Chương 11 - Săn và bị săn
Chương 11 : Săn và bị săn
Cơ thể mệt rã rời nhưng vì cái bụng đói nên anh không thể cứ nằm im một chỗ được, ký ức và kinh nghiệm đã có sẵn, cầm lấy một cây gậy gỗ ở bên cạnh và một viên đá nhét vào túi rồi đi.
Chí ít thì ra ngoài còn có cơ hội sống, nhưng mà ở yên một chỗ thì chắc chắn rằng anh phải chết, mặc kệ cơn đau này đi, mặc kệ ánh nhìn của lũ hèn yếu đằng kia đi, anh cần phải rời khỏi cái khu ổ chuột chó má này đã.
Bước đi lê thê ra khỏi đống nhà rách nát, khu vực ổ chuột này cũng không có một tên vệ binh nào thèm ở đây, đại đa số bọn chúng đều tập trung khu vực phòng ngự của các thành phố lớn, chỉ cần cản lại không cho đám nghèo hèn như anh tiến nhập vào là ok rồi.
Tên hiện tại của anh vẫn là Lưu Vương, vốn dĩ nguyên thân có cái tên khá là kỳ quái, Hắc Xạ, nhưng mà không quan tâm, hiện tại anh chiếm hữu cái thân thể này thì anh làm chủ, tên ngốc nguyên thân đã chết vì kiệt sức và bị ốm kéo dài.
Hơn nữa sống ở một môi trường ô nhiễm như vậy , lại còn không có thực phẩm hay bất cứ thức ăn nào vào bụng, coi như suy dinh dưỡng hoặc đói mà chết cũng là chuyện bình thường.
Thân là cô nhi không cha không mẹ, mà dù có thì cũng đéo liên quan tới anh, trước mặt Lưu Vương lúc này là rìa của một khu rừng rậm, chắc là nơi xuất hiện các loại quái thú đột biến đi ? không biết anh mà vào đây thì sẽ bị đập cho banh xác như thế nào, nhưng mà đói quá, trong rừng thì còn có thú hoang có thể ăn, chí ít còn có thực vật có thể nhai, mà… hi vọng là vậy.
“Rục rịch, rục rịch”
Đôi tai của Lưu Vương bỗng nhúc nhích lên nghe theo chuyển động của một thứ gì đó trong rừng, tiếng di chuyển lạo xạo làm rung động những chiếc lá cây vô cùng nhỏ, nhưng mà với sự tập trung kinh người của anh, Lưu Vương vẫn còn nghe thấy nó một cách rõ rệt.
Con người ? Động vật ? Hay là quái thú ? Bất cứ thứ gì đều có thể diễn ra ở trong một nơi như thế này, Trái đất hơn hàng ngàn năm về sau quả nhiên trở thành một bãi chiến trường, nơi đâu cũng có thể diễn ra chiến tranh a ..!
Nghe nói còn có một hệ thống là Nexon Gear giúp cho các thế hệ trẻ tuổi của Trái đất, nhưng nhân loại mới có thể học tập và sử dụng năng lực của mình, ở trong một thế giới online với độ chân thật tới 90% đó, mọi thứ đều có thể diễn ra, thậm chí một vài trường hợp chết dẫn đến não bộ ngừng hoạt động cũng hoàn toàn có khả năng, vì vậy nên mức độ chân thực của hệ thống được giảm xuống còn 90% thay vì 100%, đây đơn giản là một con số vàng, một tiêu chuẩn sắt thép.
Con người không được quyền yếu đuối, vậy nên không thể giảm độ chân thực khi chơi, nhưng cũng không thể tăng lên vì như vậy không khác gì đi tìm cái chết, mức độ chân thật được cố định là 90%, không hơn, không kém.
Lưu Vương nhanh chóng tiến người vào trong khu rừng, anh đồng dạng cũng sử dụng những lùm cây để che chắn cho thân mình, hiện tại anh không có bất cứ vũ khí gì ngoài thanh gỗ cả, thậm chí nó còn không thể giết chết một người bình thường ấy chứ ? Nhưng kệ, có còn hơn không a !
Bên trái ? bên trái ! sau đó lại vòng ra bên phải ? hướng thẳng ? tốc độ di chuyển nhanh vậy ? là người được cường hóa hay là quái thú ? chết tiệt, anh không hề biết bất cứ thứ gì về nơi này cả, một người sống ở khu ổ chuột thì làm gì có kinh nghiệm trong trường hợp này …
“Đuổi theo”
Thì thầm trong miệng, cầu phú quý trong nguy hiểm, khi chúng ta còn một thứ gì đó để bảo vệ, con người thường hay phòng thủ và thu kín bản thân, nhưng Lưu Vương anh lúc này đây đếch còn thứ gì để mất cả, có việc quái gì mà anh phải sợ cơ chứ ?
Bước từng bước chân đuổi theo, không mất bao nhiêu thời gian thì anh đã bị bỏ rơi thật xa, nhưng rất may là vì tốc độ di chuyển nhanh, mặt đất còn để lại dấu vết bước đi, cộng thêm khả năng đánh dấu mùi và nhận biết phương hướng, Lưu Vương cứ thế chầm chậm đuổi theo đằng sau.
“Dừng rồi ?”
Ngước mặt lên, vẫn lẫn mình sau đám cây, anh quan sát tình hình xung quanh, thứ mà vừa mới vọt ra chùm cây là một con thú ? hơn nữa là còn là một con chuột ? Thế quái nào trên đời lại có một con chuột to đến như vậy ? Bộ đây là phim kinh dị đấy à ?
Dù cho Lưu Vương kinh nghiệm có nhiều đến đâu nhưng nhìn thấy cảnh này anh đều không khỏi tự chủ mà đổ mồ hôi, thế này là quá kinh rồi, thân con chuột này cao cũng phải hơn một mét chứ đùa, cơ thể to lớn, lông dày đặc, hơn nữa trông còn có vẻ rất cứng, ấy vậy mà nó đang bị thương ?
“Săn bắt ? Cạnh tranh đồng loại ? Hay là bất cứ thứ gì khác ? Không, theo vết thương có thể nhìn ra là một vật nhọn được sử dụng một cách có kỹ xảo, thậm chí các vết thương còn rất có quy luật, là một loại chiến kỹ nào đó, vậy đây hẳn là con người”
Theo anh nghĩ thì chí ít cũng nên là con người, nếu như mà có một con quái thú nào đó mà sở hữu trí tuệ như anh nghĩ thì mọi chuyện sẽ trở nên quá mức điên rồ rồi.
“Rống, Chít chít”
Con chuột gào lên đau đớn nhưng vô cùng hung dữ, nó đang cảnh cáo kẻ đang đi săn nó, cặp mắt màu đỏ chót đang nhìn về phương hướng đối diện Lưu Vương, nó để lộ thân mình đằng sau cho anh, điều này thật tốt, chí ít là anh có thể quan sát lấy điểm yếu của nó, các vết thương có rất nhiều, có thể tận dụng.
“Ha ha ha, quả nhiên là một con quái thú ngu xuẩn a, trở về làm đồ ăn cho chúng ta đi thôi”
Hai thanh niên, một lớn một nhỏ, đi theo họ là một ông chú trung niên thân hình vạm vỡ, sau lưng vác một thanh đại đao to lớn, có vẻ như họ là những người đi săn con quái thú này đi ? Nhưng mà còn dẫn theo hai tên nhóc, còn có vẻ vô cùng ngu xuẩn, thật không biết bọn điên này muốn làm gì.
“Tử Vân, Tử Long, hai đứa lui lại, chuyện này cứ để cho ta lo, các ngươi cứ đứng im quan sát để học tập kinh nghiệm là được, con xuẩn thú này đã bị thương rất nặng, cứ bình tĩnh phán đoán và ứng phó là sẽ không sao đâu”
Người đàn ông trung niên rất thành thục phân phó, khác hẳn với hai tên nhóc, một tên thì tự kiêu tự ngạo, còn một đứa thì trông có vẻ bình thường nhưng đang run như cầy sấy, thật là ngu xuẩn, chả lẽ ông ta thật tin là bản thân có thể bảo vệ hai đứa nhóc này ư ?
Một con vật sắp chết rất đáng sợ, không ngờ đến điều này mà ông ta không hiểu được, mà cũng kệ thôi, giờ xem cách ông ta trình diễn năng lực của thế giới này đã, nếu không nhầm thì đối phương hẳn là một tay sai cho quý tộc, còn hai tên nhóc kia hẳn là thiếu gia nhà nào đó.
Đúng là thời đại nào cũng có mấy tên quần là ẻo lả như bọn hắn, thích đi thăm thú thì tự mà đi đi, còn đòi đi theo phía sau săn quái thú, thật đúng là muốn đi vứt mạng.
“Bên trái, bên phải, bên trái, phía dưới, 5 cm, yết hầu, tử huyệt, tim, cột sống, tốt nhất là cột sống cổ sẽ giúp tê liệt toàn thân,…”
“Các bộ phận như vậy thông thường sẽ là các điểm mấu chốt để tấn công, nhưng thứ mà ta cần là một điểm giết cực kỳ nhanh gọn, tốt nhất là ngũ quan, trực tiếp nhất là mắt, nhưng vô cùng nguy hiểm, có thể lựa chọn nhưng không tối ưu, hiện tại ta không có bất cứ năng lực chiến đấu nào cả….”
77
5
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
