Chương 1 - Xuyên qua
Phần dẫn: Xuyên qua
Tôi tên Tường Vi, 1 công chức bình thường, ngày ngày phải lặn lội đến từng ngóc ngách của thành phố, công việc rất bận rộn. Sở thích của tôi là đến tham quan những công trình kiến trúc cổ đại. Vì tôi là người Mãn nên mỗi lần đi qua những nơi như vậy lòng tôi lại rộn lên những cảm giác kỳ lạ, nghĩ vẩn vơ nếu như mình sống ở thời quá khứ thì sẽ làm gì đây? Dù sao cũng không phải đối mặt với những bảng báo cáo và phân tích tài chính tẻ nhạt nữa.
Hôm nay trời khá quang đãng, lại là ngày nghỉ nên tôi đã dậy từ sớm, định đi dạo Cố Cung. Tôi có một cô bạn đang làm việc ở đó, mỗi lần đến gặp cô ấy vừa có thể cùng cô nói đủ chuyện trên trời dưới đất, vừa tiết kiệm được vé vào cửa, tôi cũng chỉ là dân văn phòng nghèo kiết xác thôi.
Tàu điện đi rất nhanh, xuống xe men theo lối cũ đi vào cửa hông. Bác gác cổng vừa nhìn đã nhận ra tôi, cười hỏi: "Lại đến tìm Tiểu Thu à?"
"Chào bác ạ!", tôi đáp thật to, sau đó vội vàng chuồn đi. Ông bác này rất thích tán gẫu. Tôi nhớ như in lần đầu tiên đến đây, còn đang lơ ngơ không hiểu gì đã bị bác giữ lại nói chuyện suốt 2 tiếng. Từ đó tôi đã rút ra kinh nghiệm, mỗi lần gặp bác ta thì phải chào thật to rồi nhanh chóng lủi đi.
Tiểu Thu nhắn tin bảo tôi đến gặp cô ấy ở ngự hoa viên phía bên kia. Tôi đi dọc theo con đường dài, trên đầu là khoảng trời xanh nhỏ hẹp, dưới chân là con đường heo hút vắng vẻ, không khí bỗng yên tĩnh một cách lạ thường. Tôi miên man đắm chìm trong khung cảnh ấy, đầu lại nghĩ ngợi vẩn vơ, liệu những vị vua cao quý đã từng đi qua nơi đây tâm trạng có vui vẻ vô tư như tôi không, hay.....
Đi mãi đi mãi, phía cuối con đường lại là một cánh cửa nhỏ. Quái lạ, tôi nhớ rõ ràng ở đây là một lối rẽ, sao giờ lại đi vào ngõ cụt? Đành vậy, đi đường nào chắc cũng đến nơi cả thôi. Nhìn qua khe cửa thì có vẻ đây là một cái sân nhỏ, tôi bèn nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Cửa mở một tiếng "kẹt", tôi thò đầu nhìn vào, hình như không có ai quản lý. Tôi thu hết can đảm đi vào trong. Bên trong lạnh và ẩm thấp, rêu phong bám đầy góc tường, có một ngôi nhà tứ hợp viện nhỏ hẹp, trông như đã lâu không được tu sửa. Trên cửa treo một bức hoành phi hiện lên lờ mờ chữ "Tú", chữ Mãn thì rất rõ ràng. Tiếc thay tôi là người Mãn nhưng lại mù tịt, một chữ bẻ đôi cũng không biết. Tôi tiến lại gần, dựa cửa nhìn vào. Nào ngờ cánh cửa này đã lâu không sửa, chịu không nổi trọng lượng của tôi, cửa thình lình mở toang, tôi loạng choạng ngã vào trong. Không khí ngột ngạt ẩm mốc khiến đầu tôi choáng váng rồi ngất đi lúc nào không hay.
31
1
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
