Chương 20 - Chap 20
Lúc A Tần và hai đứa nhỏ đi xuống bếp thì cơm nước đã xong được chuẩn bị xong xuôi hết, cậu cùng hai đứa chỉ việc phụ bưng đồ ăn. Bữa trưa hôm ấy vẫn vui vẻ như thường lệ, mọi người bàn với nhau về kế hoạch cho đêm giao thừa sắp tới. Gần bãi biển sẽ có bắn pháo bông cách nhà dì không mấy xa vì vậy dì bảo A Tần và A Hải nên đi xem.
Bảo Bảo và Diệp Diệp nghe vậy cũng muốn đi cùng hai anh lớn thế nhưng dì lại bảo hai đứa sẽ phải ở nhà phụ dì bày biện đồ cúng cho xong rồi mới đi sau. Nghe thấy mình phải ở đi sau, hai đứa thở dài, A Tần tính ở lại phụ cúng giao thừa rồi đi cùng dì và hai đứa thế nhưng dì bảo không cần, nói cậu và A Hải cứ đi trước còn dì và hai đứa sẽ ra ngay sau.
A Tần tính nói thêm thì dì ngắt lời rồi cứ thế quyết định, A Tần cũng không nói gì thêm. A Hải mừng thầm trong bụng: “Cuối cùng sau mấy ngày cũng có thời gian cạnh cậu ấy mà không bị ai làm phiền rồi.”. Trong vô thức cậu nhìn A Tần mà cười. A Tần thấy A Hải nhìn chằm chằm mình như vậy mới thắc thắc:
-Sao nhìn tôi chằm chằm vậy? Mặt tôi dính gì sao? – Cậu lấy tay vuốt mặt.
-Chỉ là tôi thấy cậu dễ thương quá thôi.
-H…hả ???
A Tần đơ mặt ra nhìn A Hải, cậu đặt một tỷ dấu chấm hỏi trong đầu. A Hải cười mỉm nhìn cậu:
-Đùa thôi mà cậu có cần phải phản ứng lên như vậy không. Thôi mau ăn đi.
Nói rồi A Hải lại quay lại với chén cơm của mình để A Tần vẫn còn ngơ ra đó nhìn cậu. Cả nhà tiếp tục dùng bữa sau đó Bảo Bảo và Diệp Diệp đi ngủ trưa, A Tần vốn định giúp dì nhưng dì bảo cậu và A Hải nên nghỉ ngơi để đó dì làm. Thế nhưng A Tần lại bảo A Hải nghỉ ngơi trước còn mình vẫn phụ dì dọn đồ xuống bếp. A Hải tính phụ nhưng A Tần đẩy cậu vào phòng, A Hải đành nhún vai chiều theo ý của A Tần.
A Hải vào phòng nằm nghỉ, cậu lấy điện thoại ra lướt mạng xã hội nhân tiện kiểm tra luôn hộp thư. Mở ứng dụng ra, không có tin nhắn mới, cậu chuyển qua mạng xã hội lướt giải trí trong lúc đợi A Tần.
Một lúc sau, A Tần xong việc, cậu vào phòng mình nghỉ ngơi. Khi bước vào, cậu đã thấy A Hải nằm lướt điện thoại mà ngủ quên mất, cậu nhẹ nhàng cố không đánh thức cậu bạn của mình. Lên giường nằm, cậu thả lỏng cơ toàn thân. Nhắm mắt lại, cậu cảm thấy thư giãn vô cùng. Chỉ 10 phút trước trong đầu cậu vẫn còn ngổn ngang những suy nghĩ trong đầu giờ đây lại thoải mái, an tâm đến lạ thường. Cậu nằm đó dần chìm vào cơn mơ.
Bên cạnh A Tần, A Hải vẫn nằm im đó nhưng cậu chưa hề ngủ. Cậu biết A Tần vào phòng, biết cả việc A Tần cố gắng nhẹ nhàng để không làm phiền mình thế nhưng cậu vẫn giả vờ như đang ngủ, phần vì muốn A Tần cảm thấy thoải mái hơn, phần trong cậu chìm trong suy tính của mình vì giờ đây có lẽ sắp đến lúc cậu không còn được ở bên A Tần nhiều như bây giờ nữa, bố mẹ cậu sắp xong việc tức là đã sắp đến lúc cậu không được ở trọ cùng A Tần nữa. Thật ra việc xin bố cậu gần như là bất khả thi, không phải vì cậu không đủ trưởng thành để tự lập thế nhưng phần bố mẹ cậu là không muốn phải ở xa cậu, phần vì cậu là sẽ là người thừa kế công ty của bố mẹ cậu trong tương lai vì vậy bố cậu muốn cậu ở gần học hỏi dần cách quản lý.
Chỉ cần nghĩ đến việc phải xa A Tần thôi cậu đã cảm thấy khó chịu nói chi đến việc phải chia xa rất lâu. Tuy cậu có thể gặp mặt A Tần thường xuyên ở trường thế nhưng thời gian ở bên cạnh của cả hai sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí cậu không thể đưa đón A Tần được như trước. Mặt khác việc cậu thích A Tần sớm muộn gì bố mẹ cậu cũng phải biết, vốn dĩ gia đình cậu không bài trừ đồng tính thế nhưng bố mẹ cậu đặt rất nhiều sự kì vọng vào cậu, điều đó gián tiếp khiến cậu tự áp lực lên bản thân.
Mở mắt ra, cậu nằm nghiêng qua một bên hướng mặt về phía A Tần đang say ngủ, ngắm nhìn gương mặt thanh tú ấy. Cậu nhìn A Tần với đôi mắt đượm buồn, trong ánh mắt ấy chất chứa sự yêu thương, nuông chiều nhưng cùng với sự bất lực trong đó. Cậu thở dài, thật sự không biết phải làm sao. Có lẽ cậu nên chấp nhận, dù gì thì cậu vẫn còn có thể gặp mặt A Tần bất cứ lúc nào. A Hải nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của A Tần, thật chỉ muốn đặt lên đó một nụ hôn. Cậu nằm xích gần hơn với A Tần, ôm trọn cơ thể ấy vào trong lòng. Trong vô thức, A Tần nhích gần hơn, cậu ôm lấy tay của A Hải. Điều đó khiến A Hải ngạc nhiên thế nhưng lại cảm thấy ấm áp, vui sướng vô cùng. Cậu mỉm cười, tận hưởng niềm vui ấy cho đến khi chìm vào cơn mộng mị.
0
0
3 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
