Chương 9 - Ấm áp
Chương 8: Ấm áp
Tôi đứng bật dậy, lập tức lùi về đứng bên cạnh Đông Liên. Vừa định thần lại tôi mới nhận ra tay của Bát A ca vẫn đang giơ ra, hóa ra tôi đã vô tình làm hắn bẽ mặt. Đầu tôi ong lên, vội đưa mắt nhìn hắn thì thấy hắn bình tĩnh rút tay về. Có lẽ vì thấy tôi sợ tái mặt, hắn bèn mỉm cười như để an ủi. Tuy đã yên lòng hơn, nhưng tôi vẫn cúi đầu xuống, trong lòng lập tức đề cao cảnh giác. Vị Bát gia này không dễ chọc, tôi cũng không hề muốn đụng chạm đến hắn. Dù sao tôi đã chọn đứng về phía Thập tam A ca. Nghĩ đến đây, tôi bỗng giật mình, lẽ nào mình đã về phe của Tứ gia rồi sao? Tôi cúi thấp đầu xuống, cười thầm trong lòng.
-Hừm! - Một giọng nói lãnh đạm bỗng vang lên, tôi sững người, ngẩng đầu lên thì thấy sau lưng Bát A ca hiện ra một thanh niên người cao gầy, da ngăm đen, mũi hẹp, mắt diều hâu, bờ môi mỏng hơi nhếch lên đang nhìn tôi bằng ánh mắt thâm trầm. Tôi run rẩy, trong đầu cũng đoán được hắn là ai.
-Nô tỳ thỉnh an Bát A ca Cửu A ca, các vị A ca cát tường.
Đông Liên tiến lên hành lễ, tôi cũng vội vã làm theo nàng. Đúng như tôi nghĩ, vị Cửu A ca Dận Đường này lòng dạ thâm hiểm, không thể không đề phòng hắn. Huống hồ, ánh mắt hắn nhìn tôi không có chút thiện ý nào. Tôi cụp mắt xuống, mình lại đắc tội hắn ư? Tôi thực sự không hiểu, chỉ đành vắt óc suy đoán mục đích họ đến đây.
-Minh Vy cô nương. - Bát A ca vừa dứt lời, tôi liền cúi mình đáp:
-Bát gia, ngài gọi thẳng tên nô tỳ là được rồi, hai từ "cô nương" này nô tỳ thật không dám nhận.
-Ha ha! - Bát A ca cười khẽ. - Cô nương là người thân tín của Đức Phi nương nương, nên đương nhiên phải khác với những nha hoàn bình thường rồi.
-Bát gia lại đùa rồi, đã là nô tỳ thì phải an phận thủ thường.
Bát A ca sững người, nhìn tôi với vẻ dò xét, bắt gặp ánh mắt của hắn, tôi chỉ đành đứng yên một chỗ. Đông Liên lúng túng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, tuy lo lắng tôi lỡ miệng, nhưng nàng không dám nói gì. Theo quy củ trong cung, chủ tử không hỏi thì nô tỳ không được phép xen vào, vì vậy nàng rất lo lắng. Bát gia và Cửu gia vẫn chăm chú nhìn tôi, tuy trong lòng rất khó chịu nhưng tôi chỉ đành nhẫn nhịn. Tôi liếc nhìn thì thấy Bát gia đang thì thầm gì đó với Cửu gia, sau đó lắc đầu rồi lại gật gật đầu. Bỗng nhiên hắn quay lại nhìn tôi:
-Lương Phi và Nghi Phi nương nương có ở đây không?
Tôi ngơ ngác, Lương Phi và Nghi Phi là ngạch nương của họ, sao lại đến đây tìm chứ. Nhắc mới nhớ lúc nãy có rất nhiều phi tần tôi không quen mặt...Nhưng Hoàng thượng vẫn còn khỏe mạnh, ngôi vị Thái tử vẫn có thể lung lay, nên dù quan hệ giữa họ có không thân thiết đi chăng nữa, vẫn phải tuân thủ lễ nghi phép tắc, cho dù có chuyện gì xảy ra thì những nữ nhân này vẫn giữ nguyên nét mặt như vậy.
Tôi đang băn khoăn không biết trả lời thế nào thì Đông Liên tiến lên trước nói:
-Bẩm Bát gia, các chủ tử đều đang nói chuyện ở chính điện, nếu không có ai thì hẳn là đang đi thăm vườn.
Bát gia quay sang cười với Cửu gia:
-Chẳng trách không thấy ai ở chính điện cả!
Cửu gia gật gật đầu, sau đó bảo chúng tôi:
-Các ngươi ra vườn nhìn xem, nếu các nương nương sắp trở về thì báo lên là bọn ta đến thỉnh an, còn nếu họ vẫn đang trò chuyện thì đừng nhắc làm gì, có gì bọn ta lại đến cùng đám Thập gia là được.
Giọng nói của Cửu gia rất đặc biệt, ẩn chứa một sự ngoan cố và quyết tuyệt, vừa hay lại phù hợp với vẻ ngoài của hắn. Nếu giọng hắn mà dịu dàng thì không biết sẽ kỳ cục đến mức nào…
-Vâng. - Đông Liên đáp rồi đưa mắt nhìn tôi. Tôi lập tức hiểu ý, cúi người hành lễ định lui ra, thà chạy đi tìm các vị nương nương còn hơn là ở đây đối mặt với hai tên ôn thần này.
-Ngươi còn không mau đi? Ngây ra ở đây làm gì!
Tôi sững người, không phải tôi chuẩn bị đi rồi sao? Còn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra sao đã nghe thấy tiếng Đông Liên sợ hãi đáp:
-Vâng, nô tỳ lập tức đi ngay.
Lúc này tôi chợt vỡ lẽ, hóa ra bọn họ đang kiếm cớ ngăn không cho tôi đi. Thế mới nói, muốn thoát ra khỏi đây cũng không dễ dàng gì, hừ! Tôi lén nhìn ra cửa thì thấy Đông Liên đang liếc tôi với vẻ lo lắng. Tôi bèn mỉm cười, nàng dùng mắt ra hiệu cho tôi rồi nhanh chóng bỏ đi. Trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, nàng đang nhắc nhở tôi phải cẩn thận, nàng sẽ đi tìm Đức Phi để nếu tôi có phạm sai lầm thì cũng có người đến bảo vệ. Tôi mỉm cười, những người ở đây thật thông minh, tuy Đông Liên là người thật thà, nhưng nàng cũng nhìn ra được thái độ kỳ lạ của hai kẻ này.
-E hèm! - Nghe Bát A ca đằng hắng, tôi mới bừng tỉnh, hít sâu vài hơi rồi cười hỏi hắn:
-Nô tỳ đi pha trà, chủ tử có muốn uống gì không ạ?
-Có trà Bích Loa Xuân không? - Bát gia hỏi.
-Bẩm Bát gia, có nhưng là trà từ mùa mưa trước, mấy ngày trước tuần phủ Chiết Giang - Giang Tô có tiến cung loại trà Lão Quân vừa mới thu hoạch.
-Vậy uống loại đó đi.
-Vâng. - Tôi giật thót, quay đi lấy hộp trà, hành lễ rồi nhẹ nhàng lui ra. Vừa ra khỏi cửa, tôi đã nghe thấy tiếng họ nói chuyện trong phòng, nhưng tôi không muốn nghe, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây. Nghĩ rằng họ không nghe thấy, tôi liền rảo bước đi thật nhanh. Đến phòng trà, tôi phân phó vài người đi pha, sau đó ngồi xuống bậc thềm nghỉ mệt. Tôi thở dài, đầu óc hiện tại đang rối tinh rối mù, chẳng nghĩ ra được gì, bây giờ phải tìm cách trấn tĩnh trước đã. Nhìn quanh quất khắp phòng, tôi chợt nhận ra ở đây trồng rất nhiều loại hoa cúc. Giờ là lúc cúc đang e ấp ra hoa nên càng đẹp hơn, khiến cho con người, ví dụ như tôi, thêm vui vẻ hân hoan.
Một mùi hương nhẹ nhàng quẩn quanh người tôi, tôi khẽ khép mắt lại, tận hưởng cái không gian yên bình khó có được, tâm trạng cũng nhờ đó mà bình tĩnh hơn.
-Minh cô nương?
Tôi thở dài, phút giây thư giãn đã hết rồi, bèn mở mắt ra nhìn Vương Thuận Nhi đang cười với tôi:
-Xong rồi, trà vừa chín tới, cô mau mang cho chủ tử đi.
-Đa tạ công công. - Tôi đứng dậy.
-Đừng nói những lời thừa thãi như vậy. Cho dù sau này cô nương gặp chuyện gì, tại hạ sẽ giúp cô xử lý thỏa đáng. - Hắn cười mỗi lúc một tươi.
-Được, về sau còn phải phiền công công nhiều. - Tôi gật đầu.
Dứt lời tôi liền quay người bỏ đi, phần vì không muốn đôi co với hắn, phần vì người ở đây tốt xấu lẫn lộn, tốt nhất là đừng tùy tiện kết thân với người khác. Thực sự tôi rất muốn để người khác làm việc này, nhưng không còn cách nào khác. Những cảm xúc vui vẻ lúc nãy đã biến mất, chỉ để lại trong lòng tôi nỗi u ám như sắp bước ra đoạn đầu đài, tôi cũng không dám lề mề, nên lập tức đi ra gian ngoài.
Còn chưa đến cửa, tôi đã nghe thấy một tràng cười lan đến, lạ thật, ai mà dám ở đây làm ồn như vậy? Tiến lại gần hơn nữa, cuối cùng tôi cũng nhận ra, cái giọng cười chói tai nghe một lần không thể quên được ấy là của Thập A ca. Tôi lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ tên ma đầu này cũng đến rồi, lát nữa chắc sẽ có trò vui để xem. Khi tuyển tú nữ hắn đã gây chuyện rồi, may mà lúc đấy tôi giả ốm không đi, còn lần này...Trong lúc suy nghĩ, tôi đã đi đến cửa tự lúc nào…
-Bát ca, nàng ta chắc chắn đã quyến rũ lão Thập tam từ lâu rồi, nếu không Tứ ca có thể…
-Im miệng! Đang ở chỗ đông người mà ngươi còn dám nói bậy ư? - Bát gia mắng.
Nghe xong, tôi chỉ cảm thấy như máu đang dồn hết lên đỉnh đầu, vừa muốn hét lên, vừa muốn ném chiếc ấm trà trong tay vào gáy hắn...Nhưng rồi tôi chỉ chớp mắt, nhìn hắn chằm chằm, hắn vẫn đang quay lưng lại nói xấu tôi rất hăng say. Đám Bát A ca ngồi quay mặt ra cửa, khi nhìn thấy tôi thì ngẩn người, Thập A ca thấy vậy cũng quay lại nhìn, tuy giật mình nhưng sau đó hắn lập tức nở nụ cười gian xảo, tiến lại gần:
-Tôi cứ tưởng là ai, hóa ra là Minh Vy cô nương! Sao vậy, lúc nãy chúng ta đang kể chuyện cười, cô thấy có vui không?
Chứng kiến sự đạo đức giả của hắn, không hiểu sao tôi lại lập tức bình tĩnh lại, kính cẩn cúi người xuống hành lễ:
-Nô tỳ thỉnh an Thập gia, Thập tứ gia!
Thập A ca sững người, còn Thập tứ A ca cười bảo:
-Đứng dậy đi.
Tôi tiến lên rót trà cho bọn họ, tận tay dâng một chén lên cho Thập A ca. Hắn đỡ lấy, nhìn vẻ mặt thản nhiên của tôi cảm thấy nhàm chán nên cũng ngồi xuống. Hắn nhìn tôi một lúc lâu, sau đó đưa lên miệng uống. Đúng lúc này, tôi cười phá lên:
-Ha ha ha!
Giật mình, Thập A ca phun trà trong miệng ra ngoài, ho sặc sụa, mặt đỏ bừng, không thốt nên lời. Tôi cúi xuống, cười tủm tỉm:
-Chuyện cười của chủ tử lúc nào cũng là vui nhất. - Dứt lời, tôi đứng dậy, kính cẩn đứng sang một bên.
Tên khốn vô dụng này, muốn chọc cũng phải biết chọn người mà chọc chứ! Tuy đã hả giận, nhưng tôi cũng biết lần này mình gây họa rồi. Nhưng mặc kệ, dù sao tôi cũng đã gây biết bao nhiêu chuyện rồi, hối hận cũng nhiều rồi, thêm một chuyện nữa cũng chẳng hề gì. Tôi đang chờ đợi cơn thịnh nộ của Thập A ca giáng xuống thì Thập tứ A ca bỗng cười phá lên. Tôi ngơ ngác nhìn hắn, hắn vừa nhìn tôi vừa nói với Thập A ca:
-Thập ca trước nay vốn thích kể chuyện cười, nhưng lần này mới là vui nhất.
Không biết hắn đang muốn giúp hay là muốn hại tôi, nhưng sau đó Thập A ca giận tím mặt đứng bật dậy. Tôi không sợ lắm, dù gì tôi cũng là người của Đức Phi, đánh chó phải nể mặt chủ, nên hắn không thể tự ý xử lý tôi ở đây được. Huống hồ, lời nói ban nãy của hắn cũng đã mạo phạm đến Tứ A ca, mà Đức Phi lại là ngạch nương của Tứ A ca. Chuyện này mà truyền ra ngoài chỉ đem lại bất lợi cho hắn. Tôi bình tĩnh đứng đó, cho dù tệ nhất có thể bị phạt roi tôi vẫn thấy rất đáng. Mặc dù nếu đắc tội Thập A ca sẽ dẫn đến rất nhiều rắc rối sau này, nhưng tôi không quan tâm. Hắn vốn đã có ác ý với tôi, dù làm gì đi nữa tôi cũng không thể lấy lòng hắn. Nếu đã vậy, tội gì phải nhún nhường nhận lỗi để hắn coi thường mình chứ? Lòng đã quyết, tôi thầm đề cao cảnh giác, chờ hắn lừ lừ tiến đến...Giữa lúc đó, một giọng nói dịu dàng rất quen thuộc bỗng vang lên:
-Bẩm các vị A ca, các nương nương đã trở về, đang tề tựu ở chính điện. Thái tử gia và các A ca khác cũng có mặt ở đó, mời các vị A ca qua đó.
Tôi quay lại, người đứng bên cạnh Đông Liên chính là Tiểu Xuân! Nàng đứng đó, không nhìn tôi nhưng tôi rất vui mừng, chỉ biết đứng ngây ra đó. Bát A ca đột nhiên nói:
-Vậy chúng ta mau đi đi, Thái tử gia cũng ở đó rồi, đừng để các nương nương phải đợi lâu.
Đợi đến lúc hoàn hồn, quay lại thì Thập tứ A ca đã đứng cạnh tôi từ lúc nào. Hắn nháy mắt, làm tôi ngẩn người, đang định mở to mắt ra nhìn thì nghe hắn nói:
-Bát ca nói phải. Buổi tối chúng ta còn phải đi thỉnh an Hoàng A mã nữa, đừng để lỡ việc.
Tôi lùi sang một bên, nghe tiếng chân các A ca đang lục tục ra khỏi phòng. Khi đi ngang qua mặt tôi tự nhiên Thập A ca dừng lại, "hừm" một tiếng. Tôi tự nhủ, lúc này không được phép ngẩng đầu lên hay nói bất cứ câu gì, Bát gia và Thập tứ gia đã giúp tôi dàn xếp ổn thỏa thì cũng nên tỏ ra biết điều một chút.
Cuối cùng căn phòng cũng yên tĩnh trở lại, tôi thở phào nhẹ nhõm, hôm nay thật may mắn, tạm thời coi như đã qua được kiếp nạn này. Nhưng Thập gia là tay chân của Bát gia, chuyện hôm nay nên giải thích thế nào đây? Là một mình hắn? Hay Bát gia cũng…
-Tỷ tỷ!
-A! - Tôi giật mình, lúc này mới biết Tiểu Xuân vẫn ở đây. Nàng vừa nhìn tôi, vừa cười tủm tỉm:
-Tỷ vẫn ung dung tự tại như vậy!
Tôi bật cười, tiến lên ôm vai nàng. Sau đó tôi nhìn nàng chăm chú, nàng vẫn thanh tú xinh đẹp, trầm lặng rụt rè như vậy, chỉ có ánh mắt thêm mặn mà, sắc sảo khác với ngày trước. Thấy ánh mắt của tôi, nàng bật cười:
-Tỷ vẫn ung dung điềm tĩnh, càng ngày nhìn tỷ càng trưởng thành chín chắn hơn.
-Muội còn khen ta vài câu nữa, e là lúc đấy không chỉ tinh thần mà cả người ta cũng đều sảng khoái mất. - Tôi bật cười.
-Cái tính hay trêu đùa của tỷ vẫn không thay đổi chút nào! - Nàng phì cười.
Tôi mỉm cười, hỏi:
-Đừng nói về ta nữa, dạo này muội thế nào?
Nàng khựng lại, cụp mắt đáp:
-Muội vẫn ổn.
-Muội vẫn ở Trữ Tú Cung đúng không? Ngày thường muội hay làm gì? - Tôi đi đến bàn, nhìn trong ấm vẫn còn một ít trà, bèn rót hai chén. Tuy chỉ hơi âm ấm, nhưng vẫn là trà ngon. Tôi chuyền một chén cho Tiểu Xuân, nàng đón lấy nhưng không uống, chỉ ngửi hương trà thoang thoảng bốc lên, như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Tôi liếc nhìn nàng, hớp một ngụm trà rồi tự thưởng trà một mình:
-Ngon, trà ngon! - Tôi chép miệng, hương vị quả thực không tồi.
-Hai ngày nay muội ở Cảnh Nhân Cung. - Nàng bỗng nói.
Tôi sững người, Cảnh Nhân Cung…, ngay tức khắc tôi không kìm được mà cao giọng hỏi nàng:
-Sao? Muội làm gì ở chỗ Nạp Lan quý chủ?
-Cũng không có gì, chỉ là hầu nương nương hằng ngày, giúp nương nương may vá thêu thùa lặt vặt. - Nàng cười nhạt.
-Ra thế, vậy… - Tôi nhìn nàng chằm chằm, ngừng lại không dám hỏi tiếp.
-Gì vậy? - Nàng cười hỏi tôi.
Tôi cười khan, ngại ngùng hỏi nàng:
-Vậy...Hoàng thượng đã với muội….
Tôi còn chưa dứt lời, nàng đã kêu lên:
-Tỷ tỷ! - Tiểu Xuân đỏ bừng mặt, cúi đầu vặn xoắn chiếc khăn tay. Tôi hỏi không phải vì nhiều chuyện, mà vì chuyện này rất quan trọng với Tiểu Xuân, nên tôi nhìn nàng chăm chú, kiên nhẫn đợi câu trả lời từ nàng.
Mãi một lúc nàng mới ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nàng nhìn thẳng vào mặt tôi, rồi nhẹ nhàng lắc đầu.
-Vậy à… - Tôi thở dài, trong lòng thực hi vọng nàng được Hoàng thượng lâm hạnh, như vậy sẽ chặt đứt được những vọng tưởng của nàng, nhưng chuyện này đúng là không dễ dàng gì. Bên cạnh Hoàng thượng có nhiều mỹ nhân như vậy, cho dù có nhan sắc hơn người cũng...Hừ! Tôi nhếch miệng gượng cười, muốn đắc sủng e là phải có thần may mắn phù trợ! Nhìn gương mặt u ám của tôi, Tiểu Xuân nghi ngờ hỏi:
-Tỷ? Tỷ sao thế?
-Hả? À, không có gì… - Tôi cười. -Tất nhiên ta luôn mong muội mọi sự đều thuận lợi, nhưng việc này cũng không thể vội vàng được, phải chờ thời cơ.
-Vâng. - Nàng cười.
Sau đó nàng vẫn bình thản chuyện trò cùng tôi, nhưng khi thấy mặt tôi tối lại, tay mân mê chén trà trong tay, không buồn nói chuyện, không khí trở nên gượng gạo, nàng bèn đứng dậy:
-Tỷ tỷ, muội đi trước đây.
-À, muội cứ đi đi, đừng để lỡ việc.
Tôi đứng dậy tiễn nàng, nhưng khi ra đến cửa nàng ngăn tôi lại:
-Thấy tỷ vẫn khỏe là muội an tâm rồi, có lẽ đến giờ ăn tối ta vẫn gặp nhau được mà. Ngày mai Hoàng thượng sẽ mở yến tiệc đấy!
-Ta biết rồi, muội đi đi. - Tôi cười.
Nàng gật đầu rồi bỏ đi, tôi đứng đó nhìn theo bóng nàng. Đột nhiên khi đến cổng, nàng bất thần quay lại nói:
-Tỷ tỷ, đã làm nô tài là phải chấp nhận chịu uất ức. Chủ tử bảo gì chúng ta nghe đó là được.
Dứt lời, nàng bỏ đi. Tôi ngây người đứng đó, cúi đầu ngẫm nghĩ lời nói của nàng, rốt cuộc ý nàng là gì đây…Tôi ngẩng phắt lên, lẽ nào lúc nãy Tiểu Xuân đã chứng kiến mọi chuyện cả rồi? Nàng đã nghe, đã nhìn thấy những gì?
Tôi đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên bị một người ôm chầm lấy từ sau lưng. Tôi giật mình, muốn vùng thoát nhưng người ấy rất khỏe, tôi không thể giằng ra được. Đột nhiên trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ, lẽ nào...Hừm! Tôi cắn mạnh vào bàn tay đang giữ lấy mình.
-Aaaa! - Kẻ đó hét toáng lên, buông lỏng tay ra. Tôi quay lại nhìn, quả nhiên là Thập tam gia! Hắn đang đau đớn lắc tay, thổi vào chỗ bị tôi cắn.
-Nàng thật ác độc! - Hắn nhìn tôi với ánh mắt căm phẫn, nhưng tâm trạng tôi lại khá lên rất nhiều, những uất ức, tủi thân hôm nay phải trải qua bỗng mờ đi không để lại chút dấu vết. Tôi nhoẻn miệng cười khiến hắn sững người, chỉ biết ngơ ngẩn ngắm nhìn nụ cười hạnh phúc của tôi. Tôi quay vào phòng dọn dẹp, còn Thập tam A ca cũng bước lại gần, kéo ghế ngồi xuống, im lặng nhìn tôi đi qua đi lại. Tôi bỏ đĩa tách đã dùng vào trong hộp, để ở ngoài cửa cho thái giám thu dọn, sau đó rót một chén nước đặt mặt Thập tam A ca. Hắn vừa nhấc lên uống vừa xoa xoa bụng, thấy vậy tôi bật cười, lấy trong hộp điểm tâm ra một ít bánh hạt dẻ, cuốn đậu mời hắn, tiếp đó lại tự rót nước cho mình, ngồi ngắm hắn ăn ngấu nghiến.
Bất chợt hắn ngẩng đầu lên cười với tôi, đồ ăn vương trên khóe miệng hắn rơi xuống, trông ngốc nghếch không chịu được. Tôi bật cười, ở phía chân trời xa mặt trời đang dần lặn, ráng chiều nhuộm lớp rèm cửa thành một màu đỏ cam nhàn nhạt. Khắp phòng im ắng không một tiếng động, khi nhìn thấy nét hài lòng ánh lên trên đôi mắt hắn, tôi bỗng thấy lòng mình ấm áp như mặt nước sau buổi trưa ngày hạ. Cứ như vậy, tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại, tận hưởng cảm xúc lạ thường này…
-Có phải lúc nãy nàng đã cho lão Thập một trận nhớ đời không?
Tôi sững người nhìn hắn, hắn vừa nuốt miếng bánh cuối cùng vào miệng vừa uống luôn chén trà của tôi. Giật mình, tôi đưa khăn tay ra cho hắn lau miệng, không ngờ hắn lại đưa mu bàn tay chùi miệng, lúc ngẩng đầu lên mới thấy bàn tay tôi chìa ra. Tôi bật cười, hóa ra hắn cũng thật giản dị. Đang định đưa tay về thì hắn bỗng cướp lấy chiếc khăn của tôi, đặt ở khóe miệng nhưng không lau, chỉ cười cười nhìn tôi rồi bỏ chiếc khăn vào lòng. Tôi lúng túng, hắn lại định giở trò gì đây…
-Này! - Hắn tự nhiên dí đầu sát vào, làm tôi giật mình lùi về sau.
-Ngươi làm trò gì vậy?
-Nàng vẫn chưa trả lời ta! - Hắn chau mày nhìn tôi.
Tôi nhìn ra cửa sổ, nghĩ thầm tin tức ở đây truyền đi thật nhanh. Nếu hắn đã biết, vậy Tứ A ca chắc cũng biết, những người khác có lẽ cũng...Nghĩ đến đó, tôi gượng cười lắc đầu, quả nhiên làm người không nên quá nổi bật! Cứ đà này, cái ngày tôi lên thớt cho kẻ khác mổ xẻ chắc không còn xa nữa.
Bỗng nhiên có một luồng hơi nóng phả vào tai, tôi cũng kệ không quay đầu lại, chỉ bình thản nói:
-Ta không sao!
Tôi đã quyết tâm, cho dù sau này có lan truyền bao nhiêu tin đồn đi nữa tôi cũng sẽ im lặng. Nếu hắn từ chỗ tôi mà biết được những lời đồn bẩn thỉu ấy, không biết sẽ tức giận đến mức nào nữa! Tôi không muốn vì mình mà hắn mất đi lý trí. Dù không thể giúp được, nhưng chí ít tôi sẽ không là hòn đá ngáng đường hắn.
Hắn đưa tay xoa nhẹ má tôi, rồi từ từ xoay đầu tôi lại đối diện với hắn. Đôi mắt hắn chất chứa biết bao nỗi niềm, từ dịu dàng, ấm áp đến cảm động, nhưng tôi vui nhất là thấy được sự thấu hiểu, cảm thông trong đó.
-Nàng không sao thật chứ?
Tôi mỉm cười trấn an:
-Tuy ưu điểm của ta chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng may sao suy nghĩ thoáng lại là một trong số đó.
Nghe xong, hắn ngẩn người một lúc rồi bật cười. Chúng tôi cứ nhìn nhau cười như vậy, đến khi nghe thấy tiếng người lao xao ở đằng xa, tôi mới giật mình tách khỏi hắn:
-Ngài mau đi đi, để người khác nhìn thấy không hay.
Hắn nhìn tôi với vẻ không vui, nhưng biết làm sao được, hôm nay tôi đã nghe không biết bao lời đồn về mình rồi. Tuy tôi vẫn còn chống đỡ được, nhưng việc gì cũng phải từ từ. Nếu một phát nhận lấy tất cả trong một ngày như vậy, cho dù tư tưởng tôi có cởi mở thế nào thì cũng bị miệng lưỡi thế gian vùi dập đến nghẹt thở. Nhìn thấy hắn đứng im không nhúc nhích, tôi vội chắp tay trước ngực làm động tác vái lạy, vừa nhìn hắn với ánh mắt đáng thương. Hắn phì cười, cuối cùng cũng đứng dậy đi ra, vừa mở cửa hắn lại quay người lại, do dự nhìn tôi:
-Tiểu Vy, ta…
Hả? Tôi trố mắt nhìn hắn, lại có chuyện gì vậy? Hắn khẽ nhíu mày: "Nàng…" Tôi sững người, rồi chợt hiểu ra:
-Ta biết rồi, sau này ta sẽ cố tránh đám người Thập gia, không để xảy ra chuyện gì đâu.
Tôi mỉm cười, rồi lại đế thêm:
-Dù sau này hắn có nói gì đi nữa, ta cũng sẽ coi hắn như rác rưởi, không thèm quan tâm.
-Ha ha ha! - Hắn cười phá lên khiến tôi giật mình, vội vàng đưa tay lên ra hiệu cho hắn im lặng. Hắn bước nhanh lại gần, nhân lúc tôi còn đang ngơ ngác đặt một nụ hôn lên má tôi, sau đó mới bỏ đi. Tôi ngây ra, lát sau mới vô thức đưa tay chà lên mặt. Hừ, lại để tên nhóc này được lợi rồi, nhưng mà...lần này không giống những lần trước, có lẽ tôi đã có chút thích hắn rồi. Nghĩ đến đó, tôi bất giác cười trộm, nhưng sau đó tôi chợt nhớ ra, tuổi thực của mình là 25, còn Thập tam A ca nhiều lắm cũng chỉ tròn 16 thôi, như vậy có tính là trâu già gặm cỏ non không? Lẽ nào tôi đã trở nên thích trai trẻ rồi? Tôi đi tới đi lui trong phòng, dù biết mình đang nghĩ lung tung nhưng vẫn không kìm được tự đấm vào đầu.
-Được rồi! Đừng nghĩ vớ vẩn nữa, cứ thuận theo tự nhiên đi! - Tôi nói.
Dặn dò bản thân xong, tâm trạng tôi đã khá hơn rất nhiều, bèn hít sâu vài hơi. Được! Tiếp tục chiến đấu thôi!
Vừa quay lại, tôi giật mình nhận ra Đức Phi cùng đám thị nữ đang đứng ở cửa nhìn tôi chằm chằm. Trời ơi! Bọn họ đã đến từ lúc nào vậy?
Tim tôi đập thình thịch, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra bình thản, tiến lên trước hành lễ:
-Nương nương đã về.
-Đứng lên đi. - Đức Phi ngồi xuống bàn, còn đám Đông Liên vội vã đi rót trà, bưng nước lên hầu hạ. Tôi đứng ở một góc, im lặng nhìn thị nữ bưng chậu nước lên, nhúng khăn vào rồi vắt khô dâng lên cho Đức Phi lau mặt. Sau khi lau mặt xong, Đức Phi đón lấy tách trà từ tay Đông Mai, mở nắp hớt bọt nước trong chén.
Trong phòng bỗng lặng như tờ, Đông Liên đưa mắt nhìn tôi với vẻ mặt khác lạ làm tôi không khỏi lo nghĩ.
-Tiểu Vy? - Đức Phi bất thần gọi tôi.
-Dạ! - Tôi bừng tỉnh, vội đứng thẳng dậy.
-Hôm nay ngươi gặp Thập A ca à?
Tôi ngẩn người, cứ nghĩ Đức Phi sẽ hỏi chuyện tôi lẩm bẩm một mình lúc nãy nên bụng còn đang đánh lô tô, hóa ra là hỏi chuyện này. Đầu tôi quay mòng mòng, tuy bà không nhìn tôi, nhưng tôi vẫn cảm nhận được một áp lực vô hình đang đè nặng lên vai. Tôi liếm môi, nếu bà chỉ hỏi bâng quơ như vậy thì chỉ cần trả lời qua quýt là được, không nhất thiết phải khai hết mọi chuyện. Tôi trả lời:
-Bẩm chủ tử, hôm nay Bát gia, Cửu gia, Thập gia, Thập tứ gia đều đến thỉnh an, nhưng lúc đó các nương nương lại ra ngoài đi dạo, nên họ ngồi đây chờ một lúc.
-Sau đó thì sao? - Đức Phi vẫn không ngẩng đầu lên, hỏi bằng giọng điệu rất bình thường. Bây giờ là lúc phải đưa ra quyết định nên nói thật mọi chuyện hay không. Tôi nuốt nước bọt, chỉ thấy cổ họng ngứa ran. Tôi ngẩng đầu lên, bình tĩnh đáp:
-Sau đó nô tỳ đi pha trà, lúc trở về thì vô tình nghe thấy Thập A ca nói những lời không hay cho lắm.
Vừa nghe xong, Đức Phi liền ngẩng đầu lên, đám nô tỳ cũng ngơ ngác nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy rất buồn cười. Có vẻ việc ăn ngay nói thật không phải là phong cách xưa nay của hoàng cung, nên Đức Phi không nghĩ tôi có thể thành thật khai báo mọi chuyện như vậy. Tôi đưa tay lên quẹt mũi theo thói quen, xem ra lần này tôi chơi lớn không đúng lúc rồi. Tôi đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì Đức Phi đưa mắt ra hiệu cho Đông Mai, Đông Liên cùng đám tỳ nữ lui ra ngoài, đóng kín cửa. Tôi hít sâu, cúi đầu xuống, bụng nhủ thầm bây giờ mới thực sự là tra hỏi đây. Trong phòng yên lặng đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng thở của hai chúng tôi.
-Sau đó xảy ra chuyện gì? - Đức Phi hỏi. Tôi ngẩng đầu lên ngước nhìn Đức Phi, bình thường bà khá hòa nhã, điềm đạm, vậy mà bây giờ mặt bà bỗng trở nên nghiêm túc, uy nghi đến lạ. Sau đó tôi chợt hiểu ra, lúc này mọi hành động của tôi không chỉ ảnh hưởng tới Thập tam A ca và Tứ A ca, mà còn liên đới đến cả Đức Phi nữa. Tuy trong lòng vẫn còn nghi ngờ nhưng tôi vẫn đem toàn bộ câu chuyện kể cho Đức Phi. Nghe xong, bà chỉ nhắm mắt lại, không biết đang nghĩ gì nữa. Đầu tôi ong ong chẳng nghĩ được gì, chỉ đành đứng yên một bên chờ đợi.
-Nếu chỉ là chuyện đùa, sao Thập A ca lại trông thảm hại như vậy, còn tức giận đùng đùng nữa?
Tôi nhớ lại tình cảnh lúc đó, rồi nhếch mép trả lời:
-Chắc là vì nô tỳ cười đúng lúc Thập A ca đang uống trà.
Đức Phi sững người, đảo mắt, định phì cười nhưng sau đó lại mau chóng quay mặt đi. Một lúc sau, bà đằng hắng, quay lại nhìn tôi chằm chằm, nhưng nét mặt đã trở lại hiền hòa như bình thường.
-Nha đầu, dù các A ca có trêu chọc ngươi thì cũng không được phép làm loạn quy củ, biết chưa?
Tôi cúi xuống, cung kính đáp lại:
-Vâng, nô tỳ đã rõ, chủ tử yên tâm.
Tuy nói vậy, nhưng tôi cúi đầu cười gằn. Hừ, các người cũng quá rộng lượng rồi đấy! Tên Thập A ca ấy nào có nói đùa chứ? Trong cung này, tất cả mọi người từ trên xuống dưới đều nói dối, lừa lọc nhau cả. Nhưng điều này cũng nhắc nhở tôi, mỗi lời nói, mỗi hành động của người trong cung đều có nguyên nhân. Xem ra tôi không thể tiếp tục làm theo ý mình nữa, nếu không có ngày bị lừa vào tròng mà không biết.
-Tiểu Vy, ngươi đi gọi đám Đông Mai vào đây sửa soạn giúp ta kẻo muộn, sắp đến giờ Hoàng thượng mở yến tiệc rồi.
-Vâng. - Tôi hành lễ rồi đi ra gọi Đông Mai.
Trời tối dần, những ngọn đèn cũng dần được thắp lên, tỏa ra thứ ánh sáng vàng nhạt ấm áp lờ mờ trên con đường gạch xanh nhạt. Tôi đi chầm chậm, lắng nghe âm thanh gõ lách cách cứ văng vẳng bên tai. Nhà cửa nối nhau san sát, bốn bề được bao quanh bởi hương hoa thơm ngào ngạt, tiếng chim và côn trùng kêu, trên đầu là trăng thanh gió mát, thật giống như chốn bồng lai tiên cảnh, khiến tôi có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
-Đức chủ tử, người mau đến đi. Ban nãy Hoàng thượng vừa hỏi đến nương nương, nên thần phải lập tức đến đây mời. - Tôi quay lại thì thấy một thái giám đang đứng đó hành lễ với Đức Phi.
-Hoàng thượng đã tới chưa? - Đức Phi hỏi.
-Bẩm chưa, lát nữa Hoàng thượng sẽ đến. - Thái giám ấy đáp.
-Đã phiền Lý công công rồi. - Đức Phi ôn tồn nói.
Tôi thầm nghĩ, thái giám họ Lý, lại được Đức Phi tôn trọng như vậy. Vậy đây hẳn là Thái giám tổng quản Lý Đức Toàn, thân tín của Khang Hy. Tò mò, tôi liền vươn cổ ra nhìn cho rõ.
-Này! - Tôi giật mình, quay lại thì thấy Đông Liên đang ghé vào tai tôi thì thầm. - Ngươi nhìn Thái tử thì ta còn hiểu được, đằng này đến một thái giám mà ngươi cũng tò mò đến mức thò cổ ra nhìn.
-Hì hì...- Tôi cười ngượng ngùng, lật đật đứng nghiêm túc lại. Sau một lúc, tôi mới hiểu ra:
-Cái gì mà thò cổ chứ? Ta có phải rùa đâu!
-Ha ha ha! - Đông Liên và đám nha hoàn xung quanh cùng cười tôi, tôi liền giả vờ trừng mắt nhìn họ.
-E hèm e hèm! - Giữa lúc vui vẻ, bỗng Phúc công công từ đâu xuất hiện ho lớn, quay mặt trợn mắt nhìn tôi rồi lia mắt nhìn khắp nơi, thấy vậy, đám nha hoàn lập tức đứng nghiêm trở lại. Tôi cúi đầu, liếc mắt nhìn thì thấy Đông Liên đang bĩu môi với vẻ khó chịu, bèn kéo tay áo nàng, lúc này nàng mới chịu cúi đầu xuống.
Tôi than thầm, hôm nay sao làm chuyện gì cũng không thuận lợi! Tối nay lẽ ra tôi không phải đi, nào ngờ Đông Mai đang yên đang lành bước xuống thềm chẳng may bị trẹo chân, sưng vù lên. Đứng còn khó, nói gì đến việc theo hầu Đức Phi đi dự yến tiệc! Những nha hoàn khác phẩm cấp thấp, không đủ tư cách tháp tùng Đức Phi, vậy nên chỉ còn lại mình tôi. Tôi cười gượng, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, theo lí mà nói thì tối nay tôi không nên xuất đầu lộ diện mới phải. Đức Phi cũng nói không đủ nha hoàn thì thôi, bà vốn cũng không để tâm đến chuyện đó. Nhưng khi tôi vào giúp bà tìm khăn tay, bà lại thay đổi ý định, giục tôi ăn mặc theo đúng phẩm cấp để đi theo bà. Vừa đi tôi vừa hỏi Đông Liên, nhưng nàng ấy cũng không biết lí do. Tuy vậy, nàng lại nói cho tôi biết rằng, hôm nay Đức Phi biết chuyện Thập A ca là vì Lương Phi mách lại. Thấy sắc mặt tôi bình thản như không, Đông Liên cũng im lặng không nói, không hỏi gì nữa.
Tôi cũng đoán được khả năng này, nên không lấy làm bất ngờ. Xem ra không thể coi thường vị Bát gia này, để đối phó với kẻ địch, đến một nô tỳ nhỏ bé như tôi cũng có thể bị hắn lợi dụng. Tôi cứ nghĩ hắn hứng thú với tôi phần lớn vì thế lực của A mã tôi, nhưng có lẽ tôi quá ngây thơ rồi. Tôi không nén được thở dài, về mặt này hắn có Minh Huy là đủ rồi, hắn dù sao cũng là con trai, lại được A mã xem trọng. Còn tôi ư, chỉ là một nô tỳ bị người ta lợi dụng mượn dao giết người thôi. Khi hiểu được điều này, tôi đã thấy yên tâm hơn. Bọn họ quả thực rất lợi hại, nhưng tôi lại có ưu thế lớn, đó là vì đến từ tương lai nên tôi nắm rõ lịch sử như lòng bàn tay! Tôi chưa bao giờ muốn tác động đến lịch sử, nhưng nhất định phải tự vệ. Tôi mím môi, muốn mượn đao giết người ư? Hừ! Nếu không cầm chắc dao thì có khi còn đứt tay như chơi!
-Đức chủ tử, mời người đi lối này. - Giọng nói của Lý Đức Toàn bỗng kéo tôi về thực tại, tôi ngẩng đầu lên, trước mắt chúng tôi một ngôi đình bên hồ. Từ đó truyền đến tiếng người cười nói lao xao, nhìn nét mặt đám Đông Liên bỗng trở nên nghiêm túc, tôi cũng bắt chước theo, tháp tùng Đức Phi đi lên đình. Khắp nơi thắp đèn sáng choang, bàn ghế đều có người ngồi chật kín, khiến tôi sợ đến không dám ngẩng đầu lên.
-A! Đức muội muội đến rồi! Mau qua đây ngồi! - Nạp Lan Quý Phi đon đả gọi.
Tôi lén liếc mắt qua thì thấy Nạp Lan Quý Phi đang tươi cười, thong thả đứng lên, các phi tần ngồi bên cạnh cũng lật đật đứng dậy. Đức Phi bước nhanh đến đó, cùng trò chuyện xã giao với họ. Tôi cùng Đông Liên nép sang một bên, đứng cùng những nô tỳ khác. Cuối cùng tâm trạng cũng vui lên đôi chút, tôi kích động ngắm nhìn quang cảnh yến tiệc nhà Thanh, tuy không xa hoa như tôi tưởng tượng nhưng rất uy nghiêm. Đang háo hức nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lẽo của Nạp Lan Quý Phi bỗng xoáy thẳng vào tôi, khiến tôi giật mình, vội dời mắt sang nơi khác, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt cao ngạo của Nạp Lan Dung Nguyệt. Tôi cũng thức thời hành lễ với nàng, nhưng nàng ta thờ ơ quay đi chỗ khác. Tôi khẽ lắc đầu, xem ra cuộc sống trong cung của Nạp Lan tiểu thư khá tốt. Lại ngước đầu lên, đập vào mắt tôi đầu tiên là nụ cười ác độc của Thập A ca! Tôi kinh hãi quay phắt đi, tim đập loạn, đáng sợ quá đi mất!
Tôi thở dài, Đông Liên bèn nhìn tôi với vẻ quái lạ, thế là tôi đành gượng gạo nặn ra một nụ cười. Khi dời ánh mắt đi, tôi lại nhìn thấy Thập tam A ca đang mỉm cười với tôi, nhưng tôi quá căng thẳng để đáp lại ánh mắt thâm tình ấy. Yến tiệc hôm nay nhiều người như vậy, tôi không muốn gây thêm rắc rối nữa. Đang miên man suy nghĩ, tôi bỗng cảm nhận được có ánh mắt đang hướng về mình, bèn ngẩng lên tìm kiếm. Hóa ra là Tứ A ca, nhưng không hiểu sao khi nhìn vào ánh mắt bình thản ấy, tôi không còn thấy lo âu nữa, chỉ biết nhìn hắn trân trân…
-Tứ đệ. - Một giọng nói điềm đạm bỗng vang lên thức tỉnh tôi, thì ra là Thái tử ngồi xuống, trò chuyện cùng Tứ A ca và Thập tam A ca. Tôi vốn không có thiện cảm với Thái tử, trong suy nghĩ của tôi, hắn là một kẻ hèn nhát, trốn tránh trách nhiệm, nên cũng lập tức dời mắt sang chỗ khác.
-A, Tiểu Xuân! - Tôi thốt lên, nàng không nhìn tôi, chỉ đăm đắm nhìn ra vô định, không biết là đang nghĩ gì...Tôi nặng nề cúi xuống, Hoàng cung rộng lớn như vậy, tại sao lại là tôi…Tuy cúi đầu, nhưng tôi vẫn biết nhiều ánh mắt đang liên tiếp hướng về mình. Tôi gượng cười, lẽ nào mình lại rơi vào tình cảnh bạn bè thì ít, kẻ thù thì nhiều sao?
15
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
