ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16 - Chap 16

Về đến nhà cũng là lúc mặt trời lặng xuống hẳn, bóng đêm dần phủ xuống bao trùm mọi thứ, những bóng đèn đường đã được bật lên, những ánh đèn từ trong những ngôi nhà cũng bắt đầu được tỏa sáng. Nấu xong bữa tối, dì đứng trước hiên nhà ngóng đợi một lúc thì nghe tiếng cười đùa của nhóm A Tần, dì nhanh chóng đi ra mở cổng trước. A Tần đi đến thì cũng thấy dì mình đi ra, cậu nói:

-Tụi con về rồi.

-Ừ, mấy đứa vào nhà tắm rửa lẹ đi rồi ăn cơm tối, dì nấu xong rồi.

-DẠ. – Cả bốn đồng thanh đáp.

Bảo Bảo và Diệp Diệp mau chóng chạy đi ra nhà sau trước còn A Tần và A Hải thì dùng phòng tắm trong phòng ngủ. A Hải để A Tần tắm trước còn cậu ngồi dưới đất bấm điện thoại, cậu kiểm tra tin nhắn, mẹ cậu nhắn cho cậu:

-“Về quê bạn chơi vui không con? Mẹ với bố tết này vẫn còn bận bịu không qua với con được nhưng mọi chuyện cũng sắp xong rồi, chắc tầm sau tết vài tháng nữa là xong xuôi rồi. Con có gì thì nhắn cho mẹ nhé.”

A Hải đọc xong chỉ thở dài. Bố mẹ cậu xong việc đồng nghĩa với việc bố mẹ sẽ chuyển lên thành phố sống cùng với cậu, cậu không phải không vui khi sống cùng với bố mẹ nhưng cậu cũng không muốn xa A Tần. Ngẩn đầu nhìn cánh cửa phòng tắm rồi lại nhìn điện thoại, cậu không biết phải nói với bố mẹ ra sao. Giờ đây trong đầu cậu là hai luồng suy nghĩ đối lập nhau, cậu vừa muốn bố mẹ cậu mau chóng xong việc nhưng cũng vừa muốn ở bên cạnh A Tần. Cậu định khi gặp bố mẹ sẽ xin bố mẹ cậu ở riêng sau.

Dòng suy nghĩ của cậu bị cắt ngang, A Tần bước ra khỏi phòng tắm thế nhưng chỉ mặc mỗi cái quần ngắn để lộ ra làn da trắng nõn, cơ địa A Tần khá ốm, eo cậu thon gọn trông rất hút mắt. A Hải không thể rời mắt mình ra khỏi hõm cổ trắng nõn cùng bờ eo gợi cảm ấy của A Tần, cậu đơ ra nhìn chằm chằm vào eo A Tần. Thấy vậy, A Tần dùng khăn tắm quăng lên mặt A Hải nói:

-Đừng nhìn tôi với ánh mắt như kiểu mấy gã biến thái vậy.

-X.. xin lỗi, chỉ là lần đầu tôi thấy cậu mặc vậy thôi, áo của cậu đâu? – A Hải nói rồi lấy khăn xuống.

-Rớt ướt mất rồi. – A Tần thản nhiên đáp.

A Tần đi đến tủ quần áo nhanh chóng chọn đại một cái áo rồi mặc vào rồi đi xuống bếp, A Hải đứng dậy lấy đồ của mình rồi cũng vào phòng tắm.

Ở bếp, dì đang chuẩn bị đồ, tối nay cả nhà sẽ ăn lẩu nấm. A Tần đi xuống cùng dì đem đồ lên trên nhà. Vừa xong cũng là lúc A Hải và hai đứa nhỏ vừa xong. Mọi người ngồi vào bàn, dì bật bếp lên, đóng nắp nồi lẩu lại. Trong lúc đợi lẩu dì mở lời hỏi A Tần:

-Nay chơi vui không con? Cảm giác lâu rồi mới ra biển thế nào?

-Nay vui lắm dì, cảm giác lâu rồi mới ra biển ngắm hoàng hôn cứ như lần đầu vậy. – A Tần cười đáp.

-Thế kể xem chiều mấy đứa đã làm gì nào.

Chỉ đợi có vậy, Bảo Bảo kể cho mẹ nghe về hành trình xây lâu đài cát. Cậu bé kể chuyện say sưa đến nỗi nước lẩu đã sôi, rau đã bỏ vào, đồ ăn cũng đã chính nhưng cậu vẫn chưa hết câu chuyện. Thấy vậy dì bảo:

-Bảo Bảo, con dừng được rồi, ăn đi xong rồi tý kể tiếp, để đó tý đồ ăn nguội hết bây giờ.

-Đúng rồi đó, nãy giờ em nói nhiều nhất trên bàn rùi đó, mau ăn đi. – Diệp Diệp tỏ vẻ người lớn đáp.

Thấy Diệp Diệp tỏ ra dáng vẻ người lớn như vậy khiến A Tần và dì phải phì cười. Dì nói:

-Thôi được rồi cô nương ơi con cũng ăn đi kìa.

-Dạ.

Nói rồi dì quay qua gắp đồ ăn cho A Tần và A Hải:

-Nè hai đứa cũng may ăn đi, hôm nay chơi mệt rồi, ăn nhiều lên mai lại có sức chơi tiếp.

Cả hai cảm ơn đưa bát ra nhận đồ ăn từ dì. Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện rất vui vẻ. A Hải kể về gia đình cậu khiến dì nghe xong cũng khá bất ngờ. Lúc đầu dì cũng ngờ ngợ rằng gia đình của A Hải vốn không phải dạng vừa nhưng không nghĩ gia thế của cậu lại lớn đến thế. A Tần thấy dì mình bất ngờ cảm thấy khó hiểu. Dì thấy vậy thì mới giảng cho A Tần:

-Nhà cậu ấy không phải giàu bình thường không đâu, mà còn nổi tiếng khắp thế giới nữa đó, đợt công ty của bố mẹ cậu ấy được lên báo vì lọt top những công ty có thu nhập cao nhất năm đấy.

-…

A Tần nghe thấy vậy thì cũng đơ ra một lúc, cậu quay sang nhìn A Hải với vẻ mặt không thể tin được, ánh mắt cậu như muốn hỏi đối phương: “Sao cậu không nói sớm.”. Bắt được ánh mắt ấy, A Hải chỉ khẽ nhún vai tỏ vẻ: “Cậu có hỏi đâu mà tôi nói.”. A Tần cũng không soi xét thêm nữa, cậu quay lại tiếp tục ăn miếng thịt đang bỏ dở.

Sau bữa ăn, Bảo Bảo và Diệp Diệp bảo A Tần và A Hải vào phòng tiếp tục trò xếp hình còn bỏ dở, A Tần muốn phụ dì mình nên bảo A Hải vào chơi cùng bọn nhỏ còn mình và dì sẽ dọn dẹp phần còn lại sau bữa ăn. A Hải vốn không chịu nhưng A Tần thì thầm bảo có chuyện riêng cần nói với dì nên cuối cùng A Hải đành phải nhượng bộ.

Thấy A Tần lại phụ mình dọn, dì bảo cậu không cần thế nhưng A Tần nhất quyết phụ nên dì cũng không nói gì. Cả hai cùng nhau dọn dẹp chén đĩa. A Tần chén dĩa đi rửa còn dì thì đem cất đồ ăn còn dư. Vừa làm dì vừa hỏi chuyện A Tần:

-A Tần, con thật sự không định về thăm mẹ con sao?

-… - A Tần im lặng.

-Dù gì mẹ cũng là mẹ của con, dù bà ấy có nghiện ngập đi chăng nữa thì vẫn là mẹ của con cơ mà.

A Tần ngập ngừng một lúc, tay vẫn tiếp tục cọ rửa cái chén. Cậu đáp:

-Vốn dĩ con vẫn luôn yêu thương mẹ thế nhưng bà lại chẳng bao giờ thật sự quan tâm đến con. Con thật sự cảm thấy bà ấy chỉ quan tâm đến tiền của con, đến việc con làm được bao nhiêu tiền. Không phải con không muốn báo hiếu thế nhưng con cảm thấy tình cảm của mẹ với con vốn đã không còn.

-Haiz…

Dì thở dài, hoàn cảnh của A Tần thật sự rất đáng thương. Từ nhỏ đã không nhận được tình thương từ bố mẹ, lớn hơn một chút thì bố mẹ ly hôn, lớn thêm chút nữa thì phải đi học xa; mẹ thì nghiện cờ bạc, rượu chè lại không đi làm rơi vào nợ nần, bố cậu thì có vợ mới, mất liên lạ cũng đã một năm hơn. Một đứa trẻ hạnh phúc sẽ dành cả đời để sống trong tuổi thơ, một đứa trẻ bất hạnh sẽ dành cả đời để chữa lành tuổi thơ của nó. A Tần vốn dĩ giờ đây cậu đã không còn tin thứ được gọi là “tình cảm gia đình” nữa rồi, cậu đã trao cho nó quá nhiều sự hy vọng, niềm tin để rồi nhận lại những sự ghẻ lạnh, xa cách.

Dì không nói gì thêm. Cả hai rơi vào khoảng lặng dài, chỉ có tiếng nước chảy, tiếng chén bát, tiếng mở tủ cất đồ. Cứ thế, cả hai dì cháu chỉ im lặng làm xong công việc của mình. A Tần làm xong định quay lưng đi vào phòng thì dì gọi cậu:

-A Tần, dì chỉ muốn nói là đừng vì người khác đối xử tệ với mình mà mình đối xử tệ với họ. Mẹ con tuy đối xử với con như vậy nhưng không phải là không yêu thương con, dù sao mẹ con cũng chỉ lần đầu làm mẹ, nếu được, hãy tha thứ con mẹ con nhé.

A Tần chỉ đáp ngắn gọn: “Dạ, con biết rồi.”. Rồi đi vào trong.

Vào phòng, A Tần giật mình khi thấy A Hải đang nằm trên giường bấm điện thoại. Cậu vốn nghĩ A Hải đang bên phòng của Bảo Bảo và Diệp Diệp chơi cùng hai đứa, cậu hỏi A Hải thì A Hải nói Bảo Bảo và Diệp Diệp chơi chán đang xem ti vi rồi nên cậu về phòng nằm. A Tần nghe vậy cũng chẳng hỏi thêm, cậu đi lấy đồ dùng rồi nhanh chóng vệ sinh cá nhân. A Hải vốn đã làm việc đó từ trước nên cậu chỉ nằm ì ở đó.

Một lúc sau, A Tần xong xuôi, cậu lên giường ngả lưng xuống cạnh A Hải, cả ngày mệt mỏi cuối cùng cậu cũng được ngả lưng nghỉ ngơi. A Hải đang tính lăn lại gần A Tần thì bị cậu dùng chân đạp một phát lăn rớt xuống giường, A Tần giọng thách thức nói:

-Chẳng phải ai đó bảo tối nay ngủ dưới đất sao?

-Thôi mà, ngủ dưới đất lạnh lắm, cậu cho tôi ngủ trên giường đi, tôi hứa đêm nay sẽ ngủ ngoan không làm phiền cậu đâu mà…

A Hải tỏ vẻ đáng thương nài nỉ A Tần. A Tần vốn chẳng còn để bụng lại thấy nếu không cho sẽ bị làm phiền nên cậu lưỡng lự một hồi rồi cũng đồng ý. A Hải thấy vậy tỏ vẻ vui mừng rồi lên giường nằm, cậu nằm gần mép giường còn A Tần nằm phía bên trong, giữa hai người, A Tần lấy một cái gối ôm chắn giữa không cho A Hải vượt mức. Xong xuôi hết mọi việc, A Hải tắt đèn dần chìm vào giấc ngủ.

6

0

2 tuần trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.