Chương 12 - Săn và bị săn (2)
Chương 12 : Săn và bị săn (2)
Tầm nhìn của Lưu Vương may mắn lọt vào một góc khá là tốt, hơn nữa còn được che dấu bởi mùi máu của con chuột nên anh không cần lo bị để ý, trừ khi xui xẻo lắm bọn này đánh nhau lan tới khu vực của anh, nếu không né tránh kịp thì anh sẽ phải chết ngay lập tức.
“Tốt nhất cũng là nguy hiểm nhất hẳn là hai mắt vì nó ở phía trực diện, sau đó sẽ hai tai, chỉ cần chọt vào một trong hai vị trí là có thể trực tiếp tổn thương đến đại não, các vị trí và màng bên trong não rất dễ phá hư vì cấu trúc khá là phức tạp, nếu não bộ của con chuột này to thì không khả thi vì có thể được tăng cường, nhưng chí ít thì bây giờ nó cũng không quá lớn hơn bao nhiêu so với một con người như ta
Giờ thì tính xem bên nhân loại có ba người, 2 tên ngốc và một tên ngu trung nô tài đi, nếu như thực lực của hắn ta đủ mạnh để cân thì tốt, nhưng như vậy chả có lợi gì với anh, tốt nhất là thất thế hoặc là bại trận đi là vừa
Có thể lợi dụng hai thằng nhóc kia để khiến cho ông ta mắc mưu, con chuột cũng đã bị tổn thương rất nặng rồi, nếu cho nó đánh nhau thêm một chút nữa thì có là một tên đói sắp chết như anh cũng có cơ hội giết chết nó.”
Lưu Vương không ngừng tính toán, nơi này cách khu vực trung tâm còn rất xa, hẳn là vì đảm bảo an toàn cho hai vị thiếu gia của mình mà tên trung niên kia đã dụ nó ra đây, nếu tốt thì anh có thể sẽ được một bữa ăn thịt quái thú, nghe nói ăn xong có thể tăng cường thể lực bản thân, cũng tốt đấy…
“Bắt đầu rồi”
Cặp mắt của Lưu Vương lập tức căng ra, anh quan sát mọi chi tiết chiến đấu, tên trung niên rút cây đại đao của mình ra, xung quanh các ngọn gió như nghe theo hiệu lệnh của ông mà cuốn quanh trở lại thành một cơn lốc xoáy.
Bộ lông của con chuột cũng trở nên cứng cáp hơn, nó xù lên bắn hết máu ra ngoài, từng cọng một như những thanh phi đao nhọn hoắc có thể ghim chết đối thủ.
Cả hai trừng nhau trong khoảng một phút rồi lao tới, con chuột phóng các sợi gai ra một cách điên cuồng về phía tên trung niên, nhưng nó cũng không quên để ý tới hai thằng nhóc phía sau ông.
Thông minh, có ý thức riêng, đây là đánh giá và nhận xét của Lưu Vương, nhưng tất nhiên là một chiêu đơn giản như vậy không thể làm gì được ông ta rồi
“Ngu xuẩn, chết đi”
Những ngọn gió xoắn lại thổi lệch hướng mấy cây gai đâm về phía hai tên thiếu gia,hình như tên là gì nhỉ ? Tử Vân và Tử Long đúng không ? bọn nó hú hét làm gì vậy ? Bộ muốn gây chú ý cho mỹ nữ quanh đây ?
“Đại Bảo, cố lên, giết nó cho ta”
“Cố lên, Đại Bảo, ngươi mà làm tốt ta sẽ kêu lão cha thăng chức cho ngươi”
Hai tên thiếu gia có vẻ rất hưng phấn khi được cận cảnh nhìn đánh nhau, bọn chúng hẳn cũng có một năng lực riêng cho mình, không biết là gì nhưng chắc yếu lắm, cho dù có mạnh thì với việc hô hào như vậy cũng không có tích sự gì.
Không có ai dạy bọn chúng khi đánh nhau thì việc hô hào sẽ chỉ gây ra hiệu quả mất tập trung thôi ư ? đây không phải là mấy cuộc thi của bọn học sinh trung học đâu nhé, đây là chiến đấu đánh cược sinh mạng.
“Khốn nạn, nhanh quá”
Liên tục đưa đao ra chém vào con chuột, nhưng mỗi lần chém vào thì như thể nó đoán trước được vậy, cơ thể xù ra hóa thành một quả cầu nhím bảo vệ bản thân.
“Keng”
Âm thanh vang lên như thép và vào thép, đôi tay của tên trung niên Đại Bảo tê rần, cảm giác choáng váng hết cả cơ thể, nhưng như vậy thôi thì không đủ để làm ông ta bỏ cuộc.
Đuổi theo tấn công, nhưng góc độ di chuyển khá là hạn chế, xem ra ông ta là một hậu cần chuyên nghiệp đấy, chặn các góc đi có thể khiến cho con chuột đuổi theo giết chết hai thiếu gia nhà ông sao ? nhưng như vậy sẽ rất hạn chế khả năng chiến đấu.
Hai tên nhóc kia còn không ngừng hô hào, Đại Bảo như có một chút mất tập trung, rõ ràng là anh cần phải quan sát mọi động tĩnh và lắng nghe từng tiếng động nhỏ, nhưng mà hai tên ngốc đằng sau rõ ràng không ý thức được điều gì.
Ngay khi anh tính gầm lên chửi bọn chúng một tiếng “Câm hết đi” bổng nhiên một cây gai nhọn của con chuột bắn thẳng về phía ông, nhanh chóng đưa cây đại đao lên đỡ đòn , một lực đẩy cực mạnh bắn văng ông về đằng sau với sức mạnh cực đại.
“Ầm”
Âm thanh va chạm không hề nhẹ, thân kiếm hẳn đã phải chịu tổn thương rất lớn, dù có dùng hai chân chà vào đất bằng tất cả sức lực nhưng ông vẫn bị kéo lui hơn một mét, ngay khi Đại Bảo chưa kịp định hình, con chuột đã lao lên như chớp, nó há hàm răng nhọn ra để tấn công.
“Hắc hắc, trúng bẫy rồi”
Nở một nụ cười lạnh, làm nghề bảo tiêu như ông thì việc chém giết quái thú như là cơm bữa, tuy ông không mạnh nhưng tất nhiên là ông vẫn có đủ nhiều kinh nghiệm để chiến đấu
“Ừm, ngươi cũng trúng bẫy rồi”
Lưu Vương núp ở sau chùm cây đưa lên một viên đá, tính toán góc độ thật kỹ rồi anh búng một cái, bàn tay của Lưu Vương vì yếu ớt nên lập tức vỡ da chảy máu, thậm chí còn tróc cả xương đến nỗi đau đớn.
Lúc nãy anh đã dùng mọi sức lực của mình để bắn viên đá đi, bàn tay có một ngón đã coi như là bị liệt, nếu sử dụng cả một bàn tay thì anh sẽ bị phát hiện ra ngay, thậm chí còn không đủ mạnh, có khả năng làm phân tán chú ý của cả hai chứ không phải một mình Đại Bảo, vì vậy nên Lưu Vương chọn phương pháp hi sinh bản thân.
Đau đến nhíu mày lại nhưng anh vẫn tiếp tục quan sát, tình hình gay cấn thế này không nên lơ là, viên đá bay ra hướng thẳng về phía hai tên thiếu gia, mục tiêu là cổ của bọn chúng, chỉ cần có thể gây ra một cơn đau nhẹ là được rồi, bởi vì.
“Bốp”
“ĐAU, ĐAU ĐAU ĐAU ĐAU”
Tiếng kêu gào của Tử Vân thét to làm cho Đại Bảo giật mình hoảng hốt, cái bẫy mà ông vừa chuẩn bị chưa kịp xài thì đã tuột mất thời cơ tốt nhất, chưa kể con chuột đã tiếp cận rất gần, mấy chục thanh đao từ dưới đất bắn lên không biết nhờ vào cái gì nhưng rất tiếc là không trúng con chuột hoàn toàn, nhưng may mắn là cũng không trật hoàn toàn.
“Rốnggggggggg”
Các vết thương bị kéo dài ra thêm một chút, nỗi đau làm tăng thêm sự điên cuồng của con thú, điều này cũng nằm trong phán đoán của Lưu Vương, anh đang tính tới một trường hợp lưỡng bại câu thương, và như thế này là hợp ý của anh nhất, quá tốt !
Tử Vân bị viên đá nhỏ bắn trúng tất nhiên là không có vấn đề gì rồi, cùng lắm chỉ là hồng lên một chút, nhưng là thiếu gia như cậu làm sao chịu nổi một vết đau như vậy, cậu như muốn làm ầm lên chỉ vì một cục đá, nhưng lại không hề biết rằng chỉ vì tính ích kỷ của bản thân mà đã khiến cho cả ba đi vào một tử cục không lối về.
“Đ.. Đừng… Đừng mà !...”
Đưa đao ra đỡ nhưng không thể chặn hết được, móng vuốt của con chuột xuyên qua da thịt của Đại Bảo, nỗi đau xé gan xé ruột, cơ thể chảy ra máu liên tục, đầu óc lập tức trở nên choáng váng, cơ thể đứng không vững.
Đây là sự chênh lệch của con người và quái thú, con chuột này hẳn cũng là hậu duệ của một trong số các con thú đã từng được tiến hành đột biến đi, xem đi, cả một con thú như vậy còn mạnh hơn cả anh, thật đáng buồn a….
“Rítttt,… chít chít”
“Goặm”
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…. AAAAAAAAAAAAAAAaaaaaa”
Gào lên đau đớn, Đại Bảo bị nhấc lên, con chuột gặm lấy cổ ông ném lên trời rồi thả xuống, nó há cái miệng đầy nước dãi của mình ra mà nuốt lấy ông, nhai từng phát một
“Crop.. crop… crop…”
Tiếng xương đứt gãy, nó nhai người mà cứ như nhai một miếng sườn non giòn rụm vậy, thật đáng sợ, máu bắn văng ra, hai tên thiếu gia sợ đến tè ra quần, còn Lưu Vương thì bình tĩnh sát nhập, lúc này là lúc nó lơ là nhất, chỉ cần hai tên thiếu gia kia một chết là anh cũng sẽ phóng ra tiễn con chuột này về trời…
70
3
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
