìn đi nơi khác. Tôi thầm nghĩ, từ khi biết Nạp Lan Dung Nguyệt đến giờ tôi chưa từng nhìn thẳng vào nàng ta, nhưng sau khi xảy ra những chuyện kia, tôi lại càng không thể nhìn vào đôi mắt như biết tất cả mọi chuyện của nàng. Lòng tôi vừa bức bối vừa mù mờ, lại có chút lo lắng, tất cả những cảm xúc ấy cứ lẫn lộn như một miếng bông thấm đẫm nước lấp đầy lồng ngực tôi, khiến hô hấp càng ngày càng khó khăn.
-Tỷ tỷ? - Một bàn tay lay nhẹ lay lưng tôi. Tiểu Xuân nhìn tôi ngờ vực, lúc định thần lại thì hàng người đang tiến về phía trước, tôi cười cảm ơn Tiểu Xuân rồi vội vàng đuổi theo. Dọc đường tôi cứ đờ đẫn như người mất hồn, không thốt nổi nên lời, chỉ đành tự an ủi mình, mãi mới bình tâm lại được. Lấy lại bình tĩnh rồi, tôi mới quan sát xung quanh, có vẻ chúng tôi đang đi về hướng Cảnh Nhân Cung. Nhớ đến những lời tiểu thái giám nói lúc nãy, vị Nạp Lan chủ tử kia chắc là ngạch nương của Đại A ca - Nạp Lan Quý phi rồi. Tuy Nạp Lan Minh Châu không còn quyền lực như trước nữa, nhưng vị nương nương này rất được sủng ái. Nàng là phi tần đầu tiên sinh con trai, ngụ ở Hư Huyền Cung, tuy không nói ra nhưng ai cũng hiểu nàng mới thực sự là người thống lĩnh Lục cung, việc tuyển tú lẽ ra phải để Hoàng hậu chủ trì nhưng cuối cùng lại về tay nàng. Nạp Lan Dung Nguyệt tự tin như vậy hẳn là vì có dì nàng ta chống lưng. Nhớ lại ánh mắt nàng ta lúc này, tôi thầm cảnh tỉnh mình phải hết sức đề phòng. Tôi ngẩng đầu lên nhìn Nạp Lan Dung Nguyệt đang đi đằng trước, thấy nàng ta đang đi rất uyển chuyển thong dong, gương mặt ẩn hiện nét cười, lông mày nhếch lên, trông rất kiêu căng ngạo mạn. Tôi thầm than, đợi vài năm nữa Đại A ca thất thế, mọi vinh sủng của Nạp Lan gia cũng tiêu tan thành mây khói. Nghĩ đến đó tôi không khỏi lắc đầu. Đột nhiên những lời nói của Thập A ca lại vang lên trong đầu tôi, khiến tôi vô cùng lo lắng bất an, không còn tâm trí nào nữa để quan tâm chuyện bao đồng. Trong lúc miên man suy nghĩ, chúng tôi đã đi đến một khoảng sân rộng lớn. Thái giám dẫn đầu lệnh cho chúng tôi dừng lại, xếp hàng đứng ở đây. Tôi đứng cạnh Tiểu Xuân, thấy mặt nàng tái nhợt bèn cười an ủi nàng vài câu. Nàng cười gượng gạo với tôi, khiến tôi cố gắng lắm mới giấu được sự thất vọng, tâm lí nha đầu này yếu quá!
Đợi một chặp cũng không thấy có ai đến, 600 tú nữ đành đứng đó như những bức tượng điêu khắc, phơi đầu ra dưới ánh nắng chói chang. Ai cũng toát mồ hôi khắp người, nhưng không một người nào dám nhúc nhích dù chỉ một phân. Tôi đứng đó, bất giác nhớ lại thời gian học quân sự ở trường đại học cũng không khác gì bây giờ. Nhưng lúc đó chúng tôi bị sĩ quan quân đội giám sát nên chẳng ai dám ngọ nguậy, nhưng bây giờ không có ai giám sát mà vẫn phải đứng im không động đậy như thế. Những người khác vẫn chịu được thì tôi cũng không được phép hành xử khác người, đúng là tiến thoái lưỡng nan. Tôi nghĩ, nếu giờ có ai bảo tôi, ai không còn chịu đựng được nữa thì bị loại, tôi sẽ lập tức ngồi bệt xuống đất cho họ lôi tôi ra, không phải chịu khốn khổ như này nữa. Trên người tôi chỉ duy có đôi mắt là có thể tự do cử động, nhưng đảo mắt nhìn xung quanh một lúc cũng thấy mệt, nên tôi quyết định nhắm tịt mắt lại.
Tôi vừa nhắm mắt lại thì bỗng nghe một loạt tiếng bước chân truyền đến, mở mắt ra thì thấy một đoàn người ngựa tiến vào. Đi đầu là các vị nương nương đeo trang sức đầy người, đầu đội mũ phượng, thân mặc triều phục, chân đi giày cao, ngẩng cao đầu ưỡn ngực đi về phía bên này. Tôi không khỏi kích động, quan sát tỉ mỉ các sủng phi của Khang Hy. Trước đây tôi đã đọc qua một cuốn sách tựa là "Truyện về hậu phi các triều đại nhà Thanh", rất hứng thú với những nhân vật trong đó. Dẫn đầu đoàn phi tần là một người phụ nữ cao gầy, mắt hạnh mày ngài, mặt trái xoan, mũi thon nhỏ, trạc 30 tuổi, khóe miệng hơi nhếch lên với vẻ cao ngạo. Tôi đoán đây hẳn là Nạp Lan Quý phi, bèn liếc trộm sang phía Nạp Lan Dung Nguyệt, thấy mặt nàng ta thoáng tia vui mừng và đắc ý, quả đúng như tôi dự đoán! Đi sau Nạp Lan Quý phi là một vị nương nương, mặt hình trứng ngỗng, mày lá liễu, mắt phượng, phong thái ung dung điềm tĩnh, dáng vẻ đoan trang cẩn thận, tôi không đoán được bà là ai, nhưng địa vị của bà chắc không thấp. Hai người họ dẫn đầu, cách đám cung nhân còn lại một quãng. Không lâu sau họ đã đi đến trước mặt chúng tôi. Tôi đang dò xét thân phận của vị nương nương kia thì nghe thái giám dẫn đầu tiến lên hành lễ:
-Nô tài thỉnh an Quý phi nương nương, Đức phi nương nương!
Giờ tôi mới biết, bà chính là mẫu thân của Ung Chính đế, Thái hậu tương lai, tôi không nhịn được tò mò nhìn bà ta. Đột nhiên ánh mắt của Đức phi lướt qua đám tú nữ rồi dừng lại ở tôi. Tôi giật mình, vội cúi đầu xuống, một lúc sau cảm nhận được ánh mắt kia dời đi mới thở phào nhẹ nhõm. Lại có tiếng người nói:
-Đây là tú nữ năm nay dự tuyển vào cung ư?
Tôi liền tập trung lắng nghe.
-Vâng, bẩm quý chủ nhân, năm nay tổng cộng có 587 tú nữ, hàng Bát kỳ có 571 người, Hán quân kỳ có 16 người.
-Ừ. Muội muội, muội xem, tú nữ năm nay nàng nào cũng xinh đẹp trẻ trung. - Nạp Lan Quý phi quay sang cười với Đức phi.
-Vâng. - Đức phi nhẹ nhàng gật đầu. Hai vị nương nương tao nhã đi đến trước mặt các tú nữ ở đầu hàng, lần lượt quan sát từng người một, đến chỗ Nạp Lan Dung Nguyệt, họ dừng lại một lúc rồi đi tiếp. Tôi lén nhìn sang thì thấy mặt nàng ta đỏ bừng lên, ngoài mặt cố tỏ ra bình tĩnh nhưng hai tay lại run rẩy liên hồi. Không hiểu sao tôi rất muốn cười, xem ra vị Nạp Lan tiểu thư này không có tố chất làm bậy, mới chỉ gặp người quen đã kích động như vậy rồi. Đang lén cười nàng ta thì trước mắt tôi hiện lên một bóng người, tôi ngẩng đầu lên nhìn thì thấy Nạp Lan Quý phi đang đứng trước mặt nhìn tôi. Tôi ngây người không kịp phản ứng, thì lập tức nghe thấy bên cạnh có người nhắc nhở:
- Còn không mau thỉnh an quý chủ nhân!
- Nô tỳ thỉnh an Quý phi nương nương, nương nương cát tường! - Tôi lập tức hành lễ.
- Ồ, ngươi là nữ nhi nhà ai? - Nạp Lan Quý phi quan sát tôi một lượt từ đầu xuống chân, lúc này Đức phi cũng tiến lại, đứng ở một bên nhìn tôi. Tôi thầm hít một hơi rồi bình tĩnh đáp:
- Bẩm nương nương, A mã nô tỳ là Hộ bộ Thị lang Anh Lộc, thuộc Tương Hoàng Kỳ.
Tuy tôi vẫn cúi đầu nhưng có thể cảm nhận được giọng của Nạp Lan Quý phi có chút thay đổi:
-Là nữ nhi nhà Nhã Lạp Nhĩ Tháp đây sao? Ngẩng đầu lên ta xem nào.
Trong giọng nói của bà ẩn chứa một điều gì đó lạ lùng mà tôi không thể nói rõ, chỉ biết tuân lệnh cung kính ngẩng đầu lên nhìn bà.
-Ừ, dung mạo nàng quả thật xinh đẹp! Muội muội thấy thế nào? - Nạp Lan Quý phi quay sang hỏi Đức phi.
-Vâng, dung mạo trong sáng thanh tú, nghe nói phu nhân của Anh Lộc đại nhân thuộc dòng dõi thư hương, giáo dục nàng ta rất tốt. Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?
-Đa tạ nương nương khen ngợi, nô tỳ năm nay 16. - Tôi cúi người đáp.
Lẽ ra được người khác khen là chuyện tốt, nhưng lại trước mặt bao nhiêu người ở đây như vậy, tôi không thấy vui vẻ chút nào. Tôi vốn chẳng muốn nổi bật, không biết vì sao họ cứ nhằm vào tôi truy hỏi những điều này, nhưng tôi vẫn phải nở nụ cười trên môi. Bất chợt Nạp Lan Quý phi buông một câu, khiến tôi không còn cười nổi:
-Thảo nào, nếu không sao lại khiến người ta tranh giành đây…
Tôi nằm ngửa trên giường, nhìn lên trần nhà, khi đã dần dần trấn tĩnh lại tôi mới bắt đầu hồi tưởng lại những việc xảy ra chiều nay...
-Tỷ tỷ lại nói đùa rồi. - Đức phi nương nương nhìn tôi cười, nhưng tôi lặng đi, không còn nói nên lời nữa, chỉ thấy da đầu tê dại, mặt nóng ran, đầu óc quay mòng mòng. Lời này của bà ta có ý gì đây? Từ khi tôi rời khỏi đó đến đây chỉ mất có một tiếng đồng hồ, lẽ nào đã có tin đồn gì truyền đến tai hậu cung rồi? Là ai đã nói, nói những gì, đã có những ai biết rồi? Bà ta muốn cảnh cáo tôi hay là...Tự nhiên tôi có cảm giác muốn ngã, nhưng đầu óc tôi vẫn rất tỉnh táo, suy nghĩ này chỉ xẹt qua đầu tôi trong nháy mắt, sau đó tôi ngẩng đầu nhìn Nạp Lan Quý phi, nhưng bà đã đi mất rồi, tôi lại đưa mắt nhìn Đức phi thì bà cũng nối gót theo Quý phi bỏ đi. Tôi không còn cách nào để thăm dò biểu cảm của họ, cũng hết đường tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra. Tôi lệnh cho mình phải trấn tĩnh lại, hít sâu hai lần, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn, lấy lại chút cảm giác.
Hóa ra cảm giác bị trăm con mắt dõi theo là như vậy, tất cả mọi người đều nhìn tôi chằm chằm, một số còn ném cho tôi những ánh mắt hình viên đạn. Tôi quay đầu tìm Tiểu Xuân, nàng ấy cũng đang nhìn tôi. Vẫn là ánh mắt quen thuộc ấy, nhưng lại phủ một màn sương mờ ảo khiến người ta không thể biết nàng đang nghĩ gì. Đây là lần đầu tiên nàng nhìn tôi với ánh mắt như vậy, tôi cười với nàng rồi quay đầu đi, không muốn thấy phản ứng của nàng, lòng thầm than, lẽ nào đến cả người bạn duy nhất cũng rời bỏ tôi như vậy sao?
Tôi không khỏi thở dài, nghĩ ngợi một lúc lâu mà tâm trí vẫn mơ hồ như vậy.
-Thật không thể tin được, bình thường nàng ta như vậy mà lại… - Ngoài cửa sổ vang lên tiếng thì thầm, tôi không cần nghĩ cũng biết họ đang nói mình, bèn trở mình ra ngoài, không buồn nghe nữa, tôi đã đủ phiền não rồi.
-Hừ, loại chó cắn người có bao giờ sủa đâu… - Lần này họ không còn thì thầm nữa, mà nói thật rõ ràng, rành rọt. Xem ra Nạp Lan tiểu thư sợ tôi không nghe thấy nên cố tình bới móc đây, chắc là nàng ta hận tôi đã cướp đi tâm điểm lẽ ra phải thuộc về nàng, nhưng thực tình tôi có cố ý đâu. Tôi trợn tròn mắt, nàng ta muốn nói gì thì cứ nói đi, bây giờ thứ đe dọa đến mạng tôi không phải nàng ta.Tôi ngồi dậy, bóp hai huyệt thái dương, bỗng dưng thấy nhớ hai nha đầu kia. Ôi! Bây giờ không có ai bên cạnh hầu hạ, đành phải tự xoa bóp cho mình thôi!
7
0
1 tháng trước
13 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
