Chương 7 - Chap 7
Hôm sau, đến khi A Tần tỉnh dậy đã là giờ trưa, cậu nhìn quanh cũng chẳng thấy A Hải đâu, đoán rằng A Hải đã ra ngoài từ sớm cậu quyết định nằm ì trên giường xem điện thoại, mở hộp tin nhắn cậu thấy A Hải nhắn với mình: “Nào cậu dậy thì nhớ ăn sáng nhé tôi nấu sẵn rồi, cậu hâm lên rồi hẵn ăn tôi có việc phải ra ngoài khi nào về sẽ nhắn cậu trước.”. A Tần đọc xong chỉ gửi cho A Hải hai từ “Ok” rồi tiếp tục nằm lướt mạng đến khi chán rồi cậu mới ra khỏi giường đi vệ sinh cá nhân. Mở nồi trên bếp ra cậu thấy A Hải đã nấu sẵn thịt kho và cắm cả cơm giúp cậu nhưng vì lười nên cậu quyết định múc ra ăn luôn mà không hâm lại.
Tính ra đã hơn mấy tháng kể từ ngày A Hải chuyển đến trọ ở chung với cậu, A Tần cũng không thể nhận ra bản thân đã khác xưa đến nhường nào. Kể từ khi gặp A Hải, cậu cũng đã hoạt ngôn hơn, cậu và A Hải thường xuyên trò chuyện về nghệ thuật về xã hội - thứ mà A Tần quan tâm nhất, cậu cũng dần mở lòng, dần mạnh dạng hơn khi nói chuyện với người khác, cậu cười nhiều hơn, cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc hơn, thế nhưng cậu lại không để ý đến sự thay đổi đó, nói không ngoa khi chính A Hải là người gián tiếp cũng như trực tiếp góp phần trong sự thay đổi đó. Giờ đây A Tần không còn là một người bị xa lánh, cô lập nữa, mọi người trong lớp cũng dần có thiện cảm với cậu hơn tuy có người tiếp cận cậu chỉ vì A Hải nhưng có những người cũng thật sự đã xem A Tần là một thành viên trong lớp.
Không chỉ trong những mối quan hệ, ngay cả điểm số của cậu cũng được cải thiện đáng kể, từ một học sinh gần như liệt mọi môn tự nhiên, bị thầy cô chê bai đùa giỡn trước đám đông, giờ đây cậu đã nhận được sự công nhận cho sự cố gắng của cậu mặc dù điểm số của cậu không phải là quá cao hay nhất lớp nhưng so với trước đây thật sự là sự thay đổi đáng có được sự tôn trọng.
Tuy là vậy nhưng không phải là không có ai ghét cậu, vẫn có những thành phần ghét cậu vì đủ lý do trên trời dưới đất, không ghét cậu vì được thầy cô công nhận thì cũng là ghét cậu vì cậu được ở gần A Hải, có đứa còn cho rằng chỉ vì có sự tồn tại của cậu mà A Hải mới không chú ý đến bọn chúng, bọn chúng khó chịu khi thấy cậu lúc nào cũng xuất hiện cùng với A Hải. A Tần vốn chẳng để tâm đến bọn chúng, cậu cho rằng bọn chúng không đáng để cậu phải để tâm tới, tại sao lại phải để tâm đến người ghét mình khi bản thân mình quan trọng hơn cơ chứ, chẳng lẽ vì họ ganh ghét ta mà ta lại ganh ghét lại họ? Thế chẳng phải ta giống họ sao? Hãy khoan dung với họ, hãy từ bi, thương sót vì những khiếm khuyết trong tâm hồn của họ đừng vì thù hận trước mắt mà đánh mất bản ngã của mình.
Ăn sáng dọn dẹp xong, A Tần lại lên giường nằm, cậu suy nghĩ cho những dự định sắp tới, chẳng mấy chốc nữa sẽ đến tết, cậu thật sự vừa muốn lại vừa không muốn trở về, cậu không muốn về phải gặp bà mẹ nghiện cờ bạc rượu chè của mình, càng không muốn nghe tiếng bà ta chửi rủa thế nhưng cậu lại muốn về thăm quê hương, thăm mộ người bà yêu dấu của mình, đã từ rất lâu rồi kể từ ngày bà mất, cậu không thể ngừng nhớ về người bà của mình, cậu nhung nhớ những cái ôm, những cái vỗ về của bà mỗi khi cậu buồn, cậu nhớ hình ảnh bà ngồi bên bếp lửa đun nước cho cậu tắm, ôi những ngày tháng tươi đẹp ấy, A Tần ước giá như mình có thể gặp bà mình lần nữa.
Gia đình cậu vốn đã tan nát từ khi cậu còn thuở mới lọt lòng, thật ra từ nhỏ đến lớn cậu lớn khôn một tay bà là người nuôi lớn, ông cậu vốn mất từ lâu do bạo bệnh chỉ còn một mình bà sống qua ngày bằng tiền của bố mẹ cậu gửi vì bà đã già yếu không còn thể lao động được nữa. Từ lúc còn bồng trên tay đến khi cậu có nhận thức, trong căn nhà nhỏ chỉ có cậu và bà sống cùng nhau, bố mẹ ruột cậu đi làm xa mỗi tháng mới về một lần, có lúc cả năm mới về thăm cậu, một tay bà làm mọi việc trong nhà vì khi đó cậu còn quá nhỏ.
Đến khi cậu lên 7 thì bà cũng đã già yếu, bà không còn có thể làm việc nữa vì vậy mẹ cậu quyết định thuê người ở chung với hai bà cháu, đến khi cậu lên 8 thì bà lâm bệnh và chỉ vỏn vẹn một năm sau, bà của cậu đã không còn có thể tỉnh lại nữa. Trong đám tang của bà, cậu chỉ có thể đứng nhìn bà nằm yên trong quan tài không còn một chút hơi ấm, trái tim cậu như bị xét nát thành từng mảnh vụn, nỗi đau đó làm sao ai có thể thấu được thế nhưng cậu không khóc, nước mắt cậu không thể rơi, cậu chỉ đứng đó với ánh mắt vô định nhìn quan tài của bà.
Đến hôm hạ thổ bà cậu, người nhà cậu cấm cậu đi theo thế nhưng cậu vẫn lén đi theo đến tận nơi an nghỉ của bà, ánh mắt cậu vô hồn như thể không cảm xúc nhìn mọi người làm việc, cậu thấy ai cũng khóc không nguôi thế nhưng cậu không thể rơi một hạt lệ nào dù cho có đau đớn tột cùng. Tối hôm ấy, bầu trời đầy sao cùng với trăng tròn, ngồi bên bờ biển nhìn phía xa, những con gió mang theo sự mát mẻ thổi từ biển vào khiến tóc cậu tung bay, chẳng biết từ bao giờ nước mắt cậu đã lăn dài theo đôi má của cậu, lòng cậu thương sót nhớ về bà, nhớ về những ngày bà cậu còn trên cõi đời, còn ngồi bên cậu cùng ngắm biển và kể cho cậu nghe về những câu chuyện muôn thuở. Đối diện với nỗi mất mát quá lớn khiến một cậu nhóc chưa trưởng thành như cậu không biết phải phản ứng thế nào, đến khi nhận ra người bà mà cậu luôn yêu quý đã mãi không còn ở bên mình nữa, nước mắt cậu rơi lã chã, mọi sự uất ức nhớ nhung khiến cậu òa khóc, cậu khóc như thể chưa từng được khóc. Cậu gào khóc một mình bên bờ biển, cậu nhớ bà, cậu không thể chấp nhận sự thật phũ phàng, cậu khóc nhiều đến nỗi cơn gió biển thổi đi những giọt lệ của cậu theo cả làn gió mang theo cả tiếng gào tha thiết biết của cậu, đó là tất cả niềm yêu thương, là tình cảm, là sự đau đớn tột cùng của cậu. Giờ đây khi nhớ về bà, trái tim cậu lại thổn thức, nỗi đau đó sẽ mãi tồn tại trong cậu như một bằng chứng về sự yêu thương của cậu dành cho bà cậu.
Cậu thật sự phân vân, cậu muốn viếng mộ của bà, muốn trở về chốn xưa nơi cậu và bà cậu từng ở. Nằm ngẩn ngơ suy nghĩ, chợt có tiếng xe từ ngoài vọng vô, cậu ra ngoài mở cửa, hóa ra A Hải đã về, thấy A Tần mở cửa A Hải cười nói:
-Cậu mới ngủ dậy đấy à?
-Không.
-Thế sao đầu tóc cậu lại thế kia? – A Hải nhướng mày vẻ khiêu khích.
-Tôi mới nằm nên vậy thôi.
Không thèm nói thêm A Tần quay lưng đi thẳng vào trong, A Hải thấy thế cũng vội đi theo:
-Này thôi mà tôi đùa thôi.
-Ừ. – A Tần đáp gọn.
-Xem tôi có được gì này. – A Hải vừa nói vừa đưa 2 vé xem kịch trước mặt A Tần.
-Sáng giờ cậu đi mua đấy à?
-Chứ còn gì nữa, thấy tôi giỏi không còn 2 vé cuối thôi đó.
-Ừ.
-Sao cậu không có vè gì là hào hứng hết vậy.
-Thế cậu muốn tôi phải sao? “Phải wao cuối cùng cũng mua được rồi chúng ta sẽ đi xem kịch thôi.” ?
-…
Không thể phàn bác, A Hải xịu mặt bất lực, A Tần thấy thể thì trong lòng hả hê lắm, ai bảo cậu ta suốt ngày trêu chọc chèn ép cậu:
-Thế khi nào thì chúng ta đi? – A Tần hỏi.
-Ngày mốt. – A Hải vui vẻ trả lời lại.
-Ừ, vậy để tôi xin nghỉ.
Vẻ mặt của A Hải lại hớn hở trở lại, nhìn thấy vậy, A Tần không thể không tưởng tượng đến mấy chú cún ngoan khi được quan tâm đến đến nỗi cậu phải phì cười:
-Này cậu cười gì vậy? Mặt tôi dính gì sao?
-Kh…không có gì.
6
0
2 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
