Chương 13 - Thảm sát
Chương 13 : Thảm sát
Hình ảnh Đại Bảo bị con quái thú hình chuột dùng hàm răng sắt bén của mình nhai nuốt, cơ thể bị đứt đoạn, một cái tay văng ra ngoài, máu chảy tung tóe ra làm cho bầu không khí tràn ngập mùi huyết tinh.
Lưu Vương không tự chủ mà đưa tay lên bịt miệng, dù có là sát thủ chuyên nghiệp như anh nhưng hành động chém giết này, thật sự là tàn nhẫn và khủng khiếp, chưa kể đối phương còn đang bị nhai sống, cảm giác chân chân thực thực nhìn thấy từng bộ phận trên cơ thể bị đứt rồi rồi trơ mắt mình vào trong cái miệng khổng lồ của đối phương.
Chỉ nghĩ thôi mà anh đã không chịu được rợn hết cả mình, tuy nhiên điều này không có nghĩa là anh sợ hay anh không dám làm, chỉ là anh còn chưa kịp thích nghi với hoàn cảnh này thôi.
“Bịch… đu… đừng lại.. đừng lại gần đây….”
“Ta… ta … ta …ta là…”
Hai tên thiếu gia nhà giàu kia hoàn toàn không biết bây giờ là tình huống gì sao ? Đến tận lúc này mà còn muốn mang gia thế ra hù dọa một con hung thú ? Đầu óc vào nước ? Hay thật sự cho rằng gia thế của bọn chúng vô cùng thần thông quảng đại ?
Không được bình tĩnh như Lưu Vương, hai đứa nhóc này hoàn toàn không còn khả năng đứng vững, nhưng chí ít anh biết rằng hai thằng ngốc vẫn có thể kéo dài một ít thời gian nữa cho anh, bởi vì sao ?
“Chết đi”
Một trong số hai tên thiếu gia lập tức lôi ra từ trong người một cái hộp hình chữ nhật, sau đó bấm nút, cái hộp nhanh chóng hóa thành một súng đại bác toàn thân màu đen, thân súng chứa đầy các đạn kim loại phát sáng, coi như không hiểu rõ đó là thứ vũ khí gì nhưng chỉ cần nhìn thôi Lưu Vương cũng biết đây không phải là hàng tầm thường gì.
Đại bác đặt lên vai, súng lên nòng, đưa tên lên bóp còi một phát, một cỗ oanh lực khổng lồ được phóng ra ngay lập tức.
“OÀNHHHH”
“Hahahaha, ngu xuẩn, chết đi, một thứ súc vật không đầu óc như ngươi làm sao có thể đọ lại con người chúng ta ?”
“Ta chính là Tử Long, đại thiếu gia của gia tộc nhà họ Tử, chỉ bằng một thứ rác rưởi như ngươi…..”
Đang nói một câu chưa hết lời, viên đạn sau khi oanh tạc trực tiếp vào người con quái thú để lại một lớp khói mù mịt, thông thường ở trong tình huống này , nếu không chắc ăn giết chắc đối thủ thì Lưu Vương sẽ cho con chuột kia vài viên đạn nữa.
Ngược lại với anh, thằng ngốc này vừa mới bắn một phát đã tự hào quên hết mọi chuyện, Tử Vân tên thiếu gia còn lại đã nhanh chóng bò dậy rời đi, bọn chúng có thật là anh em không vậy ? vứt bỏ nhau giữa đường ?
“Gàoooo”
Vụt ra khỏi màn khói, tốc độ di chuyển rất nhanh, một con quái thú như nó tất nhiên là không đủ trí tuệ chơi với con người, nhưng ngược lại, một tên nhân loại tầm thường như đứa ngốc này càng không đủ thể lực để chọi lại nó.
Bốn chi nhanh chóng vồ vào mặt đất lấy đà lao tới, Tử Vân chắc chắn đã biết trước được chuyện này rồi nên hắn mới cố gắng bỏ chạy chứ không phải tự kiêu như Tử Long, vì quá bất ngờ trước tình huống này nên hắn ta chưa kịp phản ứng đã bị tiếp cận.
“C…c”
Lần này mới thật sự đơ người, không ngờ đối phương khủng bố đến vậy, lần này có thách thì cậu cũng không dám trêu chọc loại quái vật này đâu.
“Tiểu Vân…”
Quay đầu lại nhanh chóng tìm kiếm hình bóng đứa em trai của mình, nhưng không biết từ khi nào mà thằng khốn đó đã bỏ chạy thật xa, ở bên cạnh cậu không hề có một ai, trên thân lại cũng không có chiêu bài gì để tiếp tục xài, cây súng đại bác càng không đủ nhanh để oanh tạc đối phương.
Cơ thể Tử Long như cứng lại, mồ hôi chảy nhễ nhại, cậu chạy không được, quá gần, cậu đang tiếp cận cực kỳ tới cái chết, nếu như.. nếu như có cái khiên của Tử Vân ở đây thì mọi chuyện sẽ khác rồi….
“Khốn khiếp, thằng chó, Tử Vân, mày là thằng khốn nạn, mày cút lại đây cho tao, coi như tao có chết cũng không tha cho mày, Tử Vânnnnnnnnnnnnnnnn”
Đột ngột gào lên trong sự tuyệt vọng, Tử Long như muốn trút cơn giận và điên cuồng này lên thằng em trai của mình, ngày thường thì thằng nhóc Tử Vân luôn khép nép nghe lời anh, anh có nói gì thì nó cũng dạ thưa không một lời phàn nàn.
Ấy vậy mà ngay lúc quan trọng nhất hắn ta lại bỏ trốn một mình, uổng công bao nhiêu năm trời anh đối xử tốt với hắn, quả nhiên là nuôi ong tay áo mà, Tử Long lúc này mới hối hận không thôi.
Giá gì mà bọn hắn không ham đi ra ngoài rừng rậm săn quái thú, giá gì hắn không tin tưởng thằng em trai khốn nạn của mình thì đã tốt, hắn muốn sống, hắn muốn sống…
“Aaaaaaaaaaaaaaaaa”
Cơ thể của Tử Long bị một vuốt của con quái thú mồ vồ đứt đôi, cơ thể tách ra thành hai mảnh nhỏ, phần bụng bị con chuột bóp đến nát như tương.
Cho đến trước khi chết, cặp mắt của Tử Long vẫn trợn trừng ra nhìn về phía Tử Vân như muốn khắc sâu hình ảnh em trai mình, không thể tha thứ, không thể tha thứ, thằng khốn nạn này không thể tha thứ.
“Đừng.. đừng lại đây… không phải lỗi của tao, tất cả chỉ là tại vì thằng anh khốn nạn ngu xuẩn của tao thôi,… đừng lại đây”
Trực tiếp tận mắt nhìn anh trai mình bị vồ đứt đôi thành hai nửa, đầu tiên là Đại Bảo, tiếp theo là Tử Long, cuối cùng chắc chắn là anh.. anh cần phải chạy, nhưng mà…
Cặp mắt kinh khủng của Tử Long lúc cuối như muốn nuốt chửng lấy linh hồn của anh, nhịp đập của Tử Vân không khỏi loạn nhịp, tâm thần không giữ vững khiến hắn suýt té, dù vậy hắn vẫn cố tăng cước bộ lên để rời khỏi đây.
“Bỏ ra.. bỏ ra.. bỏ tao ra…”
Đôi chân như bị một cái tay nào đó bấu víu lại, đứng ở phía xa Lưu Vương rơi mồ hôi đầy mặt nhìn một màn thảm sát, không biết tên Tử Long đó có làm gì không, nhưng anh rõ ràng thấy thằng nhóc Tử Vân giống như thật sự bị cái gì kéo lại.
Cơ thể bị hút lại, đây chắc hẳn không phải là do con người làm, nếu như người chết mà có năng lực như vậy thì còn cần gì phải chém giết nữa ? Nói vậy, kẻ làm ra chuyện này chắc chắn chính là con chuột to lớn kia !!! Nhưng mà, … nó đã làm gì ?
Cặp mắt con quái thú sáng lên, nó đang đuổi theo Tử Vân với tốc độ cực nhanh, còn hắn ta thì đến cả di chuyển đều khó khăn, màu đỏ tươi lóe sáng ở trên mắt con chuột làm cho Lưu Vương chợt giật mình,.. Là nó !!
“Cút ngay,.. cút ngay”
Từ trên người móc ra một cái hộp khác, cái hộp nhanh chóng được mở rộng ra thành một tấm khiên khổng lồ chắn lại trước người Tử Vân, con quái thú có chút khó chịu khi đột nhiên có một thứ cản đường chắn trước mặt mình.
“Ầm,.. ầm,, ầm,ầm,ầm,ầm”
Con chuột đưa cả hai móng vuốt lên vồ xuống như muốn cào cấu xé nát Tử Vân thành trăm mảnh, tốc độ ra đòn càng ngày càng nhanh nhưng cái khiên vẫn chưa nứt, bất quá với cái lực công phá này hẳn là sẽ không duy trì quá lâu.
Lưu Vương nhanh chóng tiến vào trạng thái tấn công, lúc này thính giác và khứu giác của nó đều cực kỳ nhạy, anh không nên hành động quá mức lồ lõa nhưng cũng không cần quá mức che dấu, đối phương đang ở trong trạng thái cuồng bạo, cần phải kết liễu nó trong thời gian nhanh nhất.
41
2
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
