ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13 - Chap 13

Sau khi chơi xong thì cả bốn người, ai cũng lấm lem bụi đất thế nên vừa về đến nhà, cả bốn người bọn họ nối đuôi nhau vào nhà vệ sinh, đang đi chợt Bảo Bảo quay lại nói với giọng điệu hồ hởi:

-Bây giờ mình chơi trò xem ai chạy đến nhà vệ sinh trước đi, hai người nào đến sau cùng sẽ thua và sẽ phải dọn rửa chén hôm nay.

-Ừ được đó, mấy anh chơi nhé. – Diệp Diệp quay lại nói với A Tần và A Hải với giọng điệu háo hức, mong chờ.

A Tần gật đầu đồng ý với lời thách thức của tụi trẻ, A Hải cũng hùa theo A Tần, thấy vậy, Diệp Diệp cười rồi nói:

-Vậy em đếm một hai ba xong thì bắt đầu nhé.

-Ừ. – A Hải đứng khoanh tay trả lời một cách bình tĩnh.

-Một…Hai…BA.

Vừa đếm xong, Bảo Bảo và Diệp Diệp đã nhanh chóng chạy đi trước, A Tần và A Hải không chạy chỉ từ từ đi sau hai đứa nhỏ, thấy A Tần không chạy theo, A Hải lên tiếng hỏi:

-Cậu không chạy theo tụi nhỏ à.

-Không, cứ để tụi nó thắng, tụi nhỏ đang vui mà, thế sao cậu không chạy? - A Tần nhướng mày nhìn A Hải hỏi vặn lại.

A Hải nghe vậy biết ngay cơ hội chọc ghẹo của mình đã tới:

-Sao tôi phải chạy, tôi làm gì hơn thua với trẻ con như ai đó đâu. – A Hải trả lời với giọng cợt nhả.

-Tôi…

A Tần tính phản bác nhưng nhận ra mình không thể, cậu liếc xéo A Hải với vẻ tức tối nhưng không làm gì được. Thấy vẻ tức tối của A Tần, A Hải biết mình đã đạt được mục đích chọc ghẹo của mình. A Hải nhếch mép với vẻ khinh khing nhìn A Tần khiến cậu vốn bực lại bực hơn. A Tần bước nhanh đến nhà vệ sinh, A Hải cũng tăng tốc theo sát cậu, cậu quyết định mặc kệ rồi nhanh chóng đi đến nhà vệ sinh:

-Tụi em đến trước rồi nhé. – Bảo Bảo phấn khích nói.

-Mấy anh thua rồi, tý mấy anh phải rửa chén đấy nhé. – Diệp Diệp vui mừng vỗ tay bè theo.

-Ừ biết rồi hai đứa này, nhanh chóng rửa tay đồ còn ra phụ mẹ dọn cơm kìa. – A Tần xua tay nói.

Bảo Bảo và Diệp Diệp nghe vậy thì cũng nhanh chóng vệ sinh xong chạy lên nhà, A Tần và A Hải cũng nhanh chóng theo ngay sau đó. Ở nhà bếp, dì của A Tần cũng đã nấu sắp xong. Bảo Bảo và Diệp Diệp chạy đến trước, hai đứa chạy lại bên mẹ mình:

-Mẹ ơi nay mình ăn món gì vậy? Thơm quá à. – Diệp Diệp nhón chân lên cố nhìn.

-Nay nhà mình ăn cơm với gà chiên nước mắm với cải thìa xào, canh bí, mẹ nấu cũng sắp xong rồi, các con lên nhà trước đi. – Vừa nói dì vừa đảo tay xào rau.

-DẠ. – Bảo Bảo và Diệp Diệp đồng thanh đáp.

Hai đứa nhỏ chạy vừa chạy lên nhà trên thì A Tần và A Hải cũng vừa xuống. Mùi thơm từ gà chiên nước mắm bay thoang thoảng trong không khí khiến A Tần vừa bước xuống đã ngửi thấy ngay, cái mùi mà rất lâu rồi cậu chưa được thấy lại kể từ khi cậu chuyển đi. Thấy dì mình đứng một mình cặm cụi chuẩn bị mà không thấy tụi nhỏ đâu, A Tần hỏi:

-Ủa tụi nhỏ đâu rồi dì, nãy tụi nó chạy xuống đây mà. – A Tần vừa nói vừa tiến lại gần dì mình theo sau là A Hải.

-À, dì kêu tụi nó lên nhà trên trước rồi, dì cũng sắp xong rồi thôi hai đứa lên trước đi rồi dì lên ngay. – dì nói rồi tắt bếp, múc rau ra dĩa.

-Không sao đâu để tụi con phụ dì cho lẹ. – A Tần đáp.

Nói rồi A Tần đi lấy mâm còn A Hải thì lấy chén đũa, dì nhanh chóng múc từng món ra dĩa rồi cũng nhanh chóng dọn lên mâm. Dọn đầy đủ các món xong, dì tính bưng mâm cơm lên nhưng A Hải đã nhanh tay hơn. Thế là A Hải phụ trách việc đó đi trước còn A Tần và dì cậu theo sau.

Lên trên nhà, Bảo Bảo và Diệp Diệp đã ngồi đó từ trước. A Hải tiến đến đặt mâm cơm xuống rồi cả ba người bọn họ cùng ngồi vào bàn. Dì kéo ngồi cơm lại gần mình rồi múc cơm cho từng người. Từng chén cơm nóng hôi hổi bốc lên cả khói được đặt trước mặt mỗi người cùng với mùi thơm ngào ngạt từ gà chiên nước mắm khiến ai ngửi thấy cũng phải thèm đến nhỏ dãi. Mọi người bắt đầu dùng cơm. Dì gắp miếng đùi gà bỏ vào chén của A Tần, đoạn nói:

-Này hôm nay dì đặc biệt nấu món khoái khẩu của con đấy.

-Dạ con cảm ơn dì ạ. – A Tần cười vui vẻ đáp.

-Ừ con ăn nhiều vô dì nấu nhiều lắm. Đây của A Hải, con cũng ăn đi, ăn nhiều vào. – Dì vừa nói vừa gắp miếng đùi còn lại bỏ vào chén của A Hải.

A Hải đưa chén ra nhận miếng thịt dì vừa gắp rồi cảm ơn dì. A Tần cắn miếng thịt gà đẫm sốt kèm thêm miếng cơm, vị mặn ngọt của sốt hoà lẫn vào cơm trắng tạo nên sự kết hợp hoàn hảo. Vừa ăn, cậu vừa nói:

-Ngon quá dì ơi, lâu lắm rồi con mới ăn lại món này của dì, vẫn ngon như ngày nào.

-Ngon vậy thì ăn nhiều vào, dì làm nhiều lắm đủ cho cả bốn đứa đó. – Dì vừa nói vừa cho miếng rau vào miệng nhai.

Đến A Hải người có tay nghề nấu ăn không tệ cũng phải đồng ý rằng món này thật sự rất ngon, ngon hơn cậu làm rất nhiều, vị mặn ngọt của sốt rất vừa không phải kiểu quá mặn như những hàng quán hay làm, ăn kèm với cơm trắng không khiến vị nhạt đi mà ngược lại còn rất bắt cơm.

Rất nhanh chóng, chén của A Tần đã không còn gì, một người bình thường kén ăn như cậu nay lại xin thêm chén thứ hai, cậu đưa chén cho dì xin thêm chén nữa, dì vui vẻ cầm lấy rồi múc cho cậu. Dì hỏi Bảo Bảo:

-Thế sáng nay mấy đứa chơi vui không?

-Dạ có vui lắm ạ, tụi con chơi bịt mắt bắt dê vui lắm. – Bảo Bảo đáp.

-Thế chiều nay mấy đứa tính làm gì tiếp nào?

Diệp Diệp nhanh nhảu đáp:

-Chiều nay bọn con sẽ đi xây lâu đài cát với tắm biển ạ, phải không anh Tần? – Diệp Diệp quay qua A Tần hỏi.

A Tần gật đầu tỏ vẻ đồng ý, thấy vậy dì cậu nói:

-Thế cũng được nhưng không được tắm lâu đâu đấy, dạo này thời tiết trở lạnh về đêm rồi, tắm lâu là bị cảm đấy. – Dì nói với vẻ mặt nghiêm nghị.

-Dạ tụi con biết rồi. – A Tần đáp.

Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ, bầu không khí ấm cúng bao trùm cả căn phòng hòa cúng tiếng cười nói. Rất lâu rồi A Tần mới cảm nhận được sự ấm áp từ “gia đình”, cậu dường như đã quên mất cảm giác ấy, trong lòng cậu bồi hồi nhớ lại những ngày xưa, thuở mà bà cậu vẫn còn bên cậu. Ăn xong, A Tần và A Hải giữ lời hứa với Bảo Bảo và Diệp Diệp, cả hai cùng nhau dọn rửa chén đũa còn hai đứa nhỏ thì bị dì bắt đi ngủ trưa. A Tần và A Hải cùng nhau rửa chén, A Hải mở lời:

-Hay cậu để đó tôi rửa hết cho, cũng chỉ có mấy cái chén thôi mà.

-…

Không thấy A Tần trả lời, cậu nhìn qua thấy A Tần vẫn đang rửa nhưng tâm hồn đã để nơi nào:

-Này này, cậu ổn không vậy. – A Hải quơ tay trước mặt A Tần nói.

-H…Hả hả. – A Tần bừng tỉnh – Sao cơ cậu nói gì cơ?

Thấy A Tần trả lời, A Hải giả bộ tỏ vẻ giận dỗi:

-Tôi hỏi mà cậu chẳng trả lời, chắc cậu không muốn quan tâm tôi nữa chứ gì.

-Hả gì tôi xin lỗi, tôi mải suy nghĩ nên không để ý. – A Tần nói một cách bình thản rồi tiếp tục rửa.

-Hứ. – A Hải quay mặt tỏ vẻ không muốn nghe.

A Tần thấy vậy thì cũng mặc kệ, tiếp tục rửa đống chén còn lại, khồn thấy A Tần phản ứng, A Hải chột dạ hỏi:

-Nè, cậu vẫn còn để bụng chuyện hồi sáng hỏ? – Cậu nghiêng đầu hỏi với dáng vẻ đáng thương.

-Không. – A Tần đáp gọn lỏn.

Biết A Tần vẫn còn giận vì vậy cậu không hỏi gì thêm, tiếp tục phần việc còn lại cửa mình. Thoáng chốc mọi việc cũng đã xong, A Tần và A Hải quyết định đi ngủ trưa, cả hai đi về phòng của mình. A Hải vừa vào đã nhảy lên giường nằm trước, cậu nằm nghiêng vỗ vỗ vào phần trống kế bên cạnh mình, tỏ vẻ kêu A Tần lại ngủ, A Tần nhìn A Hải với ánh mắt kì thị rồi cầm gối của mình đi ra võng đằng trước ngủ. Thấy A Tần đi, A Hải chạy theo giữ tay cậu lại:

-Nè tôi giỡn thôi mà, cậu đi đâu vậy.

-Tôi ra đằng trước ngủ. – A Tần đáp với giọng tỉnh bơ.

Nói rồi cậu giằng tay ra khỏi tay A Hải rồi đi thẳng không thèm quay đầu, A Hải đứng đó gãi đầu, biết mình đã thật sự chọc giận A Tần, cậu cũng đành ngậm ngùi đi vào phòng ngủ để cho A Tần có không gian riêng.

5

0

2 tuần trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.