Chương 36 - Sa Cảnh - Giải thuật
“Ta không hiểu tiền bối nói gì? Ta không phải người của Lăng Vân học viện”. Tiêu Huyền cúi đầu, giọng nói đầy vẻ chối bỏ. Tuy nhiên, ánh mắt hắn vô thức lảng tránh khi đối diện với cái nhìn sắc bén của Nhan Tinh, trái tim đập mạnh, không cách nào che giấu được. Đôi mắt đỏ rực của nàng lóe lên, ánh sáng quỷ dị như xuyên thấu mọi lớp ngụy trang.
Luyện Hồn Bí Pháp, Minh Hồn Nhãn
Trong tầm mắt của Nhan Tinh, trái tim Tiêu Huyền hiện rõ với những sợi tơ mảnh quấn quanh, giống như có thể siết chặt bất kỳ lúc nào. Tâm Tỏa Huyết Tơ – một thuật pháp cấm, khiến người bị trúng chú hoàn toàn bị kiểm soát. Người thi triển có thể điều khiển đối phương như con rối, chỉ cần một ý niệm đã đủ gây ra đau đớn tột cùng hoặc thậm chí lấy mạng người trúng chú. Nhan Tinh cau mày. Ai trong Lăng Vân Học Viện có thể thi triển một thuật pháp tàn nhẫn như vậy? Nhưng đối với nàng – người hiểu biết các loại thuật pháp cấm, việc hóa giải Tâm Tỏa Huyết Tơ không quá khó khăn. Nàng khẽ động tay, một sợi dây leo mỏng manh lặng lẽ bò ra từ bóng tối, mềm mại như rắn trườn tới sau lưng Tiêu Huyền. Cảm giác lạnh lẽo bất ngờ dâng lên dọc sống lưng khiến hắn giật mình định quay đầu, nhưng bàn tay của Nhan Tinh đã giữ chặt hắn lại. Nàng lạnh lùng cảnh cáo: “Ngươi còn cử động, ta lập tức giết ngươi.”
Giải Tỏa Hồn Tâm kết hợp Luyện Hồn bí pháp - Đoạn Hồn Tịch Diệt: Diệt Tỏa Hồn Ngục
Vừa dứt lời, dây leo mảnh xuyên thẳng qua lồng ngực Tiêu Huyền, như một mũi giáo vô hình cắm vào trái tim hắn. Đau đớn lan tỏa khắp cơ thể, khuôn mặt hắn nhăn lại, ánh mắt ngỡ ngàng nhìn Nhan Tinh. Trong một khoảnh khắc, đôi mắt ấy như muốn nói điều gì, nhưng hơi thở của hắn dần trở nên yếu ớt, bóng tối nuốt chửng lấy ý thức của hắn.
Lăng Vân học viện, trong một căn phòng tĩnh lặng, ánh sáng dịu nhẹ từ ngọn đèn lồng mờ ảo lan tỏa, chiếu lên hình ảnh của một nam nhân bạch y ngồi trầm ngâm trước bàn cờ vây. Họa tiết hạc bay trên áo y uyển chuyển như sống động theo từng nhịp thở, toát lên vẻ thanh cao và tao nhã.
Nam nhân bạch y tựa lưng vào ghế, đôi mắt bình thản nhìn chăm chú những quân cờ đen trắng. Không gian xung quanh im lặng đến nỗi chỉ còn tiếng hơi thở nhè nhẹ và tiếng lách cách khi y di chuyển quân cờ. Bỗng, ánh mắt sắc bén của y khẽ liếc sang giá bên cạnh – nơi treo những viên mệnh thạch. Ba viên trong số đó đã vỡ vụn, như dấu hiệu của sinh mạng vừa biến mất khỏi thế gian.
Y im lặng nhìn, ánh mắt không một gợn sóng. Như thể sự tan biến của mệnh thạch chẳng mảy may chạm đến lòng y. Với vẻ điềm nhiên, y nhấc một quân cờ lên, tiếp tục thế cờ dang dở trên bàn, hoàn toàn thờ ơ trước mọi mất mát. Người bạch y lặng lẽ, cô độc, tựa như một cơn gió không để lại dấu vết – sống ngoài vòng xoay của thế sự, nhưng đồng thời, cũng là người cầm lái cho những biến động đang âm thầm diễn ra.
Ba quân cờ đã mất... Nhưng thế trận vẫn đi đúng hướng.
2
0
5 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
