ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4 - Lần đầu gặp gỡ

Chương 4: Lần đầu gặp gỡ

Tôi ngẩn người nhìn hắn, thấy ánh mắt hắn ánh lên ý cười mới chợt bừng tỉnh:

- Ngươi là ai?

- Ngươi là tú nữ dự tuyển đúng không?

Hắn không đáp mà hỏi ngược lại tôi, tôi vốn định mặc kệ hắn, nhưng cuối cùng vẫn trả lời:

- Tất nhiên, tìm một cô nương ở đây không phải tú nữ cũng không dễ đâu.

Tôi mỉa mai, nghĩ thầm chiếc áo màu lam tôi đang mặc trên người vừa nhìn đã biết là trang phục của tú nữ mà hắn còn cố tình hỏi. Tôi ngước mắt nhìn hắn, cười hỏi:

- Giờ ngươi có thể nói mình là ai được chứ, tiểu quỷ?

- Nhà ngươi gọi ai là tiểu quỷ? - Mặt hắn đỏ bừng.

- Ngươi chứ còn ai!

Tôi quan sát hắn, chắc chắn hắn chưa quá 15, 16 tuổi, tôi năm nay đã 25 tuổi, gọi hắn là tiểu quỷ có gì sai chứ? Hắn lùi một bước, cố nén giận nhưng cuối cùng vẫn nhịn không được mà mắng:

- Ngươi cũng là tiểu quỷ mà thôi, có gì khác ta đâu chứ?

- Hả?

Tôi ngơ ngác, sau đó mới nhớ ra tôi hiện tại mới 15, 16 tuổi. Vui quá, vậy là tôi được hồi xuân rồi. Hắn thấy tôi không giận mà còn cười lại càng sững sờ, nhìn tôi với vẻ ngây ngốc. Tôi ngẩng đầu lên thấy hắn như vậy liền bật cười:

- Ngươi nói đúng, ta cũng là tiểu quỷ, vậy xem như chúng ta hòa nhau.

Tôi ngoảnh đầu, tiếp tục ngắm nhìn mặt hồ, chợt cảm thấy bên cạnh có tiếng động, quay đầu nhìn thì thấy tên tiểu tử kia đã ngồi xuống bên cạnh tôi, cũng im lặng nhìn mặt nước. Tôi chẳng buồn nói chuyện, bèn nhắm mắt lại thưởng thức sự bình yên tĩnh lặng này.

Hắn đột nhiên hỏi tôi:

- Ngươi là tiểu thư nhà ai?

Tôi mở mắt ra, thấy hắn đang nhìn tôi chằm chằm, bèn thầm đánh giá hắn, trong lòng không khỏi cảm thán, tên tiểu tử này có dung mạo thật anh tuấn, làm điên đảo chúng sinh! Tuy tuổi còn nhỏ, cơ thể cũng chưa phát triển hết nhưng ở hắn đã toát ra khí phách nam nhi oai hùng.

- Ê, sao ngươi không trả lời?

Hừ, làm tôi giật cả mình! Nhìn mặt hắn sa sầm nhưng vẫn toát lên sự uy nghiêm, tôi bất giác đáp lại:

- Ta họ Nhã Lạp Nhĩ Tháp.

- Hộ bộ Thị lang Anh Lộc là a mã ngươi?

- Ừ. - Tôi liếc nhìn hắn, rồi quay đầu sang chỗ khác không buồn nói chuyện, lòng nghĩ tên tiểu tử này tính tình thật khó chịu. Nhưng rồi chợt phát hiện trán hắn bầm tím, vẫn còn rướm máu, tôi tò mò hỏi:

- Ê, trán ngươi sao lại bị thương vậy?

Vừa hỏi, tôi vừa nhích về trước nhìn cho rõ, nhưng lại bị hắn đẩy ra. Tôi trừng mắt nhìn hắn, chả ngoan ngoãn tí nào. Tôi nhúng khăn tay vào nước, vắt khô rồi vừa giữ mặt hắn vừa nhẹ nhàng lau vết thương trên trán. Hắn sửng sốt, vùng vẫy muốn thoát thì bị tôi quát:

- Đừng động, ta lau giúp ngươi vì thấy chướng mắt ta thôi, sạch rồi thì ta cũng chẳng thèm quan tâm ngươi đâu.

Nghe xong, hắn không động đậy nữa, để yên cho tôi lau. Tôi cười khẽ, không biết tại sao mình lại thấy thương tên nhóc này, chắc có lẽ vì nét sầu muộn không hợp với lứa tuổi luôn vương trên mắt hắn, hay vì tính cách quật cường bướng bỉnh? Dù sao đi nữa ta bỗng có suy nghĩ muốn chăm sóc hắn. Lau xong, ta lại giặt khăn rồi đắp lên trán hắn. Nghỉ một lúc, tôi ngồi xuống thì phát hiện hắn đang nhìn mình chăm chú, khiến tôi vô cùng lúng túng. Nhận ra sự bối rối của tôi, hắn nhìn tôi đầy châm chọc. Tức thật, lại bị một tên tiểu tử thua mình 10 tuổi đùa giỡn. Tôi quay đi, không thèm để ý đến hắn thì hắn bỗng nhích người qua, ngồi sát bên cạnh tôi. Tôi cảm thấy không tự nhiên, bèn lấy tay đẩy hắn ra, nhưng nặng quá, cho dù tôi cố đẩy thế nào hắn cũng vẫn trơ trơ như vậy, trong khi tôi toát hết cả mồ hôi. Sau một lúc tôi cũng chịu bó tay, mặc kệ hắn thì phát hiện hắn đang chăm chú nhìn gì đó. Tôi tò mò nhìn theo hắn, hóa ra hắn đang ngắm đôi chân của tôi. Vì người xưa không hay đi dép xăng đan nên chân họ vừa trắng lại vừa nhỏ. Hắn bỗng thốt lên:

- Đẹp lắm!

Tên tiểu tử này, nhìn thế mà lại là một kẻ háo sắc. Tôi vốn cũng không để tâm, chuyện này ở thời hiện đại rất bình thường, chân thì có gì hay mà xem chứ, nhưng không hiểu sao tôi lại không muốn hắn xem. Tôi quay người đi, đi tất và giày vào rồi nhổm người lên định bỏ đi thì bị hắn kéo lại, suýt nữa ngã vào lòng hắn. Tôi lại vùng vẫy cố đứng lên, nhưng hắn giữ quá chặt. Tôi ngẩng đầu lên định mắng thì phát hiện khoảng cách giữa chúng tôi rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận hơi thở của nhau.

- Nàng thật đặc biệt, ta thích nàng rồi đấy, sau này ta nhất định sẽ lấy nàng.

- Thật ư? Vinh hạnh cho ta quá, nhưng phải xem ngươi có bản lĩnh ấy không! - Tôi bật lại, tên tiểu tử này đúng là biết cách chọc ghẹo người khác.

Hắn cười nham hiểm, rồi nhân lúc tôi không để ý áp sát lại gần, đặt lên má tôi một nụ hôn.

- Nàng cứ chờ đấy.

Tôi chưa kịp phản ứng, hắn đã bỏ đi mất hút. Tôi dở khóc dở cười đứng đấy, hôm nay là ngày gì thế không biết, lại bị một tên nhóc chọc ghẹo. Tôi lắc đầu, giờ cũng không còn sớm nữa, phải quay về thôi. Trên đường về, tôi cứ nghĩ về chuyện xảy ra lúc nãy, lòng nghĩ người thời này trưởng thành sớm thật! Nhớ lại những lời tên tiểu tử ấy nói trước khi bỏ đi, tôi tự hỏi không biết lai lịch của hắn ra sao, nhưng qua y phục, khí chất có thể đoán xuất thân hắn chắc chắn không tầm thường. Bỏ đi, tôi tự nhủ, hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu tử, không nên tin những lời hắn nói. Chiều còn phải đi học quy củ nữa, ôi, nghĩ đến lại thấy đau đầu. Chỉ thấy trong lòng loạn như cào cào, không rõ là cảm xúc gì, đưa tay lên mặt thấy nóng ran, là vì trời nóng hay vì lúc nãy...Nghĩ như vậy, bước chân tôi ngày càng nhanh hơn với hi vọng cuốn đi những cảm xúc mê loạn nhất thời kia.

Trời ơi, mệt chết mất, tôi lảo đảo quay về phòng, nằm lăn quay ra giường, mặc kệ nha hoàn nghĩ thế nào thì nghĩ. Tiểu Đào giật mình, vội vàng chạy đến lay tôi:

- Tiểu thư, cô làm sao vậy? Tiểu thư đừng làm em sợ!

Tôi vùi đầu vào gối, vốn không định nói gì nhưng thấy nàng lo đến phát khóc, tôi đành quay đầu lại nói:

- Ta không sao, em đừng lo, chỉ là trong người mệt mỏi mà thôi. - Tôi tỏ vẻ mệt nhọc cho nàng yên tâm.

Nàng bật cười:

- Tiểu thư, cô thật biết cách dọa người đấy, buổi chiều phải học quy củ rồi mà giờ cô lại mệt mỏi thế này. - Nói xong, nàng ngồi xuống xoa bóp cho tôi.

- Ôi, dễ chịu quá…

Lúc sau nàng lại hỏi:

-Tiểu thư khát không, em rót cho cô chén trà nhé!

- Được, ta vừa khát vừa thấy đói nữa. - Tôi làm nũng, nàng cười chạy đi rót trà.

- Tiểu thư, cô uống từ từ thôi, lát nữa sẽ có người mang bữa tối đến, nếu cô đói quá thì ăn tạm hai miếng bánh hạch đào này được không?

Tôi nghĩ, bánh vừa ngọt vừa ngấy, bèn bỏ ngay ý định:

-Thôi, để tí nữa ăn vậy. - Uống xong tôi lại nằm xuống cho Tiểu Đào đấm bóp, nàng thấy bộ dạng mệt mỏi của tôi bèn cười nói:

- Người biết tiểu thư đi học quy củ thì không nói làm gì, người không biết lại tưởng cô đi bê gạch cả buổi mới về.

Hừm! Nha đầu kia ở cùng tôi mấy ngày nay, đã dần dần quen với sự thay đổi của tôi nên cũng bắt đầu cười nói tự nhiên hơn. Tôi cũng chỉ mong như vậy, tôi không thể suốt ngày trưng bộ mặt nghiêm nghị ra sai bảo người khác được. Tôi cười khổ, có lẽ là trời sinh tôi phận nghèo.

-Tiểu thư?

- À, không sao. Ta đỡ mệt rồi, em đừng bóp nữa. - Tôi cười - Em lại rót cho ta một chén nữa đi.

- Tiểu thư đợi chút nhé! - Tôi tự nhủ sau này phải sửa cái tật suy nghĩ lung lung đi, nếu không có ngày bị người ta phát hiện ra thì phiền phức lắm. Hớp một ngụm trà, tôi lại nói:

- Trước đây xem Dung ma ma trị Tiểu Yến Tử, ta còn nghĩ là chuyện đùa, hôm nay mới thực sự được lĩnh giáo!

Tôi thử vươn vai thì thấy khắp người đau nhức, ê ẩm, lại vươn tay ra sau tự đấm lưng. Tiểu Đào thấy vậy liền chạy đến giúp ta, vừa đấm bóp vừa hỏi:

-Dung ma ma là ai? Còn Tiểu Yến Tử là ai?

Chết rồi….Tôi rủa thầm, vừa mới nhắc nhở mình không được nghĩ lung tung thì lại phát ngôn thiếu suy nghĩ rồi.

-Bỏ đi, có nói ngươi cũng không biết đâu. - Tôi giở uy quyền tiểu thư ra để chấm dứt bàn luận về vấn đề này.

- Vâng. - Tiểu Đào vẫn đang ngơ ngác không hiểu, nhưng cũng biết không được phép hỏi nữa, bèn đưa mắt nhìn tôi như sợ tôi nổi giận. Tôi thấy không nỡ, nên cười với nàng:

- Em không biết đâu, chưa nói đến những cái khác, riêng cách chào vạn phúc phải tập hơn trăm lần, phải ngẩng đầu ưỡn ngực, rồi phải làm sao cho thướt tha yểu điệu. - Tôi vừa nói vừa khoa tay múa chân diễn tả, chọc nha đầu kia cười cong cả người.

- Hả? Em dám cười ta… - Tôi giả vờ trừng mắt lên dọa nàng.

- Không cười không cười, em đi xem bữa tối của tiểu thư thế nào đây. - Tiểu Đào che miệng cười rời đi.

Tôi ngẩng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, ráng chiều nhuộm đỏ bầu trời, tuy đẹp là vậy nhưng tôi chỉ cảm thấy toàn thân nhức mỏi. Tôi nhăn nhó đứng lên, tự hỏi những ngày hành xác như này đến bao giờ mới kết thúc đây? Người phụ nữ thời phong kiến đúng là mệnh khổ, quy tắc thì nhiều, nếu bị tiến cung thì yêu cầu đối với họ còn gắt gao hơn nữa. Tôi đi đi lại lại trong phòng, vì xương cốt đau mỏi đến ngồi yên một chỗ thôi cũng không chịu nổi, chắc buổi tối phải tắm nước nóng mới đỡ. Lại nghĩ, nếu sau này trở về hiện đại, tôi nhất định sẽ viết một cuốn sách với tựa là "Con đường trưởng thành của một tú nữ", đảm bảo sẽ bán rất chạy! Vừa đi vừa cười một mình, ta còn chẳng biết Tiểu Đào và Trịnh Xuân Hoa đã vào phòng từ lúc nào, đến khi quay lại đã thấy bọn họ ngẩn người nhìn ta, có lẽ là nghĩ ta bị mộng du rồi. Mặt ta đỏ bừng, lắp ba lắp bắp nói:

-Tiểu Xuân, muội…muội đến từ lúc nào vậy?

Tiểu Xuân phì cười:

-Muội đến từ lâu rồi, nô tỳ báo cho tỷ nhưng tỷ không nghe. Chỉ thấy tỷ đi đi lại lại trong phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó nên không ai muốn chen ngang.

Tôi đang lúng túng, vò đầu bứt tóc không biết nên giải thích thế nào cho hợp lí thì nàng ấy nói:

-Muội muốn ăn cơm cùng tỷ, tỷ đồng ý không?

-Tất nhiên rồi, mình cùng ăn đi. - Thấy nàng giải vây giúp tôi, tôi vội kéo nàng đến ngồi bên bàn ăn, đợi Tiểu Đào bày món ăn lên. Mùi thức ăn thơm nức, tôi cúi đầu xuống nhìn, trông rất ngon. Tiểu Đào mang bát đũa lên cho tôi, tôi mời Tiểu Xuân rồi cắm cúi ăn, vừa ăn vừa luôn miệng khen:

- Món gà thái hạt lựu này ngon quá, măng cũng rất thơm….

Đang ăn ngon lành, Tiểu Xuân đột nhiên thở dài, tôi ngẩng lên nhìn thì thấy nàng cầm bát ngồi ngẩn ngơ. Tôi vội hỏi:

-Sao thế, sao muội không ăn?

- Tỷ tỷ, tỷ nói xem lần này tiến cung chúng ta có được chọn không? Có may mắn nhận được ân sủng của hoàng thượng không?

Tôi ngơ ngác, rồi bỗng hiểu tâm sự của nàng, bèn buông đũa xuống:

-Muội đang nghĩ chuyện chiều nay phải không?

-Vâng. - Nàng gật đầu.

Tôi không khỏi nhớ lại lúc học quy củ chiều nay, gặp phải mấy vị tiểu thư nhà quý tộc, kiêu căng chẳng để ai vào mắt, sai khiến người khác một cách hách dịch khiến không ai dám ngẩng đầu lên. Trong lòng mọi người đều rõ, cho dù không lọt vào mắt xanh của hoàng đế, thì còn có Thái tử, các A ca và vương quan quý tộc, sau đó nếu còn thừa sẽ được chọn đi làm nữ quan, số còn lại chỉ có thể làm nha hoàn. Cũng có nghĩa, sự lựa chọn này định đoạt vinh nhục của cả một đời người. Mỗi người đều có những tính toán riêng, tuy rằng trong lòng tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng ngoài mặt chẳng biểu lộ điều gì. Nhưng những tiểu thư xuất thân cao quý kia hoàn toàn chẳng cố kỵ gì, hẳn là phía sau có thế lực chống lưng nên chẳng lo không về được chỗ tốt. Tiểu Xuân rất xinh đẹp, giữa đám tú nữ nhan sắc của nàng trội hơn hẳn nên không khỏi bị các tiểu thư kia đố kị. Suốt buổi chiều các nàng không trước mặt thì sau lưng chế nhạo, móc mỉa Tiểu Xuân, không cho nàng ấy một phút yên ổn. Tôi vốn không định nhúng tay vào, nhưng thật sự không thể đứng nhìn được nữa, thêm nữa Tiểu Xuân coi tôi như bằng hữu, do đó tôi phải tìm cách bảo vệ nàng. Cũng may a mã tôi là người có máu mặt trong triều, đám tiểu thư quý tộc kia cũng biết xuất thân của tôi nên không dám ra mặt ức hiếp tôi, chỉ dám nghị luận sau lưng. Tôi cũng coi họ như không khí, chẳng mảy may thèm để ý. Tiểu Xuân lại thở dài, tôi bèn an ủi nàng:

-Không có gì to tát cả, sau này mỗi lần gặp họ muội cứ tránh đi là được. Tương lai ai như thế nào còn chưa biết đâu!

- Vâng, tỷ tỷ nói phải! Chiều nay may mà có tỷ, nếu không…

Tôi xua tay ngắt lời nàng:

-Chỗ tỷ muội với nhau đừng khách khí như vậy. - Tôi khẳng khái tuyên bố.

- Tỷ quả là một người nghĩa hiệp. - Nàng nhìn tôi, mỉm cười.

- Những lời này ta nghe nhiều rồi, thôi, đồ ăn nguội rồi, ta ăn đi. - Tôi cười theo nàng.

- Vâng…

Tiễn Tiểu Xuân về, tôi đi tắm nước nóng cho thư giãn nhưng tắm xong vẫn thấy mệt mỏi rã rời, bèn lên giường nghỉ sớm. Khắp người nhức mỏi, nhưng đầu óc cứ rối tung cả lên, trằn trọc mãi mà không sao ngủ được. Hết nhớ lại chuyện hôm nay, sự bất lực của Tiểu Xuân cùng thái độ hống hách ngang ngược của đám tiểu thư kia, lại nghĩ đến những quy củ khiến tôi khóc dở mếu dở, và cũng có chút nhớ tên tiểu tử kia nữa.

Tiến lùi đúng cách, ăn nói có chừng mực, phong thái tao nhã, cử chỉ, hành động nhẹ nhàng. Sau nửa tháng rèn luyện, tôi nhận thấy khí chất của bản thân đã có sự thay đổi lớn. Tuy vẫn rất vất vả nhưng tôi cũng dần dần có hứng thú với những lễ nghi này. Những ma ma, cung nữ dạy quy củ ở đây tuy rất nghiêm khắc nhưng cũng bàng quan đứng nhìn, đối với đám tiểu thư quý tộc kia luôn một dạ hai vâng, nịnh nọt lấy lòng họ.

Trong thời gian ở đây, tôi đã có vài lần công khai lẫn ngấm ngầm đối đầu với bọn họ. Nguyên nhân ban đầu xuất phát từ Tiểu Xuân, nhưng về sau đám tiểu thư ấy lại nhắm vào tôi, nhất là Nạp Lan Dung Nguyệt - bác nàng Nạp Lan Minh Châu từng giữ chức Tể tướng, có họ hàng với Ngạch nương của Đại a ca. A mã nàng là Tổng đốc hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây, nắm binh quyền trong tay, mẹ là cháu gái của Đại hãn Khoa Nhĩ Thấm. Nghe nói nữ nhi nhà Khoa Nhĩ Thấm đều là mĩ nữ, nàng ta cũng được thừa hưởng từ mẹ đôi mày cong như vầng trăng, đôi mắt quả hạnh, làn da trắng như tuyết. Có điều cũng vì vậy mà nàng ta rất kiêu căng, hẹp hòi, đám tú nữ còn lại luôn vây quanh nịnh hót nàng, đi đến đâu cũng xúm xít tụ tập với nhau. Tôi nhìn mà hoa cả mắt, nhưng nàng ta có vẻ rất thích cảm giác là trung tâm của vũ trụ. Tôi và nàng ta vốn cũng chẳng liên quan gì, nước sông không phạm nước giếng, nhưng vì Tiểu Xuân đẹp hơn nàng mà kéo theo lắm chuyện thị phi. Tiểu Xuân tính tình hiền lành nhu nhược, tôi không thể bỏ mặc nàng, nên sau vài lần như vậy, Nạp Lan tiểu thư kia lại dời sự chú ý lên tôi. Tôi chẳng biết làm thế nào, nhưng không sao, binh đến tướng chặn, mấy trò đấu đá của đám tiểu thư này tôi chẳng mấy để tâm, chỉ cần họ không làm tôi bị thương là được. Nhưng nha đầu Tiểu Đào cứ nơm nớp lo sau này tôi vào cung sẽ chịu uất ức, luôn khuyên tôi nhẫn nhịn, lùi một bước biển rộng trời cao. Tôi thấy nàng thật tâm lo lắng cho tôi, bèn gật đầu đồng ý cho nàng yên tâm, nhưng trong lòng lại nghĩ khác. Mấy chuyện phiền phức này chẳng biết bao giờ mới chấm dứt, mà Trái đất tròn, lùi mấy trăm bước không phải cũng quay về điểm ban đầu sao? Những suy nghĩ này chẳng thể nói ra, nhưng tôi cũng tự nhắc nhở bản thân, nếu là việc nhỏ nhặt thì phải chú ý giữ chừng mực.

Thời gian như con én đưa thoi, thoắt cái mà hai tháng đã trôi qua. Qua ngày mai chúng tôi sẽ được đưa vào cung, bắt đầu tham gia tuyển tú.

-Tỷ đang luyện chữ đấy ư? - Tiểu Xuân vén mành đi vào.

Nhớ lại hồi nhỏ bị mẹ bắt đi Cung thiếu nhi học viết chữ, lúc đó tôi rất miễn cưỡng, nhưng bây giờ mới cảm kích ơn mẹ, vì nó không những giúp tôi viết chữ dễ dàng mà còn là một cách tu thân dưỡng tính. Phụ nữ thời xưa chẳng có thú vui gì tiêu khiển, thêu thùa thì tôi chẳng muốn học, nấu ăn thì lại càng miễn cưỡng, tôi là một tiểu thư thì càng không có cơ hội làm những việc này. Vì thế nên bình thường tôi hết đọc sách luyện chữ lại đi dạo loanh quanh rèn luyện sức khỏe. Có lẽ do món ăn ở đây cân bằng dinh dưỡng, lại không phải lao động cực nhọc nên dáng vóc và da dẻ tôi ngày càng đẹp lên, khiến Tiểu Xuân rất ngưỡng mộ. Việc này khiến tôi rất vui vì không phải ai cũng có cơ hội trở lại tuổi thanh xuân như tôi.

-Ừ, bức thêu của muội đã xong chưa?

-Xong rồi, muội có mang đến cho tỷ xem đây. Ô, đây có phải là bài Thanh ngọc án của Tân Khí Tật không? Tỷ viết chữ thể Liễu đẹp quá.

-Ha ha, muội lại đùa ta rồi. - Tôi xoa mũi, Liễu thể gì chứ, đây là "Trương thể" thì đúng hơn, vì chữ của tôi được luyện từ một thầy giáo họ Trương. Lúc đầu cũng chả nghe thầy nói đây là thể chữ gì, nhưng sau một thời gian dài rèn luyện, chữ tôi đã tiến bộ rất nhiều.

-Cho ta xem bức thêu của muội nào. Đẹp quá, là hoa sen à? Tay muội thật khéo, ta chẳng thể được như muội.

-Tỷ thích không? Muội tặng tỷ đấy.

Tôi lật xem chiếc khăn lụa trong tay, trên nền lụa xanh nhạt thêu hoa sen trắng muốt rất trang nhã, bèn vui mừng nói:

-Cảm ơn muội, thật ngại quá, ta lại lấy không đồ của muội như vậy.

-Xem tỷ nói kìa, nếu tỷ cứ áy náy như vậy thì cho muội bức tranh chữ này được không? - Tiểu Xuân che miệng cười.

-Hả? - Tôi ngơ ngác hỏi.

-Sao vậy, tỷ không nỡ ư?

Tôi vội lắc đầu:

-Không phải, chỉ là ta thấy chữ ta viết không được đẹp, sao có thể đem tặng muội đây?

Nàng cầm lên xem rồi đáp:

-Đẹp mà, muội rất thích.

-Được, nếu muội không chê xấu thì cứ mang về đi! - Chúng tôi nhìn nhau cười.

Tiểu Xuân bỗng thở dài, im lặng không nói. Tôi quay đầu liếc nhìn nàng, ở chung với nàng suốt hai tháng qua, cũng phần nào hiểu được tâm sự của nàng. Nàng ấy khá hiếu thắng, có khao khát vượt trội hơn người khác, nhưng bản chất nàng lại là người hiền lành. Chứng kiến đám tiểu thư coi trời bằng vung cùng bọn tiểu nhân a dua nịnh hót, gió chiều nào theo chiều ấy kia, nàng cũng dần nhụt chí, vừa lo không được chọn, vừa lo được chọn thì phải nhìn trước ngó sau, một thân một mình tìm cách tồn tại ở chốn cung đình, ngày nào cũng sống trong lo âu thấp thỏm. Nàng rất hâm mộ sự tự do tự tại và tính cách vô tư thoải mái của tôi nên luôn hỏi ý kiến của tôi. Tôi vốn không có tham vọng gì nên luôn rất an nhàn vô lo vô nghĩ, còn tham vọng của nàng ấy rất lớn, nên dù cố gắng thế nào cũng không thể giống như tôi được. Nhưng những lời này tôi không thể nói thẳng với Tiểu Xuân, chỉ có thể lựa lời an ủi nàng ấy.

-Muội lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì, hai ngày nữa rồi sẽ biết kết quả thôi, hà tất cứ phải lo được lo mất? Kết quả dù thế nào cũng là số mệnh của muội rồi. - Tôi nói.

Thực ra tôi từ trước đến nay không thích nói về vận mệnh, nhưng bây giờ nói gì cũng vô ích, chỉ có những lời này mới khuyên được nàng ấy. Tôi nhớ trong sách từng nói:"Khi con người ta không thể giải quyết vấn đề nào đó, thì cứ đổ tất cả cho vận mệnh an bài, đừng bận tâm đến những đau khổ ấy nữa." Lúc đó tôi còn nghĩ, nếu nghe người khác nói số mệnh của mình như vậy mới thật đáng thương. Bây giờ thấy Tiểu Xuân do dự, bơ vơ lạc lối như vậy, tôi cũng thấy thương nàng ấy. Tôi động viên nàng một lúc, thấy trời cũng không còn sớm nữa, cuối cùng ai cũng về phòng người nấy để nghỉ ngơi.

Ngày mai là ngày quyết định vận mệnh của chúng tôi, tuy tôi không để tâm nhưng trong lòng vẫn rất căng thẳng, nằm trên giường nhắm mắt mà không sao ngủ được, trong đầu cứ nhớ lại thời gian ở đây, tựa như chiếc đèn kéo quân quay mãi không dừng. Tôi vỗ vỗ đầu, xoay người định ngủ nhưng hình ảnh của tên tiểu tử ấy lại hiện lên trong tâm trí. Lời hứa "Ta nhất định sẽ lấy nàng làm vợ" của hắn cứ văng vẳng trong đầu tôi, dù sau đó cũng chẳng gặp lại hắn nữa, nhưng câu nói đùa ấy tôi lại nhớ như in đến bây giờ. A! Kệ đi, ngủ thôi! Có lẽ sau này cũng không còn tái ngộ nữa, nghĩ làm gì cho nặng đầu? Tôi mơ màng thiếp đi. Nhưng tôi không hề biết, tôi sẽ gặp lại hắn, sớm thôi, ở nơi cung đình phong ba bão táp ấy.

8

1

1 tháng trước

13 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.