Chương 14 - Chap 14
Tỉnh dậy sau giấc mơ trưa ngắn ngủi, A Tần mơ màng ngồi dậy, đầu cậu hơi choáng, cậu nhìn qua bên cạnh thấy A Hải đang nằm cạnh võng ngủ dưới sàn nhà. A Tần thoáng sững sờ, cậu nhẹ nhàng đứng dậy bước vòng qua người A Hải tránh đánh thức cậu ta. A Tần đứng dậy, đầu hơi choáng xém tý nữa cậu đã ngã vào người của A Hải may sao cậu kìm lại được. Cậu đi thẳng ra sau rửa mặt tỉnh táo, cậu đang tính xem nên làm gì thì A Hải không biết từ lúc nào đứng sau lưng cậu lên tiếng:
-Cậu dậy rồi à?
-!!!
A Tần giật mình thục cùi chỏ ra sau lưng rồi quay lại nhìn. Cú thục trúng vào giữa bụng A Hải, cậu ôm bụng nhìn A Tần nói:
-Này là tôi mà.
-Cậu làm tôi giật mình đấy. – A Tần thở phào nhẹ nhõm nói.
-Xin lỗi nhưng cậu có cần phải ra tay như thế không?
A Hải xoa xoa phần bụng bị A Tần đánh trúng, vẻ mặt vẫn còn nửa tỉnh nửa mê. Thấy A Hải như vậy, A Tần cảm thấy khá bối rối, cậu vô thức gãi đầu nói với A Hải:
-Xin lỗi chỉ là tôi vô tình mà thôi, ai bảo cậu đi không tiếng động lại còn đứng sát sau lưng tôi chứ.
-Thôi không sao dù gì cũng là do tôi vô ý.
-Thế nãy tôi thấy cậu ngủ ở cạnh bên võng, sao cậu không ngủ trong phòng?
A Tần chuyển chủ đề, cậu nhướng mày nhìn A Hải hỏi. A Hải ngập ngừng một lúc, cố tìm một lý do hợp lý để trả lời A Tần:
-Ờ thì do tôi ngủ trong phòng thấy không thoải mái nên ra ngoài ngủ. thấy cậu ngủ nên tôi ngủ cạnh cho đỡ buồn thôi mà.
-…
A Tần thật sự cạn lời trước lý do củ chuối mà A Hải đưa ra, cậu tạm thời cho qua không hỏi thêm gì:
-Thôi mau rửa mặt đi rồi tính tiếp. – A Tần nói.
-Ừ.
Nói rồi hai người nhanh chóng vệ sinh rồi đi xem hai đứa nhỏ. A Tần và A Hải bước vào phòng thì đã thấy Bảo Bảo và Diệp Diệp đã dậy từ lâu, cả hai đang ở trong phòng cùng nhau chơi xếp hình. Diệp Diệp thấy A Tần và A Hải thì vui mừng nói:
-A hai anh dậy rồi này. – Diệp Diệp quay sang Bảo Bảo kêu.
-Hai anh vào đây chơi xếp hình với tụi em này. – Bảo Bảo cười tươi đáp.
A Tần gật đầu rồi tiến lại gần bàn ngồi, A Hải ngay sau cậu cũng ngồi vào cùng xếp với Diệp Diệp và Bảo Bảo. A Tần nhìn quanh không thấy dì mình đâu thì hỏi:
-Diệp Diệp, mẹ em đâu rồi?
-Dạ mẹ em bảo đi ra chợ có việc trước rồi, mẹ bảo em với Bảo Bảo ngồi chơi không đánh thức hai anh tý nữa mẹ sẽ về.
-Ra vậy à.
A Tần nói nhưng lòng vẫn còn khó hiểu, cậu ngủ trước nhà sao lại không nghe tiếng xe của dì? Với cả giờ này dì ra chợ làm gì? Chẳng phải sáng nay dì đã đi chợ rồi sao? A Tần tuy thắc mắc nhưng không hỏi thêm, cậu tạm bỏ qua nỗi bận tâm đó. A Hải chợt bắt được khoảnh khắc bối rối của A Tần, cậu khẽ hỏi:
-Sao vậy có chuyện gì không ổn à? – A Hải tỏ vẻ lo lắng cho A Tần.
-Không có gì đâu chỉ là suy nghĩ linh tinh thôi. – A Tần lảng tránh không muốn tiếp tục chủ đề này.
A Hải thấy A Tần không muốn nói tiếp, cậu cũng không hỏi thêm nữa mà quay lại chơi xếp hình cùng hai đứa nhỏ. Cả bốn ngồi cặm cụi lắp một hồi thì bên ngoài có tiếng xe vọng vào, tiếng cửa rung lên, nghe thấy tiếng động, A Tần đứng dậy đi ra ngoài xem có phải dì về không. Thấy A Tần đứng dậy đi ra, A Hải cũng nhanh chóng theo sau cậu để lại Diệp Diệp và Bảo Bảo vẫn đang tập trung tìm xem mảnh ghép phù hợp tiếp theo.
Đúng như dự đoán của A Tần, dì cậu đã về, dì cậu đang khóa cổng rào lại. Quay lại thấy A Tần và A Hải đứng trước nhà nhìn mình, dì lên tiếng hỏi:
-Hai đứa dậy rồi à, dì mới ra chợ nhận hàng bữa cậu con đặt gửi về.
-Hai đứa con mới dậy thôi, con cũng nghe Diệp Diệp nói rồi. – A Tần gãi đầu nói.
-Ừ thôi hai đứa vào trước đi rồi dì vào.
Nói rồi dì quay đầu dắt xe vào, trên xe treo rất nhiều bọc đồ lớn, thấy vậy, A Hải nhanh chóng chạy đến phụ dì, A Tần cũng theo sau đem bớt đồ vào. Cậu của A Tần gửi cơ số đồ, nào là nấm, nào là trái cây đủ loại, khô bò, khô heo,… Ba người nhìn nhau rồi lại nhìn đống đồ mà cậu gửi cho dì, không biết cậu A Tần ở đâu ra lắm như vậy. Thế rồi dì quyết định sẽ lấy nấm ra tối ăn, phần còn lại dì cất vào tủ.
8
0
2 tuần trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
