Chương 10 - Thế giới mới
Chương 10 : Thế giới mới
Ở trong căn phòng điều khiển được thiêu đốt bởi lửa, toàn bộ nhà kho nhanh chóng sụp đổ, một người đàn bà bị ghim trong đầu một con dao đâm thẳng đang cười như điên dại, rõ ràng với nhát đâm đó hẳn cô ta đã phải chết, nhưng bằng một cách nào đó mà ả ta vẫn đang còn đứng đó cười như điên
“Chết, chết, chết, chết hết mẹ chúng mày đi”
“Ha ha ha hah ah ah ah ah ahahahahaahahaaaaaa”
Cô cười như muốn sỉ nhục tất cả mọi tên đàn ông ở trong căn nhà kho này, cô, chính cô là người đã kích hoạt toàn bộ boom ở trong khu nhà kho trống vắng này, những quả bom được đặt ra chỉ với một mục đích là tự sát.
Thông thường thì đéo có đứa điên nào đi kích hoạt nó cả, vì nếu như còn sống thì chả ai muốn chết, muốn kích hoạt boom thì chỉ có thể kích hoạt từ bên trong, Dạ Hương thông thường sẽ chẳng ngu đến thế, nhưng mà.
“Ta sắp chết rồi a.. ta chết rồi a… ta chết rồi thì tại sao ta không đem lũ khốn kiếp tụi bay chết theo ta a ? Ha ha ha”
“Tụi bay điên rồi, tao cũng điên rồi, thằng khốn kia cũng tiêu rồi, tất cả tụi bay tiêu hết rồi, Hắc hắc hắc hắc”
Mụ điên đang cười, cô ta càng cười thì màu từ đầu chảy ra càng nhiều, thật đáng sợ, mất máu quá nhiều, não bị đâm xuyên mà con ả vẫn đang đứng ở đấy, tại sao mà cô ta còn đứng đây mà cười được, đến tận bây giờ vẫn không ai hiểu, điều này nên quy về cái gì ?
“Đừng có khinh thường ta, ta có chết cũng không tha cho tụi bây, năng lực của ta là vô hạn, hắc hắc, ta là CON NGƯỜI aaaa ~!”
Cặp mắt của Dạ Hương như hóa thành máu, cơ thể của cô trở nên mục nát, không khí bị đốt cháy làm cho cô nghẹt thở, nhưng cô vẫn điên cuồng phát biểu một mình như thể đang tôn vinh bản thân trước một ai đó.
Cơ thể của Dạ Hương đang dần tan rã ra, cô biến mất cho đến khi cơ thể không còn sót lại một thứ gì cả, kể cả linh hồn lẫn thể xác này, cô đều đánh mất, Dạ Hương hoàn toàn tan biến khỏi thế giới này một cách hư không, giống như cô chưa từng xuất hiện vậy.
Ngọn lửa hoang tàn đang nuốt chửng lấy tất cả, những kẻ hứng chịu trực tiếp sự bộc phát của quả bom lập tức chết hết, không một ai còn sống sót, kể cả Lưu Vương.
Nhưng không hiểu sao thứ anh cảm nhận được không phải là cái chết, cũng không phải là mất đi ý thức, mà anh đang cảm nhận được cơn đau đang lan tỏa toàn thân, cơ thể đau đớn như muốn nứt ra…
Quái lạ, không phải là anh phải chết ư ? Tại sao đến khi chết rồi mà vẫn còn phải chịu đau đớn đến nhường này ? Không đúng, còn cảm nhận được cơn đau có nghĩa là anh vẫn còn sống ?
Nghi vấn, tại trong một trận bộc phát như vậy anh không tài nào sống sót được, hơn nữa anh còn đứng ở trung tâm vụ nổ, coi như chết mà còn được nhặt được cái xác ra là đã may rồi chứ nói gì là sống, khả năng cao nhất của anh là trở thành một đống bụi than ở trong khu nhà kho đó.
Vậy thì nghi vấn thứ hai, cảm giác chó má này là sao ? Tại sao ta lại ở đây ? Cơn đau đớn truyền từ tay chân đến cơ thể, nó xông lên cổ giộng lên đại não, cơ thể như muốn bị xé nát ra, nhưng Lưu Vương lại muốn cười lên thật to.
Địt mẹ quá tuyệt vời, đau, đau, quá đau rồi, con mẹ nó quá đau rồi, ta đang đau đớn khắp toàn bộ cơ thể, từ tay chân cho đến mọi thứ, ta đang quằn quại với tất cả mọi thứ, điều này đồng nghĩa với việc ta còn có một thân xác hoàn chỉnh, ta chưa mất đi tri giác của tay chân hay bất cứ thứ gì.
“Ơ…. A.ực……………..”
Cắn chặt răng, ngay khi Lưu Vương mừng rỡ chưa được bao lâu thì một cơn sóng nào đó đập vào trong não bộ của anh, một luồng ký ức xa lạ đang thâm nhập vào trong đại não của Lưu Vương.
Bên trong đại não, những tế bào nhanh chóng được tạo ra một cách nhân tạo, chúng nó biệt hóa thành chất xám một cách quái dị, tụ lại với nhau trở thành một nguồn ký ức tạm thời khác cho Lưu Vương, như thể kích hoạt lại mọi quá khứ trước đây của bản thân, Lưu Vương trong trạng thái hôn mê bất tỉnh như đang được coi một bộ phim full HD về bản thân, một cái tôi khác ở một thế giới khác.
Các sự kiện về lịch sử, địa lý, các cuộc chiến tranh diễn ra, bao nhiêu cuộc thảm sát đã xuất hiện lần lượt hiện lên trong đầu Lưu Vương dưới cái nhìn của một người khác, điều này là một trải nghiệm khá thú vị.
Giống như việc bạn đi chẻ đầu của một người ra rồi đem nó đặt trước máy chiếu, toàn bộ ký ức của đối phương lần lượt hiện ra một cách chân thật nhất có thể trước mặt bạn, hiện tại là năm 5555, sau trận thế chiến thứ tư hơn hai ngàn năm, mọi thứ đã được phân chia rất rõ rệt.
Con người được nhận ra rằng bản thân họ có những năng lực rất đặc biệt, nhưng chỉ trong những hoàn cảnh nhất định thì bọn họ mới thức tỉnh ra, ngoài cách đó thì chỉ có thể là do di truyền, nhưng gen đã đột biến đều thuộc vào gen gốc chứ không phải là gen tính trạng, chỉ cần bọn họ không chịu các tác động ngoại tố nào xâm nhập, xác xuất người con mang ra có năng lực cao đến hơn 80%, điều này là thứ giúp con người trở nên mạnh mẽ.
Ứng dụng năng lực vào chiến tranh là một thứ tất yếu, bây giờ Trái Đất đã coi thực lực như một tượng trưng cho quyền lực, thời gian trôi qua đã làm con người ở đây có một nhận thức mới, kể cả tồn tại thứ ba hay tồn tại thứ tư thì đều là chuyển hóa của loài người.
Nhưng chỉ có duy nhất những loài người còn giữ lại được ý chí nguyên bản mới được tôn xưng là loài người mới, kẻ có thể thống trị toàn bộ trái đất và vũ trụ, hiện tại đã có nhiều hành tinh được phát hiện hơn, và nhờ vào khả năng khống chế và chống chịu của các dị năng giả và đột biến giả đã giúp cho họ có nhiều địa phương hơn để sinh hoạt.
Nơi mà Lưu Vương xuyên qua là một khu ổ chuột dành cho người nghèo, là nơi mà những con người không có tiền không có quyền, thậm chí còn không có cơ hội để trở nên mạnh hơn, việc đột biến nhờ thuốc hiện tại không phải là khó, nhưng mà người ta cho rằng những tồn tại bẩn thỉu như Lưu Vương không xứng đáng để có nó.
Để rồi những người giống như cậu đang phải co ro cúm rúm chết vì đói ở nơi hoang tàn như vậy, kể cả khi có được đồ ăn, cậu cũng phải đối mặt với nhiều thứ, như quái vật, như cường giả, hoặc kể cả như … đồng loại !!
78
4
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
