ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 17 - Chap 17

Nửa đêm, A Hải tỉnh dậy, mặt cậu đẫm mồ hôi, cậu vừa trải qua cơn ác mộng mà cậu chưa bao giờ mơ thấy. Cậu mơ thấy mình đang trong tòa nhà cháy A Tần nằm ngất trên sàn mà cậu lại chẳng thể di chuyển, cậu muốn hét lên thế nhưng như có thứ gì đó bóp cổ cậu khiến cậu không thể nói được, bỗng trần nhà sập xuống, cậu giật mình tỉnh dậy. Cậu đặt tay lên ngực cố trấn tĩnh bản thân, tay còn lại lau đi mồ hôi.

Đến khi bình tĩnh lại, cậu nhìn qua bên A Tần, không thấy A Tần đâu, đoán A Tần đang đi vệ sinh hoặc đâu đó, A Hải quyết định đi rót nước uống nhân tiện tìm A Tần. A Hải đi ra nhà sau lấy nước, nhìn qua khung cửa nhà bếp hướng ra phía sau nhà cũng là phía hướng ra biển cậu thấy A Tần đang ngồi trên bờ gạch ở đó một mình nhìn ra biển. A Hải uống vội cốc nước rồi đi ra chỗ A Tần.

A Tần ngồi nhìn vào khoảng không vô định, trong đầu cậu là hàng tá suy nghĩ thế nhưng cậu lại cảm thấy trống rỗng. Cậu đang trôi trong dòng suy nghĩ bất tận ấy thì nghe tiếng hỏi phía sau:

-Sao cậu lại ở ngoài này một mình vậy?

A Tần quay lại phía sau thấy A Hải, cậu tỏ vẻ khá ngạc nhiên trả lời A Hải:

-À, không có gì đâu chỉ là tôi không ngủ được muốn ra ngoài đây ngắm sao thôi.

-Vậy tôi ngồi cùng được không? – A Hải gãi đầu hỏi A Tần.

-Đương nhiên là được. – A Tần nhún vai trả lời.

Được sự đồng ý của A Tần, A Hải tiến lại cạnh bên ngồi cạnh A Tần. Cả hai rơi vào khoảng lặng, không ai nói với ai câu nào cả hai ngồi nhìn lên bầu trời. Mỗi người lại đuổi theo một dòng suy nghĩ khác nhau. Cảm thấy không khí có hơi mất tự nhiên, A Hải lên tiếng hỏi trước:

-Thế có chuyện gì mà khiến cậu phải mất ngủ thế?

-Cũng không có gì chỉ là chuyện của tôi với mẹ tôi thôi. Tôi không biết phải nên cư xử thế nào nữa. Tôi có yêu bà ấy ko? Tất nhiên rồi. Thế nhưng bà ấy có thật sự yêu thương tôi không thì tôi cũng không biết nữa.

A Tần ngừng một lúc rồi lại tiếp tục:

-Thật ra tôi rất muốn về nhà, rất muốn về thăm quê thăm mộ của bà tôi thế nhưng tôi lại không thể đối mặt với mẹ tôi, tôi không biết mình phải làm gì nữa. Tôi không muốn phải cãi nhau với mẹ tôi, không muốn mình trở thành một đứa bất hiếu. Vì vậy tôi vẫn đều đặng gửi tiền cho bà như cách tôi trả công lao sinh dưỡng nhưng tôi lại không thể hòa hợp cùng bà, không thể ở gần mà không cãi vã.

A Tần nói với giọng điệu đều đều, gương mặt cậu vẫn giữ một gương mặt vô cảm từ đầu đến cuối cứ như thể đã quá quen với những việc như vậy khiến cậu giờ không còn bộc lộ cảm xúc ra ngoài nữa. A Hải ngồi cạnh cậu không biết nói gì hơn chỉ biết im lặng lắng nghe. A Tần nói tiếp:

-Có lẽ tôi vẫn phải chấp nhận bà ấy của hiện tại, dù sao bà ấy cũng đã trải qua đủ nỗi đau mất người mình yêu, mất đi một gia đình mà vốn dĩ lúc đầu rất hoàn thiện, những mất mát quá lớn khiến con người thay đổi mà.

A Hải nhìn A Tần, ánh mắt hiện lên hai chữ thương sót. Tuy đã nghe A Tần kể về hoàn cảnh của cậu thế nhưng mỗi lúc A Tần kể lại với sự vô cảm hiện trên mặt, cậu lại cảm thấy đau đớn vô cùng. Cậu không biết phải an ủi người khác thế nào, cũng không biết nên nói gì cho phải. Bỗng A Tần quay sang hỏi:

-A Hải, cậu có bao giờ nghĩ đến yêu ai chưa?

-Tôi á? Tôi chưa.

-Chưa á? Người như cậu chưa từng yêu ai sao?

A Hải trả lời một cách ngạc nhiên thế nhưng A Tần còn ngạc nhiên hơn khi nghe câu trả lời của A Hải, cậu vốn nghĩ A Hải đã từng có nhiều người là đằng khác. A Hải nghiêng đầu nhìn A Tần nói:

-Ừ, tôi chưa từng đồng ý yêu ai cả, thế cậu thì sao?

-Người như tôi thì ai yêu cơ chứ. Một người nhạt nhẽo chẳng có gì nổi bật, suốt ngày chỉ ở một mình thì ai mà để ý.

-Tôi nghĩ là có đấy chỉ là cậu không biết thôi.

“Người thích cậu đang ngồi cạnh cậu chứ ở đâu xa.” – A Hải nghĩ thầm. A Tần nghe vậy thì cười nói:

-Chỉ có người điên mới đi yêu một người như tôi.

-…

A Hải bị chính người mình thích nói vậy như thể bị dao đâm vào tim. Cậu im lặng nhìn A Tần. Thấy A Hải im lặng, A Tần thấy khó hiểu cậu không biết mình nói sai chỗ nào. A Hải đánh trống lảng:

-Thôi giờ cũng khuya rồi mau vào trong ngủ thôi, đêm ngồi đây cũng không tốt.

-Ừm.

Nói rồi cả hai đứng lên. A Tần đứng dậy thế nhưng cậu lại bị vướng cục đã khiến cậu ngã nhào vào lòng A Hải. A Hải đỡ A Tần nhân tiện ôm trọn luôn cả A Tần, cả người A Tần lọt thỏm trong lòng A Hải, cả hai bốn mắt nhìn nhau. A Tần ngơ ra một lúc. A Hải thả A Tần ra, A Tần cảm ơn rồi cả hai cùng nhau vào phòng ngủ. A Tần vừa nằm được một lúc đã chìm vào giấc ngủ say để lại A Hải thao thức với niềm vui chiến thắng trong lòng nhưng rồi một lúc sau cũng chìm vào cơn mộng mị từ bao giờ.

12

0

2 tuần trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.