Chương 9 - Nổ tung
Chương 9 : Nổ tung
Vừa mới xả ra một đống thứ ở trong người làm cơ thể của Lưu Vương trở nên nhẹ nhàng hơn, anh như một cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện biến mất khỏi căn phòng, đối tượng ám sát đã được xử lý thành công, giờ anh chỉ còn việc trở về nhà tận hưởng một lon beer và một buổi tối thịnh soạn nữa là ok.
Thoát ra khỏi căn phòng, anh lẫn trốn các camera quay nhìn, nhưng vì thời gian ở lại quá lâu, chắc đám thủ hạ và tên boss có vẻ không nhẫn nhịn được nữa đến đã bắt đầu hành động rà soát, bọn chúng hẳn phải nghĩ đến trường hợp Dạ Hương đã gặp tình huống xấu.
Theo thông tin mà Lưu Vương thu nhận được thì ả ta là một người thông minh, nếu như không nắm chắc tình huống thì sẽ không ra tay, lúc nãy nếu không phải Lưu Vương quyết liệt ra đòn, có khi giờ anh đang nằm trong cái vòng bẫy tính kế của cô ta, phải nói là anh có một trái tim sắt thép.
Mọi người quen biết với Lưu Vương đều biết anh là một con người quy cũ, anh phân biệt rõ đâu là người thân và đâu là người lạ, tạo ra hai khu vực để sắp xếp người khác vào từng cách đối xử, anh không muốn mọi thứ làm phiền đến lối suy nghĩ của anh.
Dạ Hương đối với anh chỉ là một kẻ địch, một thứ công cụ không hơn không kém, mục đích đầu tiên của anh khi đến đây là để ám sát cô ta, hơn nữa Dạ Hương cũng không phải là loại người tốt đẹp gì, vậy nên anh hoàn toàn không chút do dự đưa cô ta hành hạ đến chết rồi mới xử lý, dù sao thì cũng vừa tiện cho mình vừa hoàn thành nhiệm vụ, cũng không có vấn đề gì.
“Khu vực này.. có gì đó hơi lạ, kể cả cách mà bọn chúng di chuyển,… cũng có một thứ gì đó không đúng”
Ngay khi anh tính rời đi, tên boss và những tên hộ vệ của hắn ta di chuyển có chút làm Lưu Vương kỳ lạ, cách di chuyển này rất bất quy luật, giống như bọn họ đang né tránh một thứ gì đấy ? Một thứ gì ở trong khu nhà kho ?
Anh đã từng quan sát địa khu của khu vực này rồi, không có gì đặc biệt, thậm chí còn không có quá mức nhiều camera, tuy màn hình chất lượng khá cao nhưng không đủ đề làm nên một vấn đề.
“Kỳ lạ, quá kỳ lạ, ta cần phải rời đi sớm thôi”
Càng không nắm rõ càng làm Lưu Vương cảm thấy không an toàn, anh cần lo cho mạng sống của mình trước, cảm giác như tử thần đang cầm lưỡi hái móc ở ngay bên cạnh làm cho anh không tự chủ nuốt nước miếng, mới vừa nãy anh còn thản nhiên giết người, giờ đây anh lại đang … cảm thấy lo lắng ?
Bình tĩnh, bình tĩnh nào tôi ơi, cái dự cảm chó má gì đây, tại sao mọi thứ dường như nằm ở trong tầm tay của anh hết rồi nhưng lại có cảm giác như anh chưa hoàn thành được thứ gì vậy, chả lẽ có điều gì đó mà anh bỏ qua ?
“Trên cao ? Đồ vật ? Không, tất cả mọi thứ đều đã được ta kiểm tra qua, không thể nào có vấn đề, vậy thì chỉ có thể là ở dưới lòng đất ? nhưng mà tại sao lại cảm thấy lo sợ thế này ?”
Lưu Vương cố gắng hướng khu vực lối ra mà chạy đến, vừa đi anh vừa suy nghĩ, tất cả các thành viên của Dạ Hương anh đều giết chết, kể cả cô ta anh cũng đảm bảo cho hơi thở cuối cùng triệt để tắt đi thì anh mới rời khỏi, không thể nào là do con ả đó được.
Tự động đặt bom hẹn giờ ? Làm thế để làm gì ? còn tên boss ? Chả lẽ hắn muốn tự nỗ giết chết bản thân ? Giả thuyết đặt ra thật là vô lý.
Lưu Vương chưa bao giờ nghi vấn về cảm giác của bản thân, là một sát thủ tài ba, anh từng được cứu mạng bởi cái cảm giác này nhiều lần rồi, anh tin chắc rằng lần này nếu anh không mau chóng thoát đi, e là anh phải chôn mạng ở đây rồi.
“Đây là … ? Camera ? Báo động ? Thế nào mà ? Làm sao mà lại có thể !!!!?”
Cặp mắt không tự chủ liếc qua, một cái máy quay vẫn còn tồn tại, rõ ràng là anh đã đảm bảo cho nó không thể di chuyển được rồi mà ? Làm sao lại có một thứ như vậy ở đây ? Chết tiệt ! Rõ ràng là anh đã quá sơ suất rồi.
“Bên kia, ở bên kia, có kẻ địch xâm nhập”
“Boss, đối phương có một tên, hãy ra lệnh”
Cảm giác gấp rút làm Lưu Vương có chút mất bình tĩnh, nhưng chuyện gì đã xảy ra thì cũng đã xảy ra, dù sao thì cũng không giúp được gì, nhưng anh không phủ nhận rằng lần này mình đã quá lơ là.
Tên Boss và các thuộc hạ của hắn đã bắt đầu cầm súng lên hướng về phía anh mà nã đạn, súng của bọn chúng khá là mạnh, bên trong đó còn có không ít tên bắn tỉa, xem ra anh khó mà trốn thoát đây.
“Bộ đàm ? Chậc, chơi ác nhau quá vậy”
Quá nhiều viên đạn bắn về phía anh, không còn cách nào khác là phải ẩn nấp sau các thùng hàng, nhưng mà bản thân không được phép đứng yên, bất cứ lúc nào cũng không được lơ là, giữ cho bản thân một tốc độ nhất định.
Sẽ có một khẩu Sniper nào đó ở khu vực đằng xa đang ngắm anh như một miếng mồi ngon lành, nếu anh đứng im anh chắc chắn sẽ trở thành cái bia bất động cho hắn, và chỉ sau 5s , anh sẽ được lên bàn ngồi ngắm gà khỏa thân.
“Bằng, bằng bằng bằng bằng….”
Đạn bắn liên tục, Lưu Vương nhảy xuống đất lăn vài vòng rồi bỏ trốn, gần đến rồi, gần đến khu vực lối ra rồi, nhanh lên, chỉ còn một chút nữa…
“Chíu”
Từ một phía khá là xa, một người đang nằm ở trên phía cao cầm một thanh súng ngắm có nòng họng dài, không rõ mã lực thế nào nhưng đảm bảo tốc độ bắn cực cao, thế đéo nào mà hắn ta có thể ngắm chuẩn như thế ở một khoảng cách xa như vậy ?
“Khự…”
Viên đạn bay rất chính xác ghim vào chân trái của anh, thật bất ngờ khi ở trong trạng thái này mà vẫn còn bị bắn chúng, anh đã quá khinh thường đối phương rồi, từ phương hướng bắn đến tầm nhìn, chắc chắn rằng đối phương ở một phía trực diện, tuy khoảng cách khá xa nhưng chỉ cần nhìn đường đạn là đã biết đối phương có kinh nghiệm dày dặn thế nào.
“Chết tiệt, lão tử chả lẽ phải chết ở đây ? Đéo đâu nhá , ta còn lâu mới thua bởi bọn bay”
Đưa tay vào sau lưng rút ra một khẩu súng ngắn có tiêu thanh, tuy ở trong khoảng cách này anh không thể bắn trúng 100% đối phương nhưng chí ít cũng có thể làm cho đối phương hỗn loạn.
Nhảy vào sau một thùng hàng trốn tránh, khoảng cách lối ra cũng không quá xa, ưu tiên hàng đầu bây giờ là trốn thoát, nếu có thể làm đối phương hoang mang trong vài giây là quá đủ rồi, dù cho chân anh có bị thương, nhưng mà…
“Mọi người, bao vây tất cả các khu vực xung quanh !!!”
Âm thanh của tên Boss vang lên, đám thuộc hạ đã nhanh chóng phân tán ra, chúng biết hành động của Lưu Vương là bỏ trốn, đã vậy thì con ả Dạ Hương sợ là lành ít dữ nhiều, không nên lo cho con ả nữa, mụ ta cũng chỉ là thứ đồ chơi bẩn thỉu của ông mà thôi, không cần quan tâm nhiều.
“Bất chấp ư ? Nghe có vẻ hay đấy, tình hình hơi phức tạp rồi, được rồi, nhiều ăn liều, ta sẽ cho tụi bây thấy …”
Vừa lao ra, trong miệng lẩm nhẩm những lời nói để tăng cường tự tin cho bản thân, anh bước ra và đưa súng lên, ngay lập tức ngắm vào vị trí của đối phương, tuy chỉ sử dụng súng lục nhưng không có nghĩa là cây súng của anh yếu, hơn nữa kỹ năng xài súng của anh cũng không phải dạng vừa.
“Thách đấu tay đôi ? Hay đấy ?”
Tên dùng súng ngắm thấy Lưu Vương vậy mà trực diện lao ra hắn không khỏi bật cười trong lòng, thích chiến đấu trực diện ở tầm xa với súng ngắm ? Tên này não có vào nước không vậy ?
Đưa tay lên còi, ngắm thật kỹ, nở nụ cười lạnh lẽo đến từ địa ngục, ngay khi anh vừa bấm còi phát ra tiếng đạn đầu tiên nhắm thẳng vào đầu của Lưu Vương, cặp mắt của anh cũng đột nhiên trừng lớn.
“Đoàng, đoàng, đoàng”
Ba phát đạn từ phía xa bắn lên, thế đéo nào, ở khoảng cách này mà lại,… hack đấy à?
Giây phút cuối cùng trước khi bỏ trốn anh còn nhìn thấy khuôn mặt hắn ta là một nụ cười đểu giả, thằng chó này, nó chơi anh….
“OÀNH…. OÀNH.. OÀNH… OÀNHHHHHHHHHHHH”
Một tiếng nổ kinh người vang lên, khói bụi nhấn chìm tất cả, cả căn nhà kho hóa tan thành tro bụi, thế đéo nào lại như vậy.. điều này có nghĩa là sao ?
Lưu Vương hoàn toàn bị nhấn chìm trong biển lửa, tất cả mọi người còn ở trong đây bất ngờ trước vụ nổ, trước khi họ có nhận thức thì không một ai thoát khỏi tử vong kéo đến, mọi thứ đều hóa thành tro bụi trở về với đất mẹ, trước khi mất đi ý thức, anh còn nghe loáng thoáng tiếng cười điên dại của một người phụ nữ … giọng cười này.. giọng hét này… không ai hơn anh quen thuộc hơn, nó là của.. DẠ HƯƠNG.
117
5
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
