ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15 - Chap 15

Chiều hôm ấy, khi mặt trời đã dần khuất sau đám mây, nắng cũng không còn gay gắt như hồi trưa nữa, cả bốn người A Tần, A Hải, Bảo Bảo và Diệp Diệp cùng ra bãi tắm gần nhà để thực hiện kế hoạch từ trước. Bảo Bảo và Diệp Diệp mang theo cơ số đồ để xây lâu dài, cả hai đều mặc đồ bơi kín từ đầu tới chân, háo hức chạy trước A Tần và A Hải. Vừa đi Bảo Bảo vừa quay lại phía sau giục:

-Ở đây này mấy anh mau nhanh lên!

-Ừ bọn anh ngay sau mấy đứa mà không cần phải hối hả vậy chứ. – A Tần trả lời một cách thản nhiên, vẫn giữ tốc độ bước chân đều đều.

A Tần mặc áo phông đen cùng chiếc quần đùi in hình họa tiết cây dừa trông rất phong cách, còn A Hải thì mặc quần đen ngắn đến đầu gối, áo phông trắng mỏng in hình cây dừa. Lúc đầu A Hải chỉ tính mặc độc cái quần rồi đi nhưng A Tần không đồng ý, cậu bảo như vậy sẽ khiến người khác chú ý, mà A Tần lại không muốn người khác chú ý đến bọn họ nên cậu bắt A Hải phải mặc áo vào. A Hải vốn muốn nói lý lẽ nhưng A Tần nhét áo vào tay cậu rồi đẩy cậu bắt cậu thay nên cậu đành chiều theo ý A Tần.

Chẳng mấy chốc, cả đám đã đến nơi, bãi biển cũng không quá đông, chỉ có một vài nhóm con nít đang chơi trò chơi. Bốn người quyết định chọn một chỗ vắng vẻ nhất để tránh bị làm phiền rồi bắt đầu lấy đồ nghề ra xây lâu đài.

Hồi còn hay qua nhà dì, A Tần rất hay dẫn Bảo Bảo và Diệp Diệp ra bờ biển cùng xây lâu đài cát rồi đóng vai thành những nhân vật trong hoàng cung. Bảo Bảo đóng vai là hoàng tử, Diệp Diệp là công chúa còn A Tần, cậu đóng đủ thứ vai từ nhà vua cho đến kẻ ác. Ngày ấy, Bảo Bảo và Diệp Diệp rất mê những câu chuyện về nàng công chúa và hoàng tử, vì vậy khi chơi đóng vai, cả hai đều cảm thấy rất vui.

A Tần và hai đứa nhỏ chơi trò này nhiều đến nỗi, cả ba đều đã thuộc nằm lòng những câu thoại trong câu truyện cổ tích. Trong một lần trường của Bảo Bảo và Diệp Diệp tổ chức cuộc thi đóng vai thành nhân vật trong truyện, cả hai đã đạt được giải cao nhất mà không cần phải tốn quá nhiều công sức. Có thể nói việc đóng giả nhân vật khác đã thành một kĩ năng của cả hai đứa nhỏ.

Sau này khi A Tần chuyển đi, Bảo Bảo và Diệp Diệp vẫn còn chơi trò này thế nhưng một phần vì niềm vui khi chơi cùng A Tần đã không còn, phần khác vì phải chăm lo cho các việc khác khiến cả hai cũng dần ít chơi trò này. Nay khi A Tần quay về, cả hai muốn cùng A Tần quay lại niềm vui thưở xưa.

Cả bốn người bắt tay vào công việc xây dựng tòa lâu đài, A Tần dùng ngón ta vẽ lên cát nhằm xác định ranh giới kích thước của toàn lâu đài, Bảo Bảo và Diệp Diệp đảm nhiệm phần xúc cát ướt còn A Hải thì đảm nhận phần tạo hình cho tòa lâu đài. Cả nhóm hì hục mãi mới xong được phần khung cho lâu đài. Dần dần, tòa lâu đài cao lên, đến khi xong phần khung cao bằng Diệp Diệp thì mới đến phân đoạn tiếp theo là tạo cửa. A Tần cẩn thận dùng xẻng khoét từng muỗng cát ra tạo khung cửa sổ nhỏ, cậu nhẹ nhàng hết sức tránh cho việc làm đổ toàn lâu đài. A Hải thì vẽ lên lâu đài cái cửa rồi cậu cũng dùng xẻng khoét dần. Để tránh cho lâu đài đổ, Bảo Bảo và Diệp Diệp liên tục dùng cát ướt và nước để sửa lại các vết nứt nhỏ. Cả bốn cứ thế phối hợp nhịp nhàng, không gian im lặng, giường như ai cũng nín thở làm việc, chỉ có gió biển thổi vào mát rượi.

Mãi hơn cả mấy tiếng đồng hồ sau, cả đám mới hoàn thành tòa lâu đài cát. Lâu đài sau khi thành hình đã thấp hơn trước vì đã cắt xén bớt phần đầu để tạo rãnh, lâu đài mang nét châu âu, cổ kính nhưng ít chi tiết và nhỏ hơn rất nhiều, từng cả cửa sổ, cửa ra vào được tái hiện khá tốt dựa vào khiếu thẩm mĩ và bàn tay khéo léo của A Tần và A Hải. Sau khi xong thì trời cũng đã chuyển dần, mặt trời dần dần hạ xuống, hoàng hôn đang dần đến, cả bốn ngồi bịch xuống thỏa mãn với thành quả vừa đạt được. Đây có lẽ là lâu đài cát to nhất mà Bảo Bảo và Diệp Diệp tạo ra, Diệp Diệp cười tươi nói với A Tần:

-Đây chắc là tòa lâu đài to nhất anh em mình làm ấy anh Tần nhỉ.

-Ừm, mệt nhưng làm xong thì vui thật đấy, thế các em có tính hóa thân nhân vật không? – A Tần cười tươi hỏi lại.

-Dạ thôi bọn em mệt rồi ạ. – Bảo Bảo đáp.

A Tần nhúng vai tỏ vẻ tùy bọn trẻ. Cậu đứng dãn người, khom lưng lâu khiến cậu mỏi vô cùng, cậu vươn vai, xoay người cho đỡ mỏi rồi quay sang nói với A Hải:

-Cậu có muốn dạo biển ngắm hoàng hôn không? Cũng sắp đến rồi.

A Hải vẫn đang ngồi ngẩng đầu lên nhìn A Tần đáp:

-Cậu muốn xem à?

-Ừm, lâu rồi tôi chưa được ngắm. – A Tần gật đầu nói.

-Vậy thì đi thôi.

Nói rồi A Hải đứng dậy, phủi cát trên người rồi đi theo A Tần. Bảo Bảo và Diệp Diệp vẫn đang tận hưởng thành quả, cả hai ngồi ngắm mặc cho A Tần và A Hải đi ra chỗ khác. Cả hai đi dọc đường bở biển vừa đi vừa tận hưởng khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp. Hoàng hôn buông xuống, A Tần đứng lại, A Hải cũng dừng bước, cả hai ngắm nhìn sắc trời rực lên màu cam vàng pha lẫn chút ánh đỏ, cơn gió mang thoảng thoảng mùi hương của biển khẽ lướt nhẹ trên gương mặt của A Tần khiến những sợi tóc của cậu bay ngược về sau. A Tần nhắm mắt tận hưởng cảm giác khoang khoái mà gió mang lại.

A Hải đứng cạnh cậu, quay sang nhìn, gương mặt của A Tần vốn không phải xấu, thậm chí có thể nói là rất thu hút, gương mặt ấy giờ đây dưới sắc cam của hoàng hôn chiếu rọi như mặt trời bừng sáng. Chưa bao giờ cậu thấy một A Tần cười thoải mái đến vậy, chưa bao giờ cậu thấy một A Tần tận hưởng mọi thứ đến thế. A Hải sững sờ đứng đó nhìn ngắm gương mặt ấy, gương mặt vốn luôn thiếu sức sống, thiếu đi năng lượng giờ đây đang tỏa sáng dưới ánh hoàng hôn. Trái tim A Hải đập lên liên hồi, cậu thật sự chỉ muốn ôm A Tần rồi tỏ tình cậu ấy thế nhưng cậu biết đây chưa phải lúc, cậu vô thức nắm chặt bàn tay.

A Tần mở mắt ngắm ra, cậu quay sang A Hải, thấy A Hải đang đứng đó nhìn mình trân trân, cậu hỏi:

-Sao vậy? mặt tôi dính gì sao?

A Hải bừng tỉnh, chột dạ quay mặt đi lắp bắp nói:

-À… à, kh… không có gì đâu.

-?

A Tần thắc mắc đặt dấu chấm hỏi to đùng. Mặt A Hải nóng bừng, tai cậu đỏ lên nhưng vì đứng dưới ánh hoàng hôn nên A Tần không thấy. A Tần nhúng vai rồi nói:

-Được rồi chúng ta mau về thôi, cũng sắp muộn rồi.

-À… ừ.

Nói rồi A Tần đi trước, A Hải vẫn đứng đó nhìn theo A Tần, cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng trong lòng lại tiếc rẻ, cậu đã thầm mong sao cho thời gian đứng yên để cậu được ngắm nhìn vẻ đẹp ấy, vẻ đẹp mà không một bức tranh nào có thể sánh bằng. Cậu để A Tần đi được một quãng rồi mới nhanh chóng theo sau. Cả bốn người cùng nắm tay nhau về nhà, Bảo Bảo và Diệp Diệp đi giữa A Tần và A Hải, bước cùng nhau trở về nhà, vừa đi vừa vui vẻ nói chuyện.

8

0

2 tuần trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.