Chương 9 - Chap 9
Đến tận 10h, A Tần mới chịu tỉnh dậy đi vệ sinh cá nhân. Trong lúc A Tần ngủ, A Hải đã lên xong kế hoạch cả ngày của cậu tiện thể dọn dẹp luôn cả nhà cửa và mang luôn đồ của A Tần đi giặt. A Tần ăn sáng – chính xác là ăn trưa – xong thì cả hai thay đồ rồi đi đến nhà kịch. Vở kịch mà A Hải chọn có tên là "Dưới ánh hoàng hôn", một trong những vở kịch được bình chọn hay nhất trong vòng 10 năm đổ lại đây.
Nội dung vở kịch kể về tình yêu của hai nhân vật chính Bạch Liên và Mã Lý trong thời kì chiến tranh loạn lạc, cả hai đều có xuất thân là những người nông dân bình dị với cuộc sống yên bình thuở còn nhỏ nhưng rồi đột nhiên chiến tranh diễn ra, Mã Lý phải xuất quân đi lính để lại Bạch Liên với sự chờ mong ngày trở về thế nhưng vì tình yêu mãnh liệt, Bạch Liên đã xin được vào đoàn hậu phương yểm trợ phía sau, quyết đồng cam cộng khổ cùng Mã Lý. Vở kịch là khoảnh khắc hoàng hôn vào một bữa chiều trước ngày chiến thắng cả hai đứng bên nhau tâm sự.
Với nội dung sâu sắc cùng với những lời khen ngợi của những nhà phê bình chuyên môn, A Hải quyết định chọn vở diễn này. Về phía A Tần cậu cũng có biết qua về vở kịch này tuy háo hức nhưng ngoài mặt cậu vẫn tỏ ra như không có gì. Đến nơi, cả hai cùng nhau vào chỗ ngồi, cả hai ngồi cạnh nhau chờ đợi vở kịch diễn ra. Không phải để cả hai chờ lâu, vở kịch bắt đầu.
Đứng trên đỉnh núi nhìn xuống, trong lòng Bạch Liên dấy lên sự chua sót, cảnh thiên nhiên núi rừng hùng vĩ giờ đây chỉ còn là đống tro tàn, những quả bom của bọn phản động thả xuống đã đốt cháy tất cả, chiến tranh đã gây ra không biết bao mất mát đau thương, mảnh đất này đã không biết phải nhuốm máu bao nhiêu người con của đất nước để có được ngày hôm nay. Bạch Liên ngẩng mặt nhìn Mã Lý, anh đang chăm chú nhìn cô với ánh mắt trìu mến, quân đoàn của họ đã trải qua bao cuộc chiến, bao người anh em của họ đã nằm xuống, bao nhiêu nỗi đau về thể xác về cả tinh thần mà họ đã phải chịu đựng giờ đây đã sắp kết thúc. Bạch Liên ngả đầu lên bờ vai của Mã Lý, anh khẽ vuốt tóc cô, đã bao lâu rồi cô với anh mới được ở cạnh bên nhau trong bình yên thế này, bao lâu rồi kể từ khi chiến tranh diễn ra, cô cũng chẳng nhớ nổi nữa.
Thế rồi thời khắc đó cũng đến, ngày giao chiến cuối cùng cũng diễn ra, Mã Lý xông ra chiến trận bằng tất cả sự thù hận và tình yêu trong mình, anh khát khao hòa bình, khát khao ngày trở về bên Bạch Liên, trở về cuộc sống bình yên vốn dĩ thuộc về họ. Bạch liên ở hậu phương cũng cật lực cầm máu, hỗ trợ không ngừng. Cuối cùng vào chiều hôm ấy, chiến thắng thuộc về quân ta. Đứng ánh hoàng hôn, Bạch Liên và Mã Lý đã ôm nhau mà khóc, toàn thân cả hai chằng chịt những vết máu, vết thương thế nhưng sự vui mừng và hạnh phúc đã cuốn hết tất cả đi, mọi nỗi đau đã biến mất. Vở kịch kết thúc với cảnh Mã Lý hôn Bạch liên dưới tia nắng vàng, những tia nắng của sự bình yên, những tia nắng của chiến thắng và hạnh phúc.
Bước ra khỏi rạp thế nhưng tâm hồn A Tần vẫn còn mắc kẹt trong sự ấn tượng bởi diễn xuất quá thực cùng nội dung vở kịch. Xem xong vở kịch thì cũng đã là 6h tối nếu về nhà nấu sẽ rất mất thời gian vì vậy A Tần và A Hải quyết định sẽ ăn ngoài. A Tần chọn một nhà hàng bình dân mới mở với không gian riêng tư và không quá ồn ào. Món ăn ra khá nhanh chỉ sau khi gọi vài phút đã có món, vừa ăn cả hai bàn luận về vở kịch vừa rồi:
- Cậu thấy vở diễn thế nào? Hay chứ? – A Hải mở lời.
- Ừ, hay lắm, lâu lắm rồi tôi mới đi xem kịch, cảm xúc cứ như lần đầu vậy. – A Tần đáp.
- Tôi thấy nội dung hay thế nhưng tôi lại ấn tượng với diễn xuất của diên viên hơn, họ cứ như thể đã trải qua hoàn cảnh đó vậy.
- Tôi cũng thấy vậy. Tuy câu thoại khá ít nhưng những cảm xúc, biểu cảm, hành động của diễn viên thật sự là ấn tượng.
- Vui thật đấy, hay lần sau ta lại đi xem tiếp nhé? Lần này cậu sẽ chọn.
- Hmm... Cũng được thôi. – A Tần nhún vai đáp.
Dùng bữa xong cả hai về trọ, trên suốt đường đi cả hai chẳng ai nói với ai câu nào, cả hai đều chìm trong suy nghĩ, trong những dự định sắp tới của mình. Đến nơi cũng đã 10h, cả hai vệ sinh cá nhân rồi mau chóng tắt đèn lên giường của mình nghỉ ngơi:
- Thật ra đây là lần đầu có người đi xem kịch với tôi, thật sự có người lắng nghe lời tôi nói, thú thật tuy thấy khá lạ lẫm nhưng thật sự tôi đã rất vui, thật sự cảm ơn cậu vì đã đi cùng tôi hôm nay. – A Tần bất chợt nói.
- Hả, không có gì đâu, sau nay nếu cậu muốn tôi đều có thể cùng cậu đi.
Đi đến bất cứ nơi đâu cậu muốn, miễn nơi đó có cậu, chỉ cần ở bên cậu, cho dù có phải từ bỏ cả tính mạng này, tôi cũng sẽ làm. – A Hải tự nói trong đầu của mình.
- Ừ, cảm ơn cậu.
- Được rồi ngủ thôi.
Đêm đó, A Hải trằn trọc, cậu thật sự đã rung động thật rồi sao, thật sự cậu đã yêu A Tần mất rồi. Lần đầu tiên có người thật sự khiến cậu có thể làm mọi thứ một cách tự nguyện, sẵn sàng trao đi tất cả mà không cần phải lo sợ, một người mà cậu thật sự có thể tin tưởng trao niềm tin.
9
0
2 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
