Chương 14 - Giết
Chương 14 : Giết
Lẩn nấp dưới lùm cây, việc di chuyển tốc độ cao trong im lặng luôn là sở trường của anh, coi như cơ thể có phần quá mức yếu đuối đã làm hạn chế đi khá nhiều điều, nhưng mà may mắn một cái là có máu của con quái thú phủ lên người sẽ làm cho nó bớt đi nghi ngờ.
Hơn nữa, đối thủ của anh là một con quái vật bị thương, tuy là lần đầu đối chiến với loại đối thủ này nhưng không phải là anh chưa từng thử những dạng chiến đấu tương tự qua, về cơ bản thì thể xác của nó vẫn giống cơ thể một con thú bình thường, chỉ đơn giản là nó to và mạnh hơn thôi.
Điều mà Lưu Vương cần phải chú ý bây giờ chính là các năng lực đặc biệt của chúng, phải biết thế giới này đã không còn là thế giới mà cậu hay biết, Trái Đất đã trải qua nhiều khủng hoảng, những con người và sinh vật còn sống trên nó theo quy luật đào thải tự nhiên thì tất nhiên, những kẻ còn sống lại toàn bộ đều có sức mạnh vượt trội hơn người thường.
Cặp mắt màu đỏ của con chuột đó chắc chắn là thứ đã kéo chân Tử Vân lại, tuy hiện tại nó không có cách trực tiếp phá vỡ lá khiên phòng ngự của cậu ta, nhưng cứ vồ liên tục như vậy không sớm thì muộn nó cũng nát, cậu không cần phải lo.
“Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm, ầm,”
“Đừng… đừng… đừng..”
Hai bên một phía điên cuồng đánh xuống, một bên thì lại không ngừng van xin, nhưng cả hai không phải cùng một chủng loại, thiên sinh vốn là địch, không có cách nào Tử Vân có thể được bỏ qua cả.
Tiếng rục rịch của cây cỏ hòa với tiếng gió thổi bay trên bầu trời, mùi cơ thể của Lưu Vương hoàn toàn bị lấn át bởi mùi máu, cậu đang di chuyển rất nhanh tới bên cạnh con chuột, quỳ xuống và thủ thể chuẩn bị tiến ra.
Phía bên ngoài tên nhân loại Tử Vân vẫn còn sống, nhìn cách hành xử của hắn ta nếu như lúc này cậu ra kiểu gì cũng bị lợi dụng để hắn bỏ trốn, hiện tại hai tay cậu không có gì, không quyền lực không năng lực, nếu đem cậu ra làm thịt khiên thì sẽ bị vồ cho nát bét ngay, còn nếu cậu thành công giết chết con quái thú hình chuột này thì..
Cậu vẫn sẽ chết, nếu để cho đối phương sống sót, là con trai của một gia tộc danh giá, không đời nào một tên vô ơn bạc nghĩa đã thẳng tay vứt đi sinh mệnh của anh trai mình lại có thể trả ơn cho anh cả.
Vì vậy nên Lưu Vương vẫn đang ngồi yên, cậu đang chờ đợi, cho đến khi hơi thở của Tử Vân hoàn toàn tắt đi, cho đến khi cậu bị con chuột to xác gặm vào mồm nhai nhóp nhép, lúc đó mới là thời cơ tốt nhất của Lưu Vương.
“Oành oành oành,.. rắc,… rắc”
“Không,.. không thể nào, thế này là thế đéo nào, tại sao cái khiên của ta có thể bị nứt cơ chứ ? không được không được không được, không thể nào có chuyện đó được..
Có ai khônggggggggggggg,…. Cứu taooooo,…. Cứuuuuuuuuuu”
Nhận ra cái khiên đã sắp không chịu nỗi nữa, các vết nứt bắt đầu xuất hiện ở khắp mọi nơi, toàn bộ trọng tâm gần như sụp đổ, điều này như càng làm cho con quái thú bị kích thích, hai tay của nó dùng càng nhiều sức để vồ vào người Tử Vân.
“RẮC RẮC”
“Phịch, phịch, phịch”
Chỉ lên hai lần đâm xuống, cái khiên hoàn toàn bị vỡ vụn ra, cơ thể nhỏ bé của nhân loại nhanh chóng hiện lên trước mặt cậu, một tên ngốc ngu xuẩn vẫn luôn tự cho mình là thông minh, hắn bị nhấc lên một cách vô lực, muốn phản kháng nhưng lại không thể.
Đưa lên trên cao, con chuột há mồm ra thật rộng như muốn nuốt chửng cậu, cơ thể của Tử Vân dần hạ xuống, đến những giây phút cuối cùng của cuộc đời, nước mắt sợ hãi của cậu chảy ra không ngừng
Cổ họng không nói được lời nào, nhưng cái miệng vẫn cố nhúc nhích dù cứng đơ, tuy không có âm thanh nào phát ra nhưng Lưu Vương vẫn biết, đó là những thanh âm gì, sự tuyệt vọng đến từ con người khi đối mặt với cái chết.
“Gặm,… tạch tạch tạch,… gặm gặm,.. ực.. ực”
Toàn bộ cơ thể của Tử Vân chỉ sau vài lần nhai cắn, cơ thể cậu bị cắt đứt thành nhiều mảnh, máu tươi chảy ra như trở thành nước giải khát cho con quái thú, trọn vẹn cơ thể của Tử Vân hoàn toàn lọt vào bụng nó.
Như thể còn chưa thỏa cơn khát và đói bụng, nó quay lại muốn kiếm lấy cái xác bị chặt đôi của Tử Long mà tiếp tục nhai nuốt, đột nhiên một thân hình nhỏ bé xuất hiện ngay đằng sau lưng nó một cách đột ngột.
“Bên trái, bên phải, nó sẽ quay lại và cho một cú vồ vào đầu minh, hạ thấp trọng tâm, làm thôi”
Vừa lao ra vừa lẩm nhẩm, khoảng cách từ lùm cây và con chuột đã là gần nhất có thể, không còn có thể tiếp cận nhiều hơn, thêm nữa Tử Vân đã chết, cậu không còn gì ngăn cản nữa, vậy nên không lao ra chả lẽ đợi cho con chuột này bình tĩnh rồi phát hiện ra cậu ?
Sớm hay muộn cũng phải đối đầu, nếu cậu bỏ đi thì với cái xác yếu đuối của anh lúc này sẽ không cầm cự được bao lâu, còn nếu như giết chết con chuột thì cậu sẽ có thịt ăn, hơn nữa, nuốt chửng lấy máu của quái thú có một phần khả năng nhỏ giúp anh trở nên mạnh hơn, tại sao anh lại không làm ?
“Rốnggggggg”
Con chuột nỗi giận khi có một tên nhân loại ở rất gần mình mà bản thân nó không nhận ra, như chịu đả kích tôn nghiêm, nó hành động đúng như Lưu Vương phán đoán, một tay vồ ra muốn bóp nát đầu của anh.
“Ầm”
Cúi người xuống đột nhiên tăng tốc, Lưu Vương thẳng tiến thoát ra khỏi đòn đánh của đối phương, nhưng ngay sau đó anh dùng tay bám lên phần lông lá trên tay của con chuột, lấy đà nhảy lên anh dẫm bước trên cơ thể nó.
“Gừuu,.. chít chít”
Như hoàn toàn bị chọc giận, con chuột dùng cái tay còn lại muốn đập nát người Lưu Vương, nhưng giống như một con kiến nhỏ bé nhạy cảm với môi trường bên ngoài, dù có đập bao nhiêu lần thì Lưu Vương vẫn nhanh nhạy né qua.
Con chuột vung vung cánh tay trái của mình để vứt bay Lưu Vương ra, nhưng dù cho có phế đi đôi tay này anh vẫn đang bám vững trên cơ thể nó, từng bước thật chậm đuổi theo lên trên vai, đối diện với khuôn mặt khủng bố của loài chuột, máu tanh và răng nhọn,.. cảm giác như siêu anh hùng tiêu diệt quái thú kỳ lạ xuất hiện trong đầu anh, thật khó khăn, thật vất vả a …
“Chết đi”
Đột nhiên tăng tốc, Lưu Vương bật nhảy lên cầm lấy thanh gỗ của mình, một thứ vũ khí tạp nham mà thông thường chả có ai sử dụng, chỉ có một tên bị dồn đến mức đường cùng như anh mới cầm lấy coi như là vũ khí.
Khuôn mặt con chuột nguyên bản đã to lắm rồi nay tiếp cận Lưu Vương, giờ mặt của nó trong mắt anh như được phóng đại thêm gấp hai ba lần, hàm răng sắt bén nhanh chóng muốn nhai nuốt lấy anh, nhưng rất tiếc khả năng chơi đu dây của Lưu Vương không hề tệ, anh bắt lấy chùm lông trên người nó rồi bật nhảy tránh thoát nguy hiểm.
“Rốnggggggggggg”
Gặm hụt con mồi làm con chuột trở nên hung dữ, cái đầu nó lập tức lắc lắc liên tục nhưng nó không hề biết, hành động của nó lại giúp cho anh nhanh chóng tiếp cận lấy phần mắt của bản thân.
Đưa thẳng cây gỗ lên cao, ngay khi con mắt nó vừa mở ra, anh liền không hề ngần ngại mà chọt thẳng vào đồng tử của con chuột, nó đau đớn đến phát điên dùng hai tay trước vỗ vào mặt mình liên tục, nó đập Lưu Vương như đập một con kiến.
“Tốt rồi, nên triển hành động tiếp theo thôi”
Vừa thấy hai tay trước của nó vỗ lên mặt, Lưu Vương ngay lập tức bật người nhảy ra khỏi chỗ vừa đứng, quá nguy hiểm, anh chỉ cần muộn vài giây là thành một cái bánh tráng nướng ngay
38
1
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
