ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3 - Tuyển tú

Chương 2: Tuyển tú

Trong bầu không khí thoang thoảng mùi thơm, tôi chợt mở mắt, ngẫm nghĩ một lúc mới nhận ra mình đang ở đâu. Nhìn thấy màn lụa, chăn gấm mà lòng tôi ngẩn ngơ, đúng lúc đó bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ.

"Vào đi, ta dậy rồi." Tôi lắc lắc đầu, cố tỉnh táo. Tiểu Đào, Tiểu Cúc mở cửa bước vào, bưng chậu rửa mặt tiến lại gần, "Tiểu thư đêm qua ngủ có ngon không?"

"Có, nhưng mơ nhiều nên không được an giấc."

Tôi ngồi dậy để Tiểu Đào giúp mình thay y phục, tuy cảm thấy hơi ngượng nhưng đành phải cố chịu vậy. Rửa mặt xong xuôi, Tiểu Cúc giúp tôi chải đầu.

"Đừng làm gì cầu kì, chỉ cần tết tóc cho ta là được." Tôi không định đi đi lại lại với những kiểu tóc nặng như vậy cả ngày đâu! Xong xuôi, tôi nhìn mình trong gương, áo khoác trắng muốt, áo trong đỏ tươi, mái tóc dài óng mượt, trông rất duyên dáng yêu kiều. Tôi mừng thầm, không ngờ mình mặc đồ cổ trang còn xinh đẹp và toát lên khí chất hơn cả khi mặc quần bò và áo sơ mi.

"Tiểu thư đã dậy chưa? Lão gia và phu nhân đang đợi tiểu thư ở trước sảnh!" Một nô tỳ gọi.

"Tới ngay đây!" Tiểu Cúc đáp.

"Tiểu thư, có nô tỳ của phu nhân đến gọi, chúng ta mau đi thôi."

"Ừ.", rốt cuộc vẫn phải đi vấn an buổi sáng. Tôi đói lắm rồi, nhưng lại không tiện nói, trong lòng thắc mắc không biết sau đấy có được ăn sáng không? Ôi, bây giờ đành nhịn vậy.

Không khí lúc sớm mai rất trong lành, mang theo mùi hương đã đánh thức tôi khỏi giấc mơ ban nãy. Tôi hít thật sâu, lắc lắc cánh tay, đột nhiên mấy nha đầu kia trợn mắt nhìn tôi. Tôi thè lưỡi, lại mang vẻ mặt nghiêm trang đi tiếp. Qua một cái cửa kết đầy hoa là một gian phòng sáng sủa, a mã và nương tôi ngồi ở ghế của chủ nhân. Tôi tiến lên trước, nhún người: "Nữ nhi vấn an a mã, ngạch nương!"

"Đứng lên đi, đêm qua con ngủ có ngon không?" Ngạch nương hiền từ hỏi tôi.

"Ngon lắm ạ, ngạch nương đừng lo."

"Hôm nay con sửa soạn đồ đạc đi, sắp phải đi rồi." A mã chợt nói, khiến tôi giật cả mình.

"Đi đâu ạ?" Tôi ngơ ngác hỏi.

"Con bé này, ốm một trận rồi cái gì cũng quên hết! Hôm nay con phải ra biệt viện ở biển, tất cả các tú nữ đều phải ở đó để chuẩn bị cho vòng sơ tuyển." Nương vội nhắc, như sợ tôi làm a mã tức giận.

"Vâng." Tôi cúi đầu đáp, trong lòng hoảng sợ, tuy vẫn muốn đi cho biết nhưng không ngờ lại đến nhanh như vậy. Tôi mới đến vẫn còn lạ nước lạ cái, vậy mà lại bị đẩy vào một nơi đầy quy củ phép tắc. Nếu không may có sai sót gì thì cái mạng nhỏ này của tôi e cũng chả còn. Đang lo lắng thì a mã nói: "Sẽ có một nha hoàn theo hầu con, khỏi lo không có người thân cận. Có điều đến đó con phải cẩn trọng, làm đúng quy củ, không được tùy tiện làm bậy nữa."

"Vâng, nữ nhi đã rõ, a mã và ngạch nương yên tâm." Trong lòng tôi mừng thầm, may mà có người đi cùng tôi, có vấn đề gì còn có thể hỏi được, còn những cái khác chỉ biết cẩn thận trong từng bước đi thôi.

Nương lại gần nắm tay tôi:

- Con mau đi dùng điểm tâm, để nương giúp con thu dọn đồ đạc. Trưa phải khởi hành rồi, chẳng biết sau này....

Nói đến đấy bà đưa tay lau nước mắt. Tôi liếc nhìn a mã, thấy nét mặt ông tỏ vẻ phản đối, tôi chỉ biết cười khổ, vội kéo nương ra ngoài. Tôi nghĩ, cho dù thế nào thì quan trọng vẫn là lấp đầy cái bụng rỗng. Tuy vẫn còn lo lắng bất an nhưng buổi trưa có thể được ngắm các mỹ nữ đọ sắc đọ tài, chắc thú vị lắm đây. Tối hôm qua tôi thăm dò được rằng vị tiểu thư nhà này chỉ biết chữ, cũng không phải là dạng tài nữ. Nữ nhân thời này đa phần không biết chữ, có biết thì cũng chỉ đọc được "Nữ giới", "Tam tự kinh" là cùng. Nghĩ cũng buồn cười, a mã tôi vì mến mộ tài hoa của ông ngoại mà cưới nương, nhưng lại cho rằng nữ tử bất tài mới là đức. Nhưng như thế cũng tốt, nếu ông dạy con gái mình tinh thông cầm kỳ thi họa thì giờ tôi chỉ còn nước chết thôi.

Tôi dạo bước trong vườn giữa trăm hoa đua nở, hít vào mùi hương thơm ngát, lòng vừa ngập tràn kì vọng vừa lo lắng bất an. Từ khi tôi xuyên về quá khứ, đây là lần đầu tiên tôi có cơ hội ra ngoài ngắm phong cảnh, nhưng tương lai phía trước lại mờ mịt, xa xăm quá dù tôi đang cố gắng vùng vẫy thoát ra.

"Lạch cạch lạch cạch", xe ngựa chầm chậm chạy trên đường, xe ngày trước chẳng có bộ phận giảm xóc nên đi lại cứ lắc lư nghiêng ngả. May là ở kinh thành, dưới chân của thiên tử nên mặt đường rất bằng phẳng. Có điều hôm nay tôi mới biết, hóa ra mình bị say xe ngựa! Nhưng điều này cũng không thể nào làm vơi đi sự phấn chấn và kích động trong tôi.

Tôi vén mành lên, ngắm nhìn cảnh đô thị phồn hoa bên ngoài. Trời đang bước vào thời điểm giao mùa từ xuân sang hạ, và cũng là lúc khí hậu Bắc Kinh dễ chịu nhất. Trên phố dòng người qua lại tấp nập, người bán bánh, bán đồ dùng giải nhiệt, kẻ cắt tóc dạo, diễn trò, như thể đang quay phim truyền hình vậy. Tôi dán mắt vào cảnh tượng trước mặt, tưởng tượng một ngày nào đó sẽ được ngao du khắp bốn bể để không uổng phí cơ hội này. Xe đột nhiên rẽ ngoặt, một làn gió mát bỗng tạt vào mặt tôi. Trước mắt tôi là đại dương bao la xanh tít tắp, tôi quay đầu nhìn khắp bốn phía, cảm giác như đến vùng ven Bắc Hải, chỉ thiếu mỗi ngọn tháp trắng thôi. Tôi nhớ lại, Phủ Nội vụ thời nhà Thanh hình như nằm ở đây. Xe ngựa chạy dọc theo bờ biển, rồi lại rẽ vào một góc. Chao ôi, trước mắt tôi là một rừng xe, ngựa tấp nập, ai ai cũng có vẻ bận rộn. Có biết bao cô gái cũng tham gia kỳ tuyển tú như tôi xuống xe, bước vào phủ. Đám nha hoàn, ma ma và nô tài đứng chật kín cả phòng, tạo nên cảnh tượng cực kỳ lộn xộn.

"Tiểu thư, đằng trước xe không qua được, chúng ta xuống xe ở đây thôi." Tiểu Đào nói.

"Được", tôi gật đầu, bỏ rèm xe ra rồi vịn tay Tiểu Đào bước xuống xe, đi về phía trước, đám gia đinh vác hành lý theo sau. Tôi phóng tầm mắt ra xung quanh, những cô nương ở đây người căng thẳng lo âu, người ngại ngùng xấu hổ, người vui vẻ phấn chấn, lại có người lúng túng bối rối.

Tôi thầm nghĩ, cứ như đang xem kịch vậy. Không biết sao tôi lại có cảm giác đang tham gia tuyển sinh ở Học viện điện ảnh, chỉ là không có nam sinh thôi, nghĩ đến đó tôi không nén được nụ cười.

Tiểu Đào ngơ ngác nhìn tôi, tôi bèn phất tay ra hiệu nàng ấy đi tiếp. Chen chúc một hồi, cuối cùng cũng đến trước cửa phủ Nội vụ. Tiểu Đào lên báo xuất thân, lai lịch, tên tuổi của tôi cho một thái giám kiểm tra danh sách tú nữ. Hắn liếc nhìn tôi hai lần với ánh mắt đáng sợ, gạch tên tôi trong sổ rồi bảo tôi tiến lên trước. Tôi tiến lên, thi lễ với hắn, hắn nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân rồi bảo: "Ấn dấu tay vào đây."

"À, vâng." Giọng nói hắn rất khó nghe, dọa tôi giật cả mình. Tôi ấn dấu tay xong thì có người đến đón lấy hành lý của tôi. Tôi quay đầu bảo đám gia nhân: "Các ngươi quay về đi, báo với lão gia và phu nhân ta rất khỏe, không cần phải lo lắng."

- Mời công công dẫn đường.

Tôi theo tiểu thái giám bước vào phủ, cuối cùng cũng bước chân vào chốn cung đình bí ẩn này rồi.

Phủ rất rộng, tiểu thái giám dẫn chúng tôi tay xách nách mang đến trước một dãy phòng, rồi khom mình nói:

- Cô nương ở gian số 3. Theo đại nhân nói, các tú nữ từng sống ở đây đều có tiền đồ rất xán lạn.

Tôi ngây người, nhìn nụ cười nịnh bợ của hắn mà chợt vỡ lẽ:

- Đa tạ công công, Tiểu Đào...

Nha đầu này nhanh trí đưa ra một nén bạc, hắn tươi cười nhận lấy rồi dặn:

- Nếu có việc gì, cô nương cứ đến tìm Tần Trú Nhi ta, ta sẽ giúp cô giải quyết thỏa đáng.

- Đa tạ, mong sau này công công chiếu cố nhiều hơn.

Tôi thầm nghĩ, trong sách hay trong phim đều nói như vậy, cứ bắt chước theo thôi!

- Cô nương nghỉ đi, buổi chiều còn nhiều việc phải làm đấy! Nói xong, hắn cúi mình lui xuống.

Căn phòng khá nhỏ, chỉ có vài đồ dùng thiết yếu, hẳn là họ nghĩ các tú nữ chỉ ở đây vài ngày nên không cần bố trí gì nhiều.

- Tiểu thư nghỉ ngơi đi, em đi sắp xếp

đồ đạc đây.

- Được, em vất vả rồi.

Trong lúc Tiểu Đào đang bận rộn, tôi ngồi đại xuống một cái ghế, đang định vươn vai thì nghe thấy tiếng động ở phòng bên cạnh, có vẻ hàng xóm của tôi đã đến. Tôi còn chưa kịp đứng dậy nhìn kĩ thì lại nghe thấy có người nói: "Căn phòng này địa thế rất tốt, những tú nữ từng ở đây tương lai đều rộng mở..." Tôi bật cười, thì ra ở Nội vụ Phủ này có khá nhiều phòng ở có địa thế tốt, nếu vậy hoàng cung e là chật chội lắm rồi! Đột nhiên có một giọng nói ngọt ngào đáp lời: "Đa tạ công công!", tôi bỗng nổi hứng tò mò, nhìn qua cửa sổ thì tình cờ chạm phải một đôi mắt sáng long lanh.

"A!", nhìn trộm lại còn bị người ta bắt gặp, xấu hổ quá! Thế nhưng chủ nhân của đôi mắt ấy lại cười với tôi, tôi không kìm được cũng cười đáp lại, nàng ta cũng bước vào phòng bên cạnh. Tôi không có việc gì làm, đành tiện tay rút 1 quyển sách mang từ nhà lên đọc. Nhìn tên sách "Trúc thư từ", tuy ngán ngẩm nhưng chẳng còn cách nào khác, tôi bèn kiên nhẫn ngồi đọc, đọc một lúc cảm thấy cũng khá ổn, xem như là đang bồi dưỡng kiến thức văn hóa Trung Quốc vậy.

Đang đọc thì có tiếng gõ cửa nhè nhẹ, Tiểu Đào bèn chạy ra mở cửa. Tôi ngẩng đầu lên, hóa ra là cô nương xinh đẹp lúc nãy. Tôi đứng dậy tiến lại, còn chưa kịp cất tiếng thì nàng ấy đã cúi người hành lễ:

- Tỷ tỷ, muội tự ý đến bái kiến tỷ, không làm phiền tỷ đọc sách chứ?

Tôi cười, đưa sách cho Tiểu Đào cầm:

- Không đâu, ta còn đang buồn chán vì không có ai nói chuyện đây!

Tôi vốn không thích tiếp chuyện với người lạ, nhưng vào lúc này tôi lại nổi hứng tò mò với con người và sự vật ở đây.

- Mau vào đi, mời ngồi. Tiểu Đào, pha môt ấm trà mang đến đây!

Vị cô nương nhẹ nhàng ngồi xuống, ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn tôi, tôi cũng không ngại ngùng nhìn lại nàng. Đẹp quá, đẹp hơn tôi gấp nhiều lần! Mắt hạnh, mày ngài, làn da trắng ngần, môi anh đào chúm chím, mái tóc đen óng mượt, dáng người nhỏ nhắn mảnh mai, cao tầm 1m6, trông rất xinh xắn lanh lợi. Tuy tuổi không quá 15, 16 nhưng lại toát lên phong thái trưởng thành chín chắn trước tuổi.

- Tỷ đẹp quá!

- Hả?

Tôi ngơ ngẩn, mãi mới nhận ra nàng ta đang khen tôi:

- Muội quá khen rồi, ta làm sao sánh được với muội!

Thật lòng mà nói, tôi không có cửa so với dung mạo xuất chúng của cô nương này.

- Tỷ khiêm tốn quá, từ tỷ toát lên khí chất thanh nhã thoát tục, hẳn là xuất thân bất phàm.

Tôi lờ mờ nhận ra, không lẽ cô nương này đang định thăm dò xuất thân của tôi để xem tôi có đủ là đối thủ cạnh tranh của nàng ta không? Tôi nghĩ lại, nàng ta nói không sai, tôi là người đến từ tương lai, lai lịch quả thật có chút khác người, nghĩ đến đây tôi cười thầm. Cô nương kia thấy nét mặt tôi khác lạ, bèn bối rối ho khẽ, tôi giật mình, mới nhận ra nãy giờ mải nghĩ vẩn vơ mà thất thố, đành cười đáp:

- Ta tên Minh Vi, thuộc Tương Hoàng kỳ, a mã ta là Hộ bộ Thị lang Anh Lộc.

- Ô, hóa ra tỷ là tiểu thư Nhã Lạp Nhĩ Tháp.

Tôi gật đầu, vừa lúc đó Tiểu Đào bưng trà lên, tôi nhẹ nhàng nâng một chén lên đưa lên miệng thổi.

- Muội là con gái Trịnh gia thuộc Hán quân kỳ.

"À, ra là vậy...", tôi không rõ gia cảnh nhà nàng, bèn bưng trà lên uống để che giấu. Nàng ta lại tiếp lời:

- Muội tên Xuân Hoa.

Hả? Tôi phun hết trà trong miệng ra, Trịnh...Trịnh Xuân Hoa? Đây không phải là nhân vật hư cấu chỉ có trong truyện sao? Tôi ho rũ rượi, khiến Tiểu Đào và cô nương kia phải vội vàng chạy đến vỗ lưng cho tôi. Mãi một lúc sau, cơn ho mới dứt. Tôi nghi ngờ nhìn nàng, nàng ấy cũng nhìn tôi đầy thắc mắc, tôi đành nén lại sự nghi ngờ và ngạc nhiên trong lòng xuống.

Tôi oán trách nhìn Tiểu Đào:

- Trà nóng quá!

Nha đầu này còn cười:

- Làm gì có ai uống trà như tiểu thư chứ, hớp hẳn một ngụm to!

Trịnh Xuân Hoa cũng cười:

- Tỷ thật thú vị!

- Ha ha...

Tôi cười ngây ngốc, cuối cùng cũng che đậy được sự thất thố lúc nãy. Tôi không nhịn được nhìn vào mắt nàng, nàng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ:

- Cũng muộn rồi, tỷ nghỉ ngơi đi! Mấy ngày nữa còn nhiều việc lắm, muội cũng về nghỉ đây!

- À, được!

Tôi vội đứng lên tiễn nàng ấy. Đến cửa, nàng quay người nói:

- Không biết sao tỷ lại đem đến cho muội cảm giác như gặp lại cố nhân vậy, sau này chúng ta có thể tiếp tục kết giao được không?

- Được chứ, gặp được muội ta rất vui.

Tôi mỉm cười, trong lòng thật không thể ghét nổi cô nương mới lần đầu gặp đã dọa tôi giật mình như vậy. Nàng vui vẻ nói:

- Mấy ngày nữa muội sẽ lại đến rủ tỷ cùng đi.

Cùng đi? Đi đâu? Tôi định hỏi, nhưng sau đó chợt nhớ ra, bèn gật gật đầu, nhìn nàng ấy đi về phòng. Tôi ngồi xuống, trong lòng đầy kích động, cũng có chút mơ hồ không rõ. Là do trùng hợp sao? Hay trong lịch sử quả có người như vậy thật? Thật không hiểu nổi! Thôi, bây giờ có nghĩ nát óc cũng chả có tác dụng gì, cứ thuận theo tự nhiên đi. Vừa đến đã gặp chuyện bất ngờ như vậy, không biết sau này còn xảy ra chuyện gì nữa. Hình như người vừa bị kích động rất dễ buồn ngủ, tôi ngáp vặt, nhìn thời gian, chắc từ giờ đến lúc tập trung vẫn còn lâu. Tôi dặn Tiểu Đào đến giờ thì gọi tôi dậy, sau đó lăn ra giường ngủ thiếp đi. Đằng nào có chuyện xảy ra cũng không thể lo được, lúc này phải nghỉ ngơi lấy tinh thần để còn đối phó, không biết trong lúc ngủ còn mơ chuyện gì không, giá mà mơ gặp được người thân thì tốt biết mấy!

"Hơ...."Tôi ngồi dậy vươn vai, dễ chịu quá đi mất! Vừa tỉnh dậy đã thấy tinh thần sảng khoái, dễ chịu, cảm giác hôm nay nhất định sẽ có chuyện tốt diễn ra. Chiều hôm qua, tôi và Tiểu Xuân (nàng ấy muốn tôi gọi như vậy) tập trung ở sảnh lớn, mới đếm sơ qua đã thấy phải đến 500-600 người, đủ loại Hoàn béo Yến gầy, mỗi người đều có sức hút riêng. Trước đây tôi xem qua không ít tạo hình của người xưa được phục dựng lại, cứ tưởng cổ đại không có người nào đẹp, bây giờ mới biết thời này có nhiều người có khí chất minh tinh, nếu như ở hiện đại chắc chắn sẽ được tung hô là mỹ nữ.

Ba người phụ nữ đã họp thành một cái chợ, vậy mà ở đây lại có biết bao nhiêu người tụ họp, ồn ào lộn xộn không tưởng tượng được. Tôi và Tiểu Xuân vừa đi qua đã có biết bao nhiêu ánh mắt quét qua chúng tôi từ đầu đến chân không sót một chút nào, như thể bị chiếu tia X vậy. Tiểu Xuân xinh đẹp, tôi cũng không kém cạnh, hai người đi bên nhau thu hút biết bao ánh mắt nhìn theo. Tôi không bận tâm lắm vì ở thời hiện đại mỗi lần bước ra đường xung quanh đều có rất nhiều người, còn sợ gì bị ai nhìn chứ? Nhưng Tiểu Xuân thì khác, nàng ấy rất bối rối, cứ nắm chặt lấy tay áo tôi không buông. Tôi đành bất lực, mặc kệ nàng muốn làm gì thì làm.

"Leng keng! Leng keng!" Bỗng nhiên vang lên hai tiếng trống, một viên quan của Nội vụ phủ bước lên bậc cao, thông báo:

- Bắt đầu từ ngày mai, các tú nữ đều phải ở đây trong suốt 2 tháng, học tập tất cả các quy định trong cung, không được phép rời khỏi đây nửa bước. Sau 2 tháng này chúng ta sẽ biết ai là phượng hoàng, ai là gà đồng. Mong các vị an tâm nghỉ ngơi, tự thu xếp ổn thỏa.

Đám tú nữ lại nhao nhao bàn luận, một lúc sau mới tự giải tán ai về phòng nấy. Bữa tối được mang đến tận phòng, tự do cá nhân cũng không bị hạn chế nhiều. Tôi đang suy nghĩ thì Tiểu Đào mở cửa vào hầu hạ tôi dậy. Kể từ khi xuyên không qua đây, ngày nào tôi cũng có người hầu kẻ hạ, nếu bây giờ quay về hiện đại hẳn sẽ phải mất một thời gian mới thích ứng được.

- Tiểu thư, chiều mới phải học quy củ, sáng nay người muốn làm gì tiêu khiển không?

- Ừ, ta nghĩ xem nào....đúng rồi, ta muốn ra ngoài đi dạo.

- Ơ, nhưng hôm qua chúng ta được dặn là không được phép ra ngoài mà tiểu thư - Tiểu Đào nói.

Tôi cười nhìn cô:

- Sao vậy? Em sợ ta chạy trốn à?

Nàng đỏ mặt nói:

- Tiểu thư, cô nói gì vậy....

- Ta biết rồi, em đừng lo, ta chỉ dạo quanh phủ thôi. Hôm qua ta thấy có nhiều chỗ phong cảnh đẹp, muốn đi xem thử thế nào.

- Vậy để em đi cùng tiểu thư nhé?

Tôi xua tay phản đối:

- Ta chỉ muốn yên tĩnh một chút, trước giờ ăn ta sẽ quay về, nếu không có việc gì thì em cũng nghỉ đi. Mấy ngày nay vất vả cho em rồi.

- Vâng ạ, đa tạ tiểu thư. - Nàng vừa ngạc nhiên vừa vui mừng tiễn ta đi.

Tôi men theo con đường trong trí nhớ để đi ra biển. Tôi lại nghĩ đến Tiểu Đào, nàng ta rất tốt, nhưng chắc nàng đã nhận lời phân phó của a mã tôi nên lúc nào cũng theo sát tôi, hẳn là vì sợ tôi sẽ lại gây chuyện. Tôi lắc đầu, không nghĩ nữa, nhìn từ góc độ nào đi nữa thì chuyện này cũng không liên quan gì đến tôi, tôi có việc phải làm rồi. Càng đi tôi tiếng nước chảy càng nghe rõ hơn, khiến tinh thần tôi bỗng phấn chấn hẳn lên. Cổ nhân nói: "Nhân giả lạc sơn, trí giả lạc thủy"*, ngay từ nhỏ tôi đã thích những nơi non nước hữu tình, không biết có được tính là người tài đức vẹn toàn không? Nghĩ đến đây tôi không nhịn được cười.

Đi qua một khúc ngoặt, bỗng thấy trước mắt mở ra không gian rộng rãi sáng sủa với một hồ nước lớn, hai bên bờ là những nhành liễu xanh mướt soi bóng, sóng nước lóng lánh, cùng làn gió mát rượi mơn man trên mặt tôi, khiến tôi hoàn toàn đắm chìm trong thiên nhiên yên bình. Tôi hít thật sâu rồi bước nhanh đến bên hồ. Hai bên bờ được lát đá đơn sơ, khắp bốn phía chỉ trồng dương liễu và các loài hoa nở vào mùa xuân, tuyệt nhiên không thấy bóng dáng một ai cả. Tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó ngồi bệt xuống một phiến đá bằng phẳng gần mặt nước, nhắm mắt lại để cảm nhận từng làn gió nhẹ lướt qua mặt, từng ánh nắng mai chiếu xuống. Lúc này trong lòng tôi chỉ cảm thấy rất thanh thản, mãn nguyện, bèn nổi hứng lên hát ngâm nga.

Bỗng nhiên tôi cảm giác có ai đó đang nhìn mình, liền mở bừng mắt ra nhìn xung quanh. Không một bóng người.....kì lạ thật! Tôi nghĩ, hay là từ khi đến đây mỗi giây mỗi phút đều sống trong căng thẳng, luôn nơm nớp lo sợ bị người khác phát hiện thân phận của mình nên giờ sinh ra ảo tưởng chăng? Chờ một lúc sau cũng không thấy có gì bất thường nên tôi cũng an tâm, bèn quay lại tận hưởng không gian bình yên hiếm có được này. Mặt trời dần lên cao, trời cũng dần nóng lên. Tôi đưa tay lên che nắng, nghĩ thầm nơi này vắng vẻ ít người quay lại, hay là....

Nghĩ là làm, tôi tháo giày ra, ngâm đôi chân trần vào trong nước. Ôi, dễ chịu quá! Đây cũng có thể coi là một cách hưởng thụ cuộc sống. Tôi khua chân trong nước, lòng không khỏi mừng thầm vì may mà người Mãn không có tục bó chân, nếu không bây giờ nhìn thấy đôi chân dị dạng của mình cũng chẳng vui vẻ gì. Tôi nhìn xuống mặt nước, chợt thấy có một hình bóng lướt qua, là cá ư? Tôi nhích người lên phía trước để nhìn cho rõ.

- Ê, cô tự tại thật đấy! - Một tiếng nói đột ngột vang lên.

- A! - Tôi giật mình lao người về trước, tự nhủ mình thật xui xẻo thì cánh tay bị ai túm chặt lại, kéo mạnh về. Tôi đặt tay lên ngực, cố lấy lại bình tĩnh. Phải mất một lúc tôi mới hoàn hồn, định thần nhìn lại thì thấy trước mặt xuất hiện một đôi giày đen, một tà áo trắng tinh, nhìn lên trên thì...

- A! - Tôi kêu lên, một đôi mắt đen thăm thẳm tôi chưa từng gặp bao giờ đang nhìn xoáy vào tôi.

Chú thích:

*Nhân giả lạc sơn, trí giả lạc thủy (Khổng Tử): Người thông minh thích nước, kẻ nhân đức yêu núi. Người thông minh tính tình hoạt bát như nước, kẻ nhân đức lại an tịnh như núi.

9

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.