ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12 - Chap 12

Sớm ra tỉnh dậy, A Tần cảm thấy cả người đang bị khối gì đó đè lên người rất nặng, mở mắt ra thì trước mặt cậu hiện lên cặp ngực của A Hải, chẳng biết tối qua ngủ thế nào mà sáng mở mắt ra cậu thấy cậu và A Hải đang ôm nhau ngủ. A Hải vẫn còn ngủ say, có lẽ hôm qua, chuyến xe đã khiến cậu mệt mỏi, A Tần muốn dãy dụa thoát ra nhưng A Hải ôm cậu rất chặt, cậu cố không đánh thức cậu bạn của mình nhưng với tư thế ngủ gác chân của A Hải khiến cậu không thể cử động nổi. A Tần dãy dụa một hồi thì A Hải cũng tỉnh dậy:

-Mới sớm ra mà cậu nhoi như dòi thế, còn sớm mà ngủ thêm tý nữa đi. – A Hải nói giọng ngái ngủ.

-… Cậu ôm tôi không có sự cho phép giờ còn không cho tôi dậy nữa. – A Tần nói với sự bất lực và có chút bực bội.

-Gì chứ, chẳng phải tối qua cậu mới là người ôm chặt lấy tôi không buông, không cho tôi đi vệ sinh sao?

-Tối qua cậu ngủ trước rồi gác lên người tôi mà? Tôi còn đẩy cậu ra nhưng cậu được một lúc lại y như vậy, sao giờ lại đổi thành tôi ôm cậu rồi?

-Tối qua tôi thức dậy, định đi vệ sinh thì nhìn qua đã thấy cậu ôm tôi rồi, tôi gỡ tay cậu ra cậu còn níu tôi lại cơ mà. – A Hải vừa nhướng mày vừa nói.

-??? Thế cậu còn định ôm không cho tôi đi đến bao giờ?

-Tôi cứ thích ôm thế đấy, cậu làm gì được, ngon thoát được thì thoát ra tôi xem nào?

-…

Nhìn vẻ mặt bực mình của A Tần, A Hải cảm thấy rất hài lòng, cậu ôm thêm được một lúc thì cũng thả A Tần ra:

-Thôi được tôi sẽ bỏ qua lần này. – A Hải cợt nhả nói.

-Ừ vì làm gì có lần sau, tối mai tôi sẽ ra sofa ngủ.

-…

Nói rồi A Tần quay lưng đi thẳng vào nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân, A Hải cũng nhanh chóng theo sau:

-Nè, cậu giân thật hả, tôi chỉ đùa tý thôi mà.

-… - A Tần phớt lờ cậu.

-Xin lỗi mà, cậu đừng ra sofa nữa nhé, tôi hứa không đùa vậy nữa mà.

-…

-Haizz, hay để tôi ngủ dưới đất, cậu ngủ trên giường được không? – A Hải nài nỉ.

-Chính miệng cậu nói đấy nhé, tôi không hề ép cậu. – A Tần thản nhiên đáp.

-Ừm là tôi nói, cậu đừng giận nữa nhé.

-Ừ.

-Thật hả?

-Không.

-…

A Hải xịu mặt, thấy vẻ mặt đó, A Tần thật sự chỉ muốn xoa đầu cậu. “Cậu ta đúng thật sự là cún bự mà.” – A Tần nghĩ.

-Được rồi, tôi không giận nữa, đừng đứng đó nữa mau vệ sinh còn ra ăn sáng.

-Yay. – A Hải hồ hởi.

A Tần phì cười, cậu vệ sinh xong ra ngoài trước. Dì của A Tần đã chuẩn bị xong xuôi hết, Bảo Bảo và Diệp Diệp thì đang ăn sáng trước để đi học, thấy cậu, dì cậu nói:

-A Tần dậy rồi đó hả con, bạn của con dậy luôn chưa, đồ ăn sáng của hai đứa dì để trên bàn đó hai đứa xong rồi thì ăn đi.

-Dạ, con biết rồi.

-Nay ngày cuối rồi cho tụi con nghỉ được không mẹ? – Bảo Bảo nói.

-Chỉ còn đi học buối sáng nay thôi mà, với cả A Tần lâu mới về, mẹ cho tụi con nghỉ đi mà. – Diệp Diệp bè theo.

-Không được.

-Đi mà mẹ, sáng nay tụi con cũng chả học gì, chỉ lên chơi rồi về thôi mà. – Bảo Bảo nài nỉ.

-…

-Đi nha mẹ, chỉ một buổi thôi, một buổi thôi mà.

-Thôi được rồi, chỉ hôm nay thôi đấy, mẹ sẽ gọi xin thầy. – dì thở dài bất lực.

-Ye, tụi con yêu mẹ nhất. – Diệp Diệp vui vẻ nói.

-Thôi được rồi bà cố, ăn nhanh giùm con để còn dọn.

-Nay tụi em được ở nhà rồi, tý nữa anh Tần rủ anh Hải đi chơi cùng tụi em đi.

-Ừ, được rồi để anh hỏi cậu ấy.

Vừa dứt câu thì A Hải cũng đi ra:

-Hỏi gì cơ? – A Hải hỏi.

-Tý nữa anh Hải chơi cùng bọn em nhé. – Diệp Diệp nói.

-Chẳng phải hôm nay mấy đứa phải đi học sao?

-Hôm nay bọn em xin mẹ được nghỉ rồi. – Bảo Bảo đáp.

-Ừ, vậy thì ăn lẹ đi rồi tý chúng ta cùng chơi. – A Tần mỉm cười đáp.

-DẠ. - hai đứa cùng nói.

Nhanh chóng ăn sáng xong, A Tần và A Hải tranh thủ dọn rửa rồi cùng Bảo Bảo và Diệp Diệp ra bãi đất mà hai đứa thường hay chơi. Bãi đất đó cũng không quá xa nhà của dì A Tần. Bãi đất này thật ra là một công trình bỏ dở, rất lâu rồi không thi công, thường bọn trẻ hay chơi đá banh gần đó hoặc chơi trốn tìm. Bãi đất khá rộng cùng với nhiều vật cản, vị trí trốn vì vậy bọn trẻ ưu chơi trốn tìm hơn cả thẩy. Xưa lúc A Tần vẫn còn hay qua nhà dì cậu ở chơi thì khu đất này chỉ là khu đất trống, bỏ hoang không ai ngó, lúc cậu chuyển đi thì nơi này có một nhà đầu tư xây dựng khu mua sắm nhưng vì lý do nào đó mà dự án ngừng hẳn đã được mấy năm nay.

-Tới rồi nè.

-Thế mấy em muốn chơi trò gì nào. – A Hải hỏi.

-Chơi bịt mắt bắt dê trước đi. – Diệp Diệp nói rồi lấy trong túi ra một cái khăn.

Bảo Bảo là người thua nên phải bịt mắt đầu, những người còn lại chạy xung quanh làm nhiễu, chạy xung quanh, ai cũng cố gắng để mình không bị bắt, thế nhưng một lúc sau Bảo Bảo cũng bắt “con dê” A Hải. A Hải bịt mắt, những người còn lại tiếp tục chạy quanh cậu né tránh, nhưng cậu chỉ đứng im lắng nghe. Được một lúc thì A Hải bắt đầu mò mẫm, chẳng biết bằng cách nào, cậu tóm được A Tần, thế là A Tần phải thay thế cậu. Mọi người cùng nhau rất vui quên cả thời gian, phải đến khi dì A Tần gọi thì cậu mới biết đã đến giờ trưa. Mọi người quyết định dừng chơi và cùng nhau về nhà ăn cơm rồi nghỉ trưa.

5

0

2 tuần trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.