ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10 - Nơi đây là đâu?

Chương 10

Chương 10: Nơi đây là đâu?

🔥 Đọc chưa: Cổ Thi Diễm Hậu ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Từ lúc Lục Vân đi theo người phụ nữ đó. Miệng cậu luôn không ngừng lớn tiếng gọi mẹ

Mẹ! Mẹ ơi! Là con đây! Con của mẹ đây! Tiểu Lục đây! Mẹ ơi! Mẹ quay lại nhìn con đi.. Một cái thôi cũng được! Mẹ ơi!..'

Cậu khóc lóc la lên. Trông thân tâm thì tuyệt vọng, cậu chỉ nghĩ là mẹ cậu không yêu cậu nữa, không cần cậu nữa, muốn bỏ rơi cậu rồi! Tuy bây giờ cậu chỉ mới 7 tuổi. Nhưng nội tâm của cậu đã là đứa trẻ 10-11 tuổi luôn suy nghĩ đến những điều tiêu cực, cậu luôn nghĩ rằng mọi người không yêu cậu, không cần cậu. Bởi vì.. cậu chưa từng có mái ấm gia đình thực sự, cậu chưa bao giờ được phát triển, được lớn lên một cách bình thường như bao đứa trẻ khác. Mà ngày ngày, giờ giờ, cậu luôn phải lớn len trong sự chán ghét của nhiều người. Cậu lớn lên trong sự cãi vã, chửi bới, thậm chí là đánh đập nhau của cha mẹ mình. Cha cậu thì luôn coi cậu và mẹ cậu là chỗ trút giận, hễ cứ có gì bực tức thì lại đánh chửi cậu và mẹ cậu. Một tháng có bốn tuần, một tuần có bảy ngày, một ngày có hai mươi tư giờ. Nhưng chưa có một giây phút nào, là cậu thực sự có một mái ấm gia đình. Mỗi khi cha mẹ cậu đánh nhau thì cậu chỉ biết đứng nép sát vào góc tường. Khóc thầm trong bụng

🔥 Đọc chưa: Đạo Chu ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Nhưng giờ đây, ông quản gia lại nói mẹ cậu đã đến một nơi rất xa, rất rất xa. Có phải.. mẹ cậu muốn bỏ cậu đi rồi không?

"Mẹ ơi!" Mẹ chờ con với!'Con không theo kịp!'

Cậu khóc lóc. Chân cậu chạy đến nỗi dây giày của cậu tuột ra, dài kéo thòng lòng dưới đất. Mẹ cậu đi vào vào một con thuyền, cậu đuổi theo, đến trạm soát vé thì cậu dẫm phải dây giày của mình. Ngã xuống đất, mọi người xung quanh đỡ cậu dậy, nhưng cậu chỉ quan tâm đến mẹ. Cậu chạy thẳng vào lối vào thuyền. Nhưng lại bị nhân viên soát vé chặn lại

"Cậu bé! Trẻ con không được vào đây! Cháu bao nhiêu tuổi rồi? Bố mẹ cháu đâu?"

Nhưng cậu giọng khẩn nài, khóc lóc xin cô nhân viên

"Cô ơi! Mẹ cháu vừa vào trong đó! Cháu sẽ lạc mẹ mất! Cô cho cháu vào trong tìm mẹ!"

🔥 Đọc chưa: Điền Viên Khuê Sự ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Cô nhân viên nghe thấy vậy cũng đành miễn cưỡng cho cậu vào trong

"Được rồi! Cháu vào đi! Nhanh nhanh không lạc mất mẹ đó"

"Cháu cảm ơn cô"

🔥 Đọc chưa: Ký Ức Độc Quyền ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Cậu vội cảm ơn rồi lại đi theo bóng hình người phụ nữ đó đi vào trong thuyền. Vào tong thuyền cậu tìm rất nhiều nơi, vừa tìm, cậu vừa lớn tiếng gọi mẹ. Nhưng cậu lại chỉ nhận được những tiếng bàn tán xôn xao cùng những ánh mắt ái ngại của rất nhiều người trên thuyền. Như nhận ra điều gì đó, cậu nép xát vào góc khuất khuất cạnh bức tường gần đó Lại nữa.. lại một lần nữa cậu bị bỏ rơi. Giờ đến cả mẹ cậu cũng không cần cậu nữa rồi. Giờ cậu có thể nương tựa vào ai? Còn ai có thể cho cậu hi vọng.

Còn về chiếc tàu kia, mọi thứ đã được giải quyết ổn thỏa. Mọi người chờ đợi đã lâu cuối cùng cũng đã được lên tàu, đi được nửa đường thì ông thuyền trưởng mới nhận ra Lục Vân mất tích. Vội vàng cho người đi tìm, nhưng không có kết quả. Chỉ đành báo lại cho quản gia. Quản gia nhận được tin thì rất sửng sốt, vội vàng cho người tìm và điều tra. Ông thuyền trưởng sau khi báo lại cho quản gia rồi thì gặp sương mù. Rất rất nhiều sương mù. Con thuyền đó cứ thế đi vào làn sương mù âm u tĩnh mịch. Không ai biết nó đã xảy ra chuyện gì..

Cậu đã ngủ một giấc lâu và dài Bỗng cậu bị một người đánh thức, tỉnh dậy trong ánh sáng từ khắp nơi roi vào mắt

"Cậu bé à! Dậy đi! Thuyền cập bến rồi! Bố mẹ cháu đâu?"

🔥 Đọc chưa: Thiên Kim Tiểu Nha Nội ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Cậu chợt nhó là phải tìm mẹ, vội vàng chạy ra khỏi thuyền

"Nơi đây là đâu?"

Cậu nhìn ra bên ngoài, nhiều người tấp nập đi qua đi lại đông như kiến vỡ tổ. Vậy cậu biết tìm mẹ ở đâu đây? Cậu lớn tiếng gọi mẹ. Gọi đến khản cả giọng. Nhưng hồi đáp lại cậu vẫn chỉ là những tiếng xì xào bàn tán và những ánh mắt ái ngại của nhiều người nhìn cậu. Họ nói toàn những ngôn ngữ xa lạ à cậu chẳng thể hiểu nổi. Cậu cũng ngừng gọi mẹ, cậu chạy ra ngoài đường lớn. Vì cuối cùng cậu cũng nhìn thất mẹ cậu. Cậu mặc kẹ đường đang dần chuyển sang đèn đỏ cho khu vực người đi bộ. Rồi một chiếc ô tô đâm vào cậu. Cậu ngã xuống nền đất cùng vũng máu đỏ. Cậu chỉ mong người phụ nữ đó hãy quay mặt lại, để cậu được nhìn thấy mẹ cậu. Dù chỉ một lần thôi. Người phụ nữ đó cuối cùng cũng quay mặt lại. Nhưng.. người đó lại không phải mẹ cậu. Lại một lần nữa cậu rơi tuyệt vọng, cậu từ từ nhắm mắt lại rồi ngất đi. Mọi người xung quanh đã gọi xe cấp cứu đưa cậu vào viện. Khi cậu tỉnh lại. Vì bất đồng ngôn ngữ nên cậu được gửi vào cô nhi viện. Tiền viện phí cũng được cô nhi viện chi trả. Lâu ngày, Cậu cũng dần quen và học được ngôn ngữ ở đây. Rồi cậu mới biết nơi cậu bị lạc đến không phải nơi nào khác chính là Việt Nam. Ở đây, cậu bị tất cả đứa trẻ trong cô nhi viện cô lập hoàn toàn. Nhưng có một cô bé đã đến và làm quen với cậu. Chính cô bé ấy đã cứu cậu lên từ vực thẳm, mang lại cho cậu ánh sáng hi vọng của cuộc đời. Tất cả mọi người đều gọi cô bé là Thùy. Vậy thì cậu sẽ gọi cô bé là Tiểu Thùy. Nhưng 2 năm sau ông quản gia lại tìm thấy cậu khi hạnh phúc chưa tới được với cậu chưa được bao lâu. Quản gia khi biết cậu hiện đang ở đâu thì tức thì đặt vé máy bay đi tới, khi vừa tới cô nhi viện ông lại nhận được tin cậu đã đi chơi cùng một bé gái. Hỏi ra thì biết ở đâu. Ông đã lập tức đi tới đó, vừa đến nơi ông bắt gặp hình ảnh cậu đang sắp chìm dưới nước, ông có chút thấy lạ. Vì từ lúc 5 tuổi cậu đã biết bơi, không những thế cậu còn bơi rất giỏi. Nhưng ông không suy nghĩ nhiều, lập tức cứu cậu lên bờ. Ngay chiều hôm đó, ông đã đặt vé máy bay đưa cậu về Trung Quốc. Nhưng lúc chuẩn bị lên máy bay cậu cứ khăng khăng nói muốn tìm một bé gái về cùng. Nhưng máy bay sắp cất cánh rồi, ông nhất quyết không đồng ý. Nhưng khi cậu chuẩn bị lên máy bay, có một chú chó luôn đi theo cậu, đó là chú chó của bé gái đó. Nhưng sao nó lại ở đây, không nghĩ nhiều cậu mang đó lên máy bay cùng cậu về Trung Quốc. Từ đó cậu giả bị ngốc để đối phó với Tô Nhược cũng như không ngừng tìm tung tích của bé gái kia

36

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.