ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 21 - Chap 21

Giấc mơ đẹp bị ngắt quãng, A Tần mở mắt tỉnh dậy. Đầu hơi choáng váng nhẹ, cậu từ từ ngồi dậy. A Hải đã dậy từ lúc nào, cậu ngồi đơ ở đó ra một lúc, cảm giác nửa thật nửa hư vẫn còn đó giống như một phần kí ức nào đó của cậu đã biến mất vậy. Trong cơn mơ, cậu mơ thấy A Hải ôm mình từ phía sau, cậu vẫn còn nhớ kĩ từng hơi thở, cảm giác, biểu cảm ấy của A Hải. Cậu nhớ rõ A Hải ôm mình vào lòng, nhẹ nhàng đặt đầu lên vai cậu, phả làn hơi ấm nóng khiến tai cậu đỏ hết cả lên, cậu ấy mỉm cười nhẹ nhàng biết bao. Đó vẫn là A Hải, vẫn là gương mặt ấy, vẫn là nụ cười dịu dàng ấy thế nhưng lại cũng chẳng phải cậu ấy.

Vốn A Tần luôn không thích người khác chạm vào người của mình, thậm chí đến cả bố mẹ cậu, cậu cũng cự tuyệt việc tiếp xúc trực tiếp quá lâu chỉ có bà cậu là ngoại lệ duy nhất. Thế nhưng trong giấc mơ ấy, cậu lại cảm thấy ấm áp và thoải mái vô cùng. Cậu hưởng thụ cái ôm ấy, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời mà nó mang lại, cảm giác như mọi buồn phiền trên thế gian này biến mất chỉ còn hai người bọn họ chìm đắm trong thứ tình cảm không tên, say đắm trong nhau. Thế rồi giấc mơ ấy bị gián đoạn giữa chừng, A Tần ngồi đó suy nghĩ lại việc vừa diễn ra, cậu yêu A Hải thật rồi. Đầu cậu trống rỗng không nghĩ được gì thêm nữa.

A Tần bần thần một lúc rồi cũng sốc lại tinh thần, cậu vào nhà vệ sinh rửa mặt cho tỉnh táo cậu vẫn còn hoang mang vô cùng, trước đây cậu chưa từng yêu ai, điều này đối với cậu thật sự là vô cùng mới mẻ, cậu chẳng biết gì về yêu cả. Cả chiều hôm ấy mỗi lần A Hải lại gần cậu, chẳng biết sao cậu lại cảm thấy bồn chồn, khó chịu khiến cậu vô thức né tránh tiếp xúc.

A Hải vốn định trêu chọc A Tần thế nhưng mỗi lúc cậu muốn lại gần A Tần, cậu ấy lại né tránh cậu. Điều đó khiến cậu vừa ngạc nhiên vừa hụt hẫng vô cùng, cậu càng muốn ở gần A Tần, A Tần lại càng tìm cách đẩy cậu ra xa. Sự lo sợ mình làm chuyện gì sai với A Tần xen lẫn với sự hụt hẫng và rối bời bên trong cậu khiến cậu tự hoài nghi về bản thân mình. Tư tưởng cậu tranh đấu dữ dội, ngoài mặt cậu vẫn tươi cười thế nhưng tinh thần bên trong cậu đang dần sụp đổ từng chút từng chút một - giống như cây cổ thụ đang dần mục rữa.

Bầu không khí cả hai gượng gạo vô cùng. Trên bàn ăn tối hôm ấy, cả hai không ai nói với ai câu nào, thậm chí bình thường A Hải luôn ngồi cạnh A Tần nay lại ngồi cách nhau hai đứa nhỏ. Ngay cả dì cũng nhận thấy bầu không khí khác lạ của hai cậu. Dì cũng muốn giải tỏa bầu không khí ấy thế nhưng dì lại bối rối vô cùng. A Tần hôm nay không còn hớn hở vui vẻ cười nói như mọi ngày nữa. Dì hỏi nhưng cậu cũng chỉ gượng cười ậm ừ cho qua, đến ngay cả dì cũng sắp nhận không ra A Tần nữa rồi. Dì lo lắng vô cùng khi thấy A Tần như vậy. Lần đầu dì thấy A Tần như vậy, ngay cả lúc bình thường khi cậu bị bố mẹ mắng hay bị người khác bắt nạt, cậu vẫn luôn nở nụ cười khi nói chuyện với dì.

Bữa cơm trôi qua trong bầu không khí trầm lặng, sự im lặng bao trùm lên cả căn nhà. Ngay cả Bảo Bảo và Diệp Diệp bình thường ồn ào cũng trở nên ngoan ngoãn im lặng lạ thường. A Tần ăn xong vốn định dọn chén xuống dọn rửa thế nhưng bị dì ngăn lại và bảo cậu nên nghỉ sớm. A Hải cũng đồng tình và bảo để cậu dọn giúp. A Tần không có tâm trạng thế nên cậu cũng gật đầu đồng ý. Dì và A Hải đứng đó nhìn theo bóng lưng A Tần đến khi cậu hoàn toàn vào phòng mình rồi lại quay qua nhìn nhau.

Dì nhướng mày vẻ hỏi A Hải thế nhưng A Hải chỉ lắc đầu vì chính cậu cũng không biết chuyện gì đang diễn ra, chỉ là sau bữa trưa thôi mà mọi thứ thay đổi quá nhiều khiến cậu không kịp thích ứng. Cả hai lắc đầu rồi quay lại dọn đống chén đĩa và đồ ăn còn lại. Diệp Diệp và Bảo Bảo cũng phụ hai người. Hai đứa nhỏ phần vì buồn chuyện phải ở nhà đi sau, phần vì thấy sắc mặt A Tần không tốt nên ngoan ngoãn lạ thường, ăn xong cả hai phụ dọn rồi vào phòng bật tivi xem.

A Hải tuy tay thì làm việc thế nhưng tâm trí cậu lại chẳng thể tập trung nỗi, cậu suy nghĩ đến nỗi vô thức nhíu mày lại. Thấy vậy, dì cũng chỉ biết an ủi cậu, khuyên cậu nên nói chuyện trực tiếp với A Tần. Thế nhưng làm sao cậu có thể ngỏ lời được đây. Cậu không thể hiểu được tại sau chỉ sau khoảng thời gian ngắn như vậy mà đó đã không còn là A Tần mà cậu biết nữa. A Hải tự trách chính mình chẳng vì lý do nào cả, chỉ cần thấy A Tần không vui thì chính là lỗi của cậu, khiến A Tần chìm suy nghĩ, lo lắng thì chính là lỗi của cậu, khiến A Tần không còn là mình nữa thì chính là lỗi của cậu. Nụ cười thường trực không còn trên gương mặt điển trai ấy nữa, A Hải chìm đắm trong suy tư. Có lẽ cậu nên hỏi thẳng A Tần, dù có vẻ bất khả thi nhưng có lẽ đó là cách duy nhất để giúp A Tần cũng chính là giúp cậu.

0

0

2 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.