Chương 19 - Chap 19
A Tần trong đầu tràn ngập suy nghĩ đi vào trong nhà. Trong lúc A Tần ở ngoài nói chuyện với dì thì A Hải đã dọn gọn gàng đống đồ mới mua hôm nay. Dì tranh thủ soạn đồ chuẩn bị nấu cơm trưa cho cả nhà, A Hải cũng phụ một tay vo gạo, nấu cơm. A Tần muốn phụ nhưng A Hải và dì bảo cậu vào chơi cùng hai đứa nhỏ, cậu lưỡng lụ một hồi rồi cũng nghe lời đi vào cùng Bảo Bảo và Diệp Diệp.
Trong phòng, hai đứa nhỏ đang ngồi xem phim rất ngoan, hai đứa xem phim rất chăm chú không để ý đến A Tần vào phòng. Chỉ vừa mới đây thôi hai đứa còn giận dỗi nhau giờ đây lại ngồi cùng nhau xem phim, A Tần cười thầm nghĩ: “Đúng là trẻ con nhỉ, mau giận cũng mau quên.”. Trẻ con là vậy, một sai lầm chỉ cần một lời xin lỗi, một thứ để bù đắp thế nhưng khi đã lớn thì mọi thứ đã không còn như vậy nữa. Mọi sai lầm đều phải trả giá, một cái giá mà không ai đoán trước được.
A Tần để hai đứa nhỏ xem ti vi một lúc, trong lúc đó cậu mở điện thoại lướt mạng xã hội. Cậu mở hòm thư, 50 tin nhắn từ mẹ cậu, mẹ cậu hỏi xem cậu có về không nhưng phần chủ đích là hỏi tiền của cậu, vừa đọc cậu vừa thở dài, thật sự là hết nói nổi mà. Chẳng buồn trả lời, cậu bỏ qua loạt tin nhắn ấy, thấy trong nhóm làm việc có tin nhắn mới, cậu vào xem. Ra là anh Vũ Phong – anh chủ - thông báo mới về lịch trực, giờ đây quán sẽ chỉ mở đến 9h tối thế nên sẽ chia ca lại, ca tối sẽ bắt đầu từ 6h thay vì 7h30 như trước, A Tần không ý kiến gì, cậu thả emote “OK” rồi tắt hộp thư. Lướt một lượt mạng xã hội chẳng có gì, A Tần tắt máy, cậu nhắm mắt thở dài, cậu thật sự chẳng biết nên làm gì tiếp theo.
Một lúc sau thì hết phim, Diệp Diệp tắt ti vi, quay lại thấy A Tần đang nằm nhắm mắt, tưởng rằng anh mình đang ngủ, cô nhẹ nhàng tiếng lại dùng cả hai tay nhéo má A Tần. A Tần bị nhéo má mở mắt ra, Diệp Diệp thấy vậy giật mình thả ra, cô cười gượng nhìn A Tần.
-Hì, em tưởng anh ngủ rồi. – Diệp Diệp tỏ vẻ ngây thơ nói.
-…
A Tần chống nạnh bất lực nhìn Diệp Diệp, cũng chẳng trách gì cô bé, cậu nhẹ nhàng xoa đầu cô bé rồi cười mỉm. Diệp Diệp tưởng A Tần định nhéo má liền rụt đầu lại, cô nhắm mắt lại nhưng rồi khi nhận được cái xoa đầu của A Tần cô mở mắt ngẩn ngơ nhìn anh mình.
-Được rồi, anh không trách em đâu, mẹ em chắc cũng sắp xong rồi mau ra ngoài xem có giúp gì được không nào.
Diệp Diệp gật đầu rồi bảo em mình, cả ba cùng nhau đi xuống bếp.
Trong lúc A Tần ở trong phòng cùng hai đứa nhỏ, dì và A Hải cùng nhau nấu bữa trưa, A Hải làm hết việc này đến việc khác, việc nào dì làm cậu cũng giúp một tay. Tuy vậy nhưng chẳng ai nói với ai quá hai câu, bầu không khí rơi vào sự trầm lắng.
-A Hải này. – dì bất chợt gọi A hải.
-Dạ? Sao vậy dì. – A Hải vẫn còn đang lặt rau trả lời.
-Con thấy A Tần là người như thế nào?
A Hải khựng lại, cậu bất ngờ trước câu hỏi bất ngờ của dì, mãi một lúc sau cậu mới trả lời lại dì:
-Dạ A Tần tốt lắm ạ, thật ra lúc đầu cháu không có mấy thiện cảm với cậu ấy. Ấn tượng ban đầu của con về cậu ấy là một người khá khó gần, mọi người trong lớp nói về cậu ấy không mấy tốt nhưng khi ở cùng cậu ấy con mới nhận ra cậu ấy không phải là loại người như vậy.
A Hải vừa nói vừa tiếp tục lặt rau, tuy ngoài mặt cậu bình thản trả lời, thế nhưng trái tim cậu lại đập liên hồi. Mỗi khi nhắc về A Tần, cậu lại bất giác mỉm cười, thật khó để có thể tả được cảm xúc ấy.
-Thế cháu có tình cảm với nó được bao lâu rồi? – Dì bình thản hỏi.
-Dạ? Dì nói vậy là sao con không hiểu?
A Hải toát mồ hôi lạnh. Cậu chột dạ khi nghe dì hỏi như vậy. Suy nghĩ mãi cậu vẫn không biết mình đã để lộ điều gì. Trong đầu cậu nghĩ đến viễn cảnh tệ nhất. Thấy vậy dì cười nói:
-Có đâu mà phải giấu, dì nhìn là dì biết, thế thằng bé biết chưa?
-D…dạ chưa ạ. – A Hải ngập ngừng nói.
-Vẫn chưa à? Cũng đúng, hai đứa mới quen nhau chưa lâu mà.
A Hải căng thẳng, tim cậu đập liên hồi, mồ hôi cậu vã ra như tắm. Ngừng một lúc dì tiếp lời:
-Không cần phải sợ, dì không nói với nó đâu, dì cũng chẳng cấm cản gì. Tiếp xúc với con một thời gian tuy chưa lâu nhưng thật sự dì cảm nhận được con là người như nào. Được người như con chăm sóc thì dì cũng bớt lo cho nó, thôi thì dì giao nó cho con, yêu thương nó giúp dì nhé.
A Hải nghe thấy vậy cậu chuyển từ lo lắng sang ngạc nhiên rồi lại cảm thấy yên tâm. Cậu đáp lại với sự vui vẻ:
-Dạ, con biết rồi.
-Ừm, giờ thì mau chóng lên nào chắc mấy đứa cũng đói lắm rồi.
Hai người tiếp tục chuẩn bị bữa trưa, sự im lặng lại quay lại thế nhưng bầu không ít đã không còn gượng gạo như trước nữa. Mỗi người lại chìm trong suy tư riêng của mình.
3
0
1 tuần trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
