Chương 10 - Chap 10
Cuộc sống yên bình trôi qua chỉ trong chớp mắt đã đến cuối đông đầu xuân, thời điểm mà ai ai cũng háo hức đón chờ, trường của A Tần cũng đã ra thông báo nghỉ tết trong hai tuần thế nhưng cậu vẫn chưa quyết định được có về quê hay không. Về phần A Hải, năm nay cậu không về quê phần vì nếu về chỉ có một mình cậu rất ngại, hơn nữa gia đình cậu với họ hàng cậu tuy chung một nhà nhưng thường hay xảy ra xung đột, năm trước cậu đã phải rất mệt mỏi khi chứng kiến một cái tết toàn sự xa cách và im lặng thế nên năm nay cậu không có ý định muốn về quê. Bố mẹ của A Hải cũng không phản đối quyết định của cậu vì vậy cậu định sẽ đón tết ở thành phố này.
Trước kì nghỉ một tuần, A Hải dẫn A Tần đi mua đồ với lý do cậu không biết chọn đồ như nào. Đến trung tâm mua sắm, cả hai vào tiệm quần áo rồi thử đồ:
-Này tôi thấy bộ kia cậu mặc được đấy, hay cậu cũng thử đồ đi – A Hải đề nghị.
-Hả? Thử đồ? Để làm gì? Tôi có muốn mua đâu, chưa kể nhìn giá có muốn tôi cũng không mua được…
-Thì cậu cứ thử đi. – A Hải vừa nói vừa đẩy A Tần vào phòng thay đồ.
-Này đừng đẩy tôi.
A Tần bất lực đành phải thử:
-Này trông đẹp lắm, thêm bộ này vào giỏ hàng giúp tôi nhé. – A Hải vừa khen A Tần vừa nói với nhân viên bán hàng.
-???
-Không sao tôi trả cho cậu.
Thế là A Tần bị thử hết bộ này đến bộ khác. Tuy nói là A Hải mua đồ nhưng trong đống đồ đó, quá nửa là của cậu mua cho A Tần còn cậu chỉ mua vài bộ. A Tần sau khi thanh toán nhìn đống tiền trên hóa đơn mà mặt toát mồ hôi lạnh, số tiền đó dư sức cậu sống cả năm mà không cần đi làm. Nhìn biểu cảm trên mặt A Tần, A Hải chỉ phì cười rồi cậu đưa thẻ của mình để thanh toán:
-Này khoan đã… - A Tần đưa tay can.
-Hửm?
-H…hay bỏ bớt lại đi, đống đồ đó tôi mặc cũng không hết mà…
-Hahaha, cậu lo gì chứ tý tiền ấy chẳng đáng bao đâu không sao.
-Nh...nhưng.
Chưa kịp nói hết câu A Hải đã đưa thẻ cho nhân viên thanh toán. Xong xuôi, cả hai quyết định đi ăn trưa. A Hải chọn một nhà hàng bình dân mang phong cách cổ điển, cả hai ngồi vào rồi gọi món. Trong lúc chờ món ra A Tần nói:
-Này cậu tiêu nhiều tiền vậy không sao thật chứ? Sao lại mua cho tôi nhiều đồ như vậy? Tôi cũng có mặc hết đâu?
-Có bao nhiêu đâu chứ, coi như quà sinh nhật trễ của tôi đi, với cả cậu nhìn đồ của cậu đi, thật sự là không thể nào cũ hơn được nữa.
-Tôi có đi đâu đâu mà cần phải đẹp?
-Nhưng tôi thích cậu đẹp.
-…
Hết nói nổi, cậu quyết định im lặng. Một lúc sau đồ ăn ra cả hai cùng nhau thưởng thức bữa trưa. Nhà hàng tuy bình dân nhưng chât lượng đồ ăn khá tốt, tốc độ phụ vụ nhanh, nhân viên rất nhiệt tình cộng thêm không gian khá thư giãn, rất thích hợp làm một nơi để hẹn hò hay gặp đối tác. Vừa ăn cả hai vừa trò chuyện:
-Này nghỉ lễ cậu có tính về quê không? – A Hải hỏi.
-Tôi cũng không biết nữa.
-Không biết là sao?
-Tôi muốn về nhưng không muốn gặp mặt mẹ tôi. Còn cậu thì sao?
-Tôi không về, tôi tính ở đây đón giao thừa luôn. Nhưng tại sao cậu lại không muốn gặp mẹ cậu?
-Vốn dĩ mối quan hệ mẹ con tôi không tốt, bà ấy cũng suốt ngày rượu chè cờ bạc suốt bố tôi vì thế mà ly dị mẹ tôi.
-À…ra là vậy, vậy là do tháng nào cậu cũng phải gửi tiền về nên cậu mới tiết kiệm như vậy sao?
-Ừm.
-Vậy cậu tính như nào?
-Tôi tính về ở nhờ nhà dì tôi, cách khá xa nhà mẹ tôi. Dì rất thương tôi, hồi nhỏ tôi ở với bà, dì cũng hay qua thăm chăm tôi với bà vì vậy tôi với dì khá thân nhau.
-Vậy thì tốt rồi còn gì, cần gì phải đắng đo nữa.
-Tuy vậy nhưng cũng đã lâu rồi tôi không liên lạc với dì nên cũng khá ngại.
-Hay tôi đi cùng cậu nhé? Dù gì tôi cũng không có bận gì, với cả ở trên đây nửa tháng thì chán chết.
-… Cậu không có dây thần kinh ngại à?
-Thôi mà, tôi không muốn đón giao thừa một mình đâu.
-…
-Đi mà….
-Thôi được rồi nhưng để tôi sắp xếp đã.
-Yay.
A Tần nhìn phản ứng của A Hải cũng phải phì cười, thật sự không khác gì cún khi được thỏa mãn mong muốn. “Giống cún bự thật đấy” – A Tần nghĩ. Tối hôm đó A Tần gọi cho dì của mình, cũng đã hai ba năm rồi cậu mới liên lạc lại với dì, một phần vì dì cậu lúc nào cũng bận bịu còn cậu thì rảnh trái giờ với dì vì vậy mà hai dì cháu cũng dần ít liên lạc với nhau. Chuông bắt đầu reo, A Tần nghe trong sự căng thẳng, một lúc sau, đầu dây bên kia bắt máy:
-Alo? Tần đó hả con? – giọng một người phụ nữ trưởng thành phát ra.
-Dạ con đây dì bảy.
-Ừ, lâu lắm mới thấy con gọi cho dì, mấy nay dì cũng bận quá, dì cháu mình cũng ít khi nói chuyện với nhau. Sắp cuối năm rồi có về nhà mẹ không con?
-Dạ con tính gọi dì về chuyện đó đây, năm nay con tính ăn tết ở nhà dì có được không ạ?
-Được chứ đương nhiên rồi, mấy chuyện này có gì đâu mà phải khách sáo, nhưng mà con không tính về thăm mẹ à?
-Dạ không vì lý do riêng thôi ạ.
-Dì lại chẳng rõ quá, mẹ mày rượu chè nên mày không muốn gặp chứ gì. Thôi con cũng lớn rồi, quyết định sao là tùy con, khi nào về thì báo dì một tiếng.
-Dạ nhưng con muốn hỏi là con đưa bạn về chung được không ạ?
-Bạn á hả? Được chứ, con cứ rủ bạn về đi, nào về nhớ báo dì trước để dì chuẩn bị là được.
-Dạ.
-Thôi giờ dì phải đi rồi có gì con nhắn tin qua cho dì.
-Dạ tạm biệt dì.
A Tần vừa nói xong thì bên kia cũng cúp máy. A Tần báo cho A Hải để A Hải biết đường mà chuẩn bị.
11
0
2 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
