Chương 2 - Tái sinh
Chương 1: Tái sinh
Tỉnh dậy thấy đầu đau, trước mắt tối sầm lại. Tôi mở to mắt ra cẩn thận nhìn xung quanh, phía ngoài màn có chút ánh sáng. Chật vật mãi mới ngồi dậy được, tôi kéo tấm chăn mỏng ra khỏi người, tự hỏi mình đang ở đâu. Ký túc xá Tiểu Thu ở chăng? Chưa từng nghe nó nói việc này, đành vậy, xuống giường đã rồi tính sau. Tôi khẽ vén màn lên....
Trong phòng bài trí theo kiểu cổ, tôi thử đi đến cửa sổ nhìn ra ngoài xem mình đang ở phòng làm việc nào ở Cố cung, thế nhưng tôi chẳng thấy gì cả. Cửa sổ bị dán lại bằng giấy, chuyện này rốt cuộc là sao? Tôi lập tức nhắc bản thân phải bình tĩnh, trước tiên phải tìm được Tiểu Thu. Tôi vừa quay người, từ chiếc gương đặt ở góc trái phản chiếu một dáng người, có vẻ là tôi. Tôi đi lại gần nhìn kĩ, quả đúng là mình, nhưng sao bím tóc lại dài thế này? Tôi cúi đầu nắm bím tóc giật mạnh vài phát, đau đến chảy nước mắt! Tôi lại cẩn thận quan sát mình trong gương, ngoại trừ khuôn mặt ra thì tóc tai, quần áo chẳng giống tôi chút nào! Không lẽ tôi đã rơi vào đường hầm thời gian mà nhân loại chưa biết và trở về quá khứ? Hay ông trời thấy tôi đi thăm Cố Cung quá nhiều lần nên quyết định cho tôi đi khảo sát thực địa một phen?
Tuy vẫn luôn tưởng tượng như vậy nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ một ngày nào đó chuyện này sẽ xảy ra với tôi. Tôi cúi đầu nhìn kiểu dáng y phục đang mặc trên người, là của nhà Thanh. May mà không xuyên qua triều đại khác, ít ra tôi cũng nắm được lịch sử nhà Thanh. Nhưng tôi vẫn thắc mắc, tôi là cả thể xác và linh hồn đều xuyên qua hay là chỉ có linh hồn? Một lúc lâu cũng không có ai đến gặp tôi. Vốn là một người lạc quan, tôi nghĩ chẳng mấy ngày nữa mình sẽ lại quay về hiện tại, chi bằng trân trọng những phút giây hiện tại, đi khắp nơi thăm thú.
Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên bên ngoài vọng vào tiếng mở cửa, tiếp đó là tiếng bước chân vội vã hướng về phòng tôi. Cửa mở ra, bước vào phòng là một vị phu nhân tóc búi, mặc áo váy màu xanh thẫm. Vừa ngước lên thấy tôi đang đứng ở đó, bà kêu một tiếng "A!" rồi lao tới ôm chặt tôi vào lòng, khóc nói: "Tiểu Vy, con cuối cùng cũng tỉnh rồi, nương lo quá!". Tôi lúng túng đứng ở đấy, chỉ biết vỗ về an ủi, nghe bà lẩm bẩm gì đó với vẻ kích động. Tôi cẩn thận quan sát bà ấy, dung mạo đoan trang, nước da trắng nõn nà, là một vị phu nhân hiền dịu, đứng đắn.
Tôi đang suy nghĩ thì chợt nghe bà hỏi: "Tiểu Vi, thân thể con thế nào rồi, có cần nương gọi đại phu không?"
"À, không cần đâu, con khỏe rồi, không sao cả...". Một tiếng "nương" này tôi vẫn không dám gọi, đành ậm ừ cho qua.
"May mà ông trời phù hộ cho con tai qua nạn khỏi, tốt quá rồi!". Bà chắp tay lại, miệng không ngừng niệm Phật: "Ổn rồi, bây giờ nương sẽ gọi vài nha đầu đến hầu hạ con tắm rửa, mấy ngày nay con đã phải chịu ấm ức rồi. Nương cũng phải lập tức phái người đi báo cho a mã con, để ông ấy bớt lo lắng."
Nói đến đây bà quay đi gọi người, tôi vẫn đứng ngây ngốc ở đó, nghĩ thầm đây chắc cũng là nhà quý tộc, lại còn là người Mãn. Có điều tôi vẫn không hiểu sao con gái nhà này lại giống tôi như đúc? Haizz, xem chừng chỉ có thể tìm cơ hội hỏi cho rõ ràng.
Hai nha hoàn bước vào, cúi người thỉnh an với tôi, dung mạo rất thanh tú, nét mặt vui mừng, có vẻ họ rất vui khi thấy tôi bình phục trở lại. Hai người nhanh nhẹn hầu tôi rửa mặt chải đầu, trong lúc đó tôi nhân tiện dò hỏi họ, cuối cùng cũng nắm được mình đang ở đâu, là ai và tại sao ngã bệnh. Chỉ là chuyện rất phức tạp, không ngờ mới chân ướt chân ráo đến đây đã có biết bao phiền phức đang chờ tôi ở phía trước.
Thân phận hiện tại của tôi là Nhã Lạp Nhĩ Tháp Minh Vy. A mã Anh Lộc thuộc dòng Tương Hoàng Kỳ*, nhậm chức Hộ bộ Thị Lang, là một chức quan rất béo bở. Tổ tiên xuất thân là quan võ, theo Thái Tổ Thái Tông đi chinh chiến sa trường, hi sinh xương máu để đổi lấy vinh quang phú quý hiện tại cho gia tộc. A mã tôi vì ngưỡng mộ tài năng của ông ngoại mà đích thân đem sính lễ đến cửa cưới Văn Thị - giờ là nương tôi về. Thế nhưng nương chỉ sinh được một nữ nhi là tôi. Rất nhiều nha đầu hầu hạ ở đại phòng biết chuyện này, thế nên tôi cũng từ miệng hai người này biết được rằng tôi còn có hai di nương, một đệ đệ và một muội muội. Tôi năm nay mới tròn 16, sở dĩ đột ngột ngã bệnh như vậy chủ yếu là vì....tôi bị chọn làm tú nữ.
"Tiểu thư còn nhớ không? Lão gia vì chuyện này mà khuyên bảo tiểu thư tiến cung, tiểu thư không đồng ý nên cãi nhau với lão gia, cuối cùng vì giận mà kích động ngã xuống hôn mê mấy ngày liền!", nha đầu Tiểu Đào mở to mắt nhìn tôi.
"À, ta nhớ lại rồi, chỉ là đầu óc giờ có chút lơ mơ thôi." Tôi cười cười lấp liếm cho qua chuyện.
"Tiểu thư, cô lạ quá", nha đầu Tiểu Cúc nói, "trước đây cô không thích cười, lúc nào cũng trầm ngâm, bây giờ có vẻ tâm trạng tiểu thư đã tốt lên nhiều."
"Vậy sao? Chắc là vì khỏi bệnh rồi nên tâm tình cũng khá hơn!", tôi cười tủm tỉm nói.
"Như vậy mới tốt, tiểu thư cái gì cũng im lặng không chịu nói ra, buồn bực trong lòng mới dễ sinh bệnh đấy!", tiểu Đào nói, "Tiểu thư muốn ăn chút gì không?"
"Được, ta cũng đói lắm rồi." Tôi xoa bụng, sáng cũng mới chỉ có một chiếc hamburger bỏ bụng. Ôi, tuy đó chỉ là đồ "junk food" nhưng chắc cũng phải mất một thời gian nữa mới được ăn trở lại.
"Tiểu thư đợi chút, chúng nô tì lập tức đi chuẩn bị." Hai nha đầu hành lễ với tôi rồi lui đi.
Quả là vừa chu đáo vừa thấu hiểu lòng người! Tôi thầm nghĩ, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ được hưởng cảm giác có người hầu kẻ hạ. Có điều chuyện tuyển tú này làm tôi rất lo lắng, tôi chỉ muốn đến đây dạo chơi, chứ không hề nghĩ đến việc phải chịu cảnh "Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn"!*
Tôi đang suy nghĩ thì vị phu nhân vừa nãy bước vào. Đành vậy, tôi tự nhủ, từ giờ phải coi bà ấy là mẹ của mình. Nương cười, nhìn tôi nói: "Tiểu Vi, a mã con về rồi. Ông ấy vừa nghe con khỏi bệnh, còn chưa xong việc đã vội lao đến đây."
Còn chưa dứt lời, nương lại nhíu mày thở dài: "Con của ta, con đừng bướng bỉnh nữa, lần trước con vì chọc giận a mã con mà ngã bệnh, hà tất phải khổ như vậy!" Nói rồi bà lại nhìn tôi.
Chú thích:
*Tương Hoàng Kỳ (Cờ Vàng có viền - kỳ tịch của chính Hoàng Đế cũng nằm trong Tương Hoàng Kỳ) là một trong Bát Kỳ của người Mãn Thanh. Tương Hoàng Kỳ là Kỳ đứng đầu do chính vua Thanh quản lý (còn gọi là Thượng Tam Kỳ chi thủ), là Kỳ có địa vị cao quý nhất trong Bát Kỳ, bao gồm các dòng họ lớn như: Nữu Hỗ Lộc Thị, Phú Sát Thị, Bác Nhĩ Tề Cát Đặc Thị, Đông Giai Thị, Cao Giai Thị, Ngụy Giai Thị, .... Đây hầu như là họ của các Hoàng hậu, Sủng phi, hoặc các đại thần nắm giữ chức vị lớn trong triều đình.
*"Hồng nhan vị lão ân tiên đoạn"(trích Hậu cung từ - Bạch cư dị): hồng nhan chưa già mà ân sủng đã tuyệt.
Tôi không biết nên nói gì, chỉ đành im lặng nhìn nương. Bà thở dài: "Đối với những người như chúng ta, những chuyện như vậy là không thể tránh khỏi. Con một khi đã vào cung, muốn gặp nhau cũng khó khăn, nhưng chúng ta phải nghĩ đến vinh quang gia tộc, đến danh dự của a mã con. Hơn nữa nếu con không đi, sẽ bị quy vào tội kháng chỉ, cả nhà ta sẽ bị kết tội, tịch thu hết tài sản!" Bà đưa khăn tay lên lau nước mắt, nhìn tôi với ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa chờ mong. Hóa ra chuyện là như vậy, nhưng tôi đáp ứng thì cũng chả có tác dụng gì. Nếu một ngày nào đó tôi lại trở về thời hiện tại, người đột nhiên biến mất, như vậy không phải cũng bị tước gia sản sao?
"Tiểu Vi?"
"Vâng, nữ nhi biết rồi, nương yên tâm, con sẽ không tùy hứng như vậy nữa đâu!" Tôi mỉm cười, lo lắng cũng chả giải quyết được gì, hơn nữa cũng không thể làm nương phiền lòng vì tôi mãi.
"Không phải nương bảo a mã đang chờ gặp con sao? Đừng để a mã phải đợi lâu, chúng ta đi thôi." Tôi kéo tay áo nương, cười nói.
"Được, đúng là con ngoan của ta!" Nương rất vui, dắt tay tôi đi qua hành lang đến viện.
Tôi vừa đi vừa ngắm cảnh vật xung quanh, trăm hoa khoe sắc, dưới cầu là dòng nước chảy lững lờ, không khí trong lành. Tôi hít thật sâu, nghe tiếng nương khuyên bảo, trong lòng thầm nghĩ, theo như hai nha đầu kia nói, đây là năm Khang Hy thứ 40, nghĩa là vị hoàng đế vĩ đại này đã năm mươi. Nếu như không may bị chọn, lẽ nào phải sống cùng một ông già suốt quãng đời còn lại ư? Tôi đã xem biết bao nhiêu sách sử và phim truyền hình, hình như chọn làm tú nữ cũng không phải chuyện dễ dàng, phải rành rẽ tất cả những thủ đoạn đấu đá. Hơn nữa tôi cũng không phải dạng mỹ nhân, thiên tiên gì, cùng lắm cũng chỉ được coi là một cô nương thanh tú đáng yêu. Vậy thì sao phải lo lắng không đâu chứ? Tạm gạt đi gánh nặng này, tâm trạng tôi cũng thoải mái hơn, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, loáng cái đã đến gian nhà chính. Nha đầu ở cửa vừa thấy chúng tôi đến bèn lập tức vén mành lên. Tôi bước vào theo nương, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc quan phục, mặt mũi uy nghiêm đang ngồi trên ghế thái sư. Nương cúi người hành lễ, còn tôi nhất thời ngẩn ngơ, sau đó vội vã làm theo, tuy không đúng tiêu chuẩn nhưng cũng xem như hành lễ xong.
"Nghe nương nói, sức khỏe con đã bình phục rồi, có phải vậy không?" Ông hỏi.
"Vâng, đa tạ a mã quan tâm, nữ nhi thấy trong người khỏe hơn rồi." Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng đáp. Nghe nói vị tiểu thư này tính tình điềm đạm, ít nói, bộ dạng tôi hiện tại chắc cũng không gây nhiều nghi ngờ. Tôi đang suy nghĩ thì ông cất tiếng nói: "Tốt rồi, qua hai ngày nữa sẽ đến vòng tuyển đầu tiên, hi vọng con sẽ làm rạng danh gia tộc Nhã Lạp Nhĩ Tháp ta, tuyệt đối không được cư xử tùy hứng nữa.
"Vâng, nữ nhi đã hiểu." Tôi cúi người hành lễ, nhìn thấy ông phất tay tôi bèn lui xuống. Tiểu Đào đã đứng chờ sẵn ở cửa, tốt quá, nếu không tôi thật không biết quay về bằng lối nào. Trên đường về tôi trộm nghĩ, phụ nữ thời đại này thật đáng thương, so với những gì sách viết thì còn thấp kém hơn. Tuy sinh ra trong gia đình quý tộc, ăn mặc không lo, nhưng cũng phải chịu cảnh phụ thuộc, là món hàng trao đổi của người khác. Bước đến một chỗ rẽ, Tiểu Đào chợt buồn vệ sinh, thế là tôi cho nàng ấy đi còn mình đứng tại đó chờ.
Bất thình lình một cánh tay thò ra, kéo tôi ra sau hòn giả sơn.
"Tiểu Vi, muội không sao chứ? Tốt quá, ta chẳng biết làm cách nào đến thăm muội, chỉ có thể thấp thỏm trong lòng. Bây giờ thấy muội thế này ta cũng an tâm...." Tôi giật bắn mình, còn chưa kịp bình tĩnh lại thì đã nghe thấy những lời nói như sét đánh ngang tai kia. Cổ tay bị siết chặt đến phát đau nhưng không có cách nào giằng ra được, tôi đành ngẩng đầu lên nhìn xem vị nhân huynh nào lại nhiệt tình đến vậy.
Đập vào mắt tôi là một vòm ngực rộng, đưa mắt nhìn lên trên thì thấy một gương mặt tuấn tú, không biết vì kích động hay vì lí do nào khác mà đỏ bừng lên, cơ mặt có chút vặn vẹo. Thấy tôi nhìn hắn chăm chăm, hắn liền vui vẻ cười: "Sao vậy, mới có mấy ngày không gặp đã không nhận ra huynh rồi sao?"
"Ha ha...", tôi cười ngây ngô, lòng nghĩ, quả thật là không nhận ra. Nhưng nhìn cách hắn ăn mặc, lại có thể đi lại tự do trong phủ người ta như vậy, hẳn là người quen. Nghe giọng điệu của hắn, có lẽ nào lại là tình lang của cô nương này?
"Tiểu Vi?"
"Hả, sao vậy?" Tôi đang suy nghĩ thì cổ tay bị bóp một cái rất chặt, giật mình mà bình tâm lại, "Huynh buông tay muội ra trước đã, đau quá."
"A, muội vừa nhìn ta, ta liền vui quá mà quên mất, không làm muội bị thương chứ?" Tôi thấy hắn vì ngượng ngùng mà đỏ hết cả mặt lên, đang tính an ủi hắn vài câu thì....
"Biểu thiếu gia, sao ngài lại ở đây?" Tôi quay lại nhìn, hóa ra là Tiểu Đào quay lại. Biểu thiếu gia, không phải chứ? Hai người họ là họ hàng, sao có thể...? Trong lòng tôi rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại thì trong xã hội phong kiến chuyện này rất bình thường. Xem ra mấy câu an ủi này có lẽ không cần nói nữa, tôi bèn tập trung tinh thần lắng nghe cuộc nói chuyện giữa họ.
"Ta nghe nói biểu muội đã bình phục rồi nên vội vã đến thăm, vừa hay lại gặp nhau trên đường." Tiểu Đào thấy tôi im lặng không nói, bèn quay người đáp: "Lão gia và phu nhân đang ở tiền viện, tiểu thư cũng vừa mới bình phục, đang quay về nghỉ ngơi, mong ngài..."
"Vậy...muội về trước nghỉ đi, ta qua thỉnh an thúc phụ rồi sẽ quay lại thăm muội sau."
Tôi gật đầu, nhún người rồi quay lưng bước đi, không mảy may bận tâm vị biểu huynh này sẽ nghĩ thế nào. Tôi đã không còn là vị tiểu thư ngày trước, mà chỉ là một người khách qua đường, tốt nhất không nên xen vào mấy chuyện tình cảm nam nữ này.
Loanh quanh một hồi cuối cùng cũng về đến phòng, vừa bước vào liền cảm nhận được không khí mát mẻ trong phòng. Tôi chỉ muốn lập tức nằm lăn ra giường, nhưng sực nhớ hai nha đầu này vẫn còn ở đây, đành vịn giường ngồi xuống, nhớ lại cuộc gặp hồi nãy.
"Tiểu thư?"
"À, sao thế?" Tôi ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Đào.
"Tiểu thư, có phải....a, em định hỏi tiểu thư có muốn dùng bữa bây giờ không?"
"Được, ta đã đói từ lúc nãy rồi, giờ nghe em nhắc ta lại thấy đói hơn." Tôi cười nói. Hai nha đầu cũng mỉm cười rồi lui đi.
"Chờ đã", tôi gọi họ lại, "ta bình thường đối đãi với các em thế nào?"
Hai người nhìn nhau, không hiểu sao tôi lại hỏi vậy. Tiểu Cúc đáp: "Tiểu thư tuy không hay nói chuyện, nhưng người chưa bao giờ phạt chúng em, lúc nào cũng đối xử rất dịu dàng."
"Vậy, các ngươi cũng biết chuyện của ta chứ?" Tiểu Cúc ngơ ngẩn không hiểu, còn Tiểu Đào nhanh trí đáp lời: "Tiểu thư, cô đang nói chuyện với biểu thiếu gia ư?"
"Ừ", tôi gật đầu, trong lòng nghĩ nhân cơ hội này nói cho rõ, tránh để sau này ứng phó không kịp.
"Tiểu thư cùng biểu thiếu gia từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, gắn bó rất thân thiết, tiểu thư lần này đối đầu với lão gia, không lẽ là vì..." Nói đến đây, Tiểu Đào đột nhiên ngừng lại, như ý thức được mình đã nói quá nhiều, sắc mặt có chút hoảng hốt.
"Đừng ngại. Hôm nay các ngươi cũng thấy rồi, vì a mã, nương và thân tộc, ta nhất định phải tham gia tuyển tú, cho nên ta cũng không muốn gây ra rắc rối nữa, cũng không muốn làm ai phải lỡ làng." Tôi mỉm cười, "Hai ngươi là tỳ nữ thân cận của ta, đã hiểu từ nay về sau phải hành động ra sao rồi chứ?"
"Vâng, nô tỳ đã hiểu", Tiểu Đào hành lễ với tôi rồi kéo Tiểu Cúc vẫn còn đang ngơ ngác, Tiểu Cúc cũng lật đật làm theo.
"Được rồi, các em mau mang ít đồ ăn lên cho ta", tôi giơ tay ra hiệu cho họ lui xuống.
Xung quanh cuối cùng cũng được yên tĩnh, tôi đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, trong lòng trăn trở không biết liệu người thân có đang lo lắng cho tôi không, khi nào tôi sẽ trở về hiện tại, trở lại bằng cách nào? Nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng vẫn bất an như lửa đốt, nhưng không biết nguyên nhân vì đâu. Tôi thầm nghĩ, có vẻ tôi phải quay lại Cố cung, quay lại căn phòng nơi tôi mất tích mới có thể tìm ra đáp án. Cũng có nghĩa, cho dù thế nào tôi cũng phải tham gia tuyển tú, như vậy mới có thể có cơ hội vào được nơi mà không phải ai cũng tùy tiện lui tới.
Nhờ vạch ra được phương hướng, tâm trạng tôi cũng tốt hơn, không khỏi có chút kích động. Ngày hôm ấy chắc sẽ rất thú vị, không biết có như trong sách, trong phim miêu tả không. Vừa được chứng kiến tận mắt, vừa có cơ hội gặp những nhân vật lịch sử, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nhỉ?
Bên ngoài vọng vào tiếng bước chân, không khí bỗng phảng phất mùi thức ăn thơm ngào ngạt. Nước bọt của tôi sắp trào cả ra rồi! Thức ăn ở đây không bị ô nhiễm nên chắc tươi ngon lắm đây. Tôi vươn vai, tự nhắc mình hôm nay phải ăn thật no, ngày mai dù tốt hay xấu cũng kệ đi. Nhưng lúc đó tôi không thể ngờ rằng, một bất ngờ lớn đang chờ tôi ở phía trước.
10
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
