Chương 11 - Chap 11
Thoáng chốc một tuần đã trôi qua, A Hải cùng A Tần cùng nhau soạn đồ chuẩn bị về nhà dì A Tần. Quê của A Tần khá xa thành phố cậu đang học vì vậy tuy đi từ sáng sớm nhưng phải tới tận chiều tối thì mới đến nơi. Nói qua về nhà dì cậu, nhà dì cậu khá gần bờ biển, ở quê cậu vẫn đang trong giai đoạn quy hoạch lại, ngành du lịch vẫn chưa phát triển vì vậy có thể nói bờ biển vẫn khá hoang sơ, vẫn chưa được khai thác nhiều.
Về phần dì của A Tần, dì sống với chồng, có hai đứa con, một trai một gái thường được gọi với cái tên thân thương là Bảo Bảo và Diệp Diệp, cả hai đứa trẻ tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện, thường tự chơi với nhau và rất ít quậy phá, thành tích học tập cũng rất khá nên rất được lòng mọi người đặc biệt là với A Tần. Thuở còn hay qua nhà dì chơi, lúc nào cậu cũng mang theo quà cho tụi nhỏ, từ lúc cậu lên thành phố học, ít về hơn thì cậu vẫn hay gửi ít quà bánh cho hai đứa vì vậy mà hai đứa cũng rất thân với cậu. Gia đình dì cậu có thể nói là trái hoàn toàn với gia đình cậu, gia đình dì luôn tràn đầy sự yêu thương và thấu hiểu, một gia đình tuy không giàu nhưng đủ đầy mọi thứ.
Lần này A Tần về, cậu đem theo khá nhiều quà cáp, chủ yếu là cho hai đứa nhỏ, bù cho khoảng thời gian cậu không liên lạc với dì, một phần còn lại là cho dì cậu. A Hải cũng không kém cạnh khi cậu chuẩn bị tuy ít quà hơn nhưng toàn là những thứ đắt tiền. Cả hai chuẩn bị hành lý từ tối hôm trước nên sáng hôm sau cả hai nhanh chóng ăn sáng rồi đến bến xe về nhà dì của A Tần.
A Tần bị say xe nặng vì vậy cậu đã uống thuốc trước khi lên xe, cậu ngồi bên cạnh cửa sổ còn A Hải ngồi cạnh cậu. Xe lăn bánh không lâu thì A Tần cũng chìm vào giấc ngủ còn A Hải ngồi lướt điện thoại. Đường khi không được mấy dễ chịu, chiếc xe cứ lên rồi lại xuống, lắc qua lắc lại, vì sợ A Tần sẽ đập đầu vào cửa sổ, A Hải kéo cả người A Tần lại gần mình, để A Tần dựa vào vai cậu mà ngủ rồi cậu tiếp tục xem điện thoại. Thế nhưng cậu lại chẳng thể nào tập trung quá lâu vào màn hình, lâu lâu cậu lại khẽ nhìn A Tần đang ngủ say, càng nhìn cậu lại càng không thể hiểu được, tại sao một người đơn thuần, nhạt nhòa như A Tần lại khiến cậu say đắm đến vậy, cậu thật sự muốn che chở cho A Tần, thật sự muốn A Tần là của cậu, của riêng cậu, chỉ thuộc về cậu. "Có lẽ mình thật sự yêu cậu ấy thật rồi." – A Hải thở dài nghĩ. Cậu xem điện thoại một hồi rồi cũng mệt mỏi tắt máy, nhắm mắt nghỉ ngơi, chẳng biết bao lâu sau cậu cũng đã chìm vào giấc ngủ, thế nhưng tay cậu vẫn đang giữ A Tần, đầu A Tần tựa vào vai cậu còn cậu tựa vào đầu A Tần mà ngủ.
Đến tận chiều, cả hai mới đến bến xe, A Hải đỡ A Tần xuống, A Tần bước đi loạng choạng xém nữa ngã, may sao A Hải đỡ kịp, đặt A Tần ngồi xuống, A Hải lấy nước cho cậu uống, rửa mặt tỉnh táo. Một lúc sau khi đã ổn hơn, A Tần và A Hải cùng nhau đi về nhà dì của A Tần cách đó không quá xa vì vậy cả hai quyết định sẽ đi bộ. Đến nơi, đứng trước cổng nhà quen thuộc, A Tần hoài niệm bất chợt mỉm cười, từ trong nhà, dì cậu đi ra. Thấy A Tần đứng đó dì lên tiếng:
- Hai đứa về rồi đó hả, sao về mà không kêu cửa dì.
- Dạ tụi con mới về.
- Hai đứa vào nhà nghỉ ngơi đi, hai đứa ở chung phòng cũ của con ấy, dì dọn dẹp rồi tý nữa có cơm rồi dì gọi ra ăn.
- Dạ.
Nói rồi dì của cậu quay đi làm tiếp, cả hai đem đồ vào phòng để, Bảo Bảo và Diệp Diệp đi chơi chưa về, chồng của dì thì đang công tác vì vậy nhà dì bây giờ chỉ có gì và hai người bọn cậu. Vào phòng để đồ xong, A Tần nhảy lên giường nằm, đi xe đã khiến cậu quá mệt mỏi, A Hải vì vẫn đang sắp xếp đồ của cả hai. Đã lâu lắm rồi, A Tần mới trở về căn phòng quen thuộc này, mùi hương đặc trung của căn phòng vẫn vậy, mọi thứ vẫn như cũ, chỉ có cậu giờ đây đã thay đổi.
Nằm được một lúc, A Tần và A Hải quyết định đi tắm, A Tần bảo A Hải đi tắm trước còn mình ra phụ dì, A Hải không nói gì chỉ gật đầu đồng ý, A Tần không nhận ra ánh mắt của A Hải nhìn cậu đã thay đổi. A Tần đi ra bếp, nơi có dì cậu đang chuẩn bị bữa tối cho cả nhà, nhìn thấy cậu, dì hỏi:
- Con không ở trỏng nghỉ ngơi à, ra đây làm gì?
- Dạ con nghỉ đủ rồi, dì có cần con phụ gì không?
- Chà thằng nhóc này không khác gì hồi xưa. Thôi, con cứ để đó dì cũng sắp xong rồi.
- Bảo Bảo và Diệp Diệp đi chơi chưa về hả dì?
- Ừ, tụi nó đi chơi rồi, chắc tý nữa là về, nay dì nói có con về nên tụi nó hứa sẽ về sớm.
- Còn cậu đâu rồi hả dì?
- Cậu con đi công tác rồi, tết này cậu không về được, nói là bận dự án gì đó. Mà con dạo này học hành thế nào rồi? Có ổn không con?
- Dạ, con vẫn ổn, dạo này thành tích con cũng được cải thiện nhiều rồi. Một phần nhờ cậu bạn mà nay về chung với con đó, cậu ấy tên là A Hải.
- Chà, tính ra từ lâu lắm rồi con mới có một người bạn nhỉ, con với cậu bạn đó quen biết nhau lâu chưa?
- Dạ cũng không lâu lắm, cậu ấy mới chuyển đến trường con được nửa học kì. Con quen biết bạn do vô tình cậu ấy ở ghép trọ với con thôi.
- À ra vậy, thật ra lúc con gọi nói với dì có bạn về chung, dì cũng khá ngạc nhiên và mừng cho con, mừng vì con ở trên đó có người bầu bạn không phải cô đơn.
- Cũng là vô tình thôi ạ.
- Thôi con mau đi tắm rửa đi cơm cũng sắp chín rồi, mau mau còn ra ăn.
- Dạ.
Nói rồi A Tần đi vào phòng lấy đồ tắm. Lúc cậu vào thì A Hải dã tắm xong đang ngồi trên giường lướt điện thoại mặc độc chiếc quần ngắn để lộ múi bụng và cơ bắp săn chắc và làn da lán mịn. Ở lâu với A Hải, A Tần cũng đa quá quen với cảnh này, vì vậy cậu không chút rung động mà đi vào lấy đồ rồi đi tắm, nhân tiện nhắc nhở A Hải mặc áo vào vì đang ở nhà dì cậu. A Tần nhanh chóng tắm rửa rồi ra ăn tối, lúc cậu tắm xong thì cơm đã được dì cậu và A Hải dọn lên. Bảo Bảo và Diệp Diệp cũng đã về tới, thấy cậu, cả hai đứa lao vào ôm cậu, đã rất lâu rồi cậu mới gặp lại hai đứa nhỏ:
- ANH TẦN. – cả hai đứa đồng thanh.
- Haha, hai đứa lớn quá.
- Anh Tần không chịu về thăm tụi em gì cả, tụi em nhớ anh gần chết đầy nè. – Diệp Diệp nói.
- Anh Tần về đây rồi, bữa nào mình đi xây lâu đài cát tiếp đi. – Bảo Bảo bè theo.
- Ừ, anh biết rồi, hai đứa đi rửa tay đi rồi vào ăn cơm, mới đi chơi về chưa rửa tay là chưa được ăn đâu nha. – A Tần vui vẻ nói.
- DẠ. – hai đứa đồng thanh rồi chạy vào rửa tay.
Đoạn A Tần vào ngồi. Sau một lúc thì hai đứa nhỏ chạy ra ngồi cạnh cậu, cả nhà bắt đầu dùng cơm. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ vì đã rất lâu rồi mới gặp nhau vì vậy có rất nhiều chuyện để nói:
- Mẹ ơi, cái anh kia là ai vậy ạ. – Bảo Bảo chỉ vào A Hải rồi hỏi.
- À, anh đó tên là A Hải, bạn của anh Tần đó.
- Anh Hải có thích xây lâu đài cát không ạ? – Bảo Bảo quay sang A Hải hỏi.
- Hả, ừ, anh có. – A Hải mỉm cười trả lời.
- Anh cười lên trông đẹp trai thật đó. – Diệp Diệp nói.
- Anh cảm ơn.
- Được rồi hai đứa lo ăn đi kìa. – A Tần nói.
- Anh Tần ghen tị với anh Hải chứ gì. – Diệp Diệp nói.
- Hơ hơ, em lo mà ăn nhanh còn đi tắm đi ở đó nói nhiều quá.
Nhìn cảnh hai người cãi nhau, khiến cho cả dì và A Hải đều phải phì cười.
- Cậu lớn rồi còn hơn thua với trẻ con à? – A Hải thì thầm với A Tần.
- Kệ tôi. – A Tần đáp gọn.
A Hải chỉ cười không đáp. Buổi cơm hôm ấy tràn ngập tiếng cười, mọi người kể đủ thứ chuyện trên trời dưới bể rất vui vẻ. Ăn xong A Tần và A Hải phụ dì đem đồ đi rửa, cả hai định động tay thì bị dì đuổi lên không cho làm, cả hai tỏ ý muốn phụ nhưng dì từ chối, thế là A Tần và A Hải đành đi lên. Sau khi ăn xong thì Bảo Bảo và Diệp Diệp phải đi học bài nên giờ chỉ có hai người cậu là rảnh không có việc gì làm. A Tần và A Hải về phòng nghỉ ngơi. Nói qua về căn phòng hai người ở, phòng không quá rộng nhưng vẫn thoải mái ra vào, có cả nhà vệ sinh, trong phòng chỉ có một cái giường lớn duy nhất, nhà dì cậu cũng không có nệm hay chiếu để trải ngủ vì vậy A Tần sẽ phải ngủ chung với A Hải.
Nhà dì cậu ngủ khá sớm vì Bảo Bảo và Diệp Diệp vẫn còn phải đi học vài ngày nữa mới được nghỉ thế nên chỉ tầm 8h tối nhà dì đã tắt đèn đi ngủ, A Tần và A Hải cũng nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi nhanh chóng lên giường nghỉ. Nằm được một lúc, A Tần buồn ngủ, cậu quyết định ngủ trước, A Hải cũng quyết định tắt đèn ngủ chung. A Tần nằm chìm trong suy nghĩ riêng của cậu, tuy nói là buồn ngủ thế nhưng khi tắt đèn cậu lại không thể ngủ được. Trái lại, khi nhìn qua A Hải, cậu đã thấy cậu ta ngủ từ bao giờ, nhìn A Hải ngủ dưới ánh trăng mờ ảo chiếu vào khiến cho gương mặt vốn đã đẹp giờ lại như đang tỏa sáng. A Tần quay lưng về phía A Hải. Nằm được một lúc, cậu thấy có thứ gì đó đè lên người cậu, mở mắt ra cậu thấy A Hải đang ôm mình, tính đẩy A Hải ra nhưng cậu lại sợ đánh thức cậu bạn, thế là cậu đành nhắm mắt ngủ tiếp. Thật ra lúc ấy, A Hải chưa hề ngủ, cậu khẽ mở mắt thấy A Tần nằm yên cam chịu, cậu cảm thấy vừa buồn cười vừa hả hê, cậu chưa thể thổ lộ tình cảm của mình với A Tần thế nhưng chỉ cần ở cạnh bên A Tần là cậu đã đủ thấy vui vẻ, thỏa mãn.
8
0
2 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
