Chương 8 - Cổ Lâm
Trọng lực bên trong cổng không gian đảo lộn không ngừng, Lưu Phong rơi vào vòng xoáy bị xoay đến đầu óc quay cuồng, sau khi thoát ra đã là ở một thế giới khác.
Điều đầu tiên đập vào cảm nhận của hắn chính là một thứ khí tức quen thuộc, khí tức của hổn độn, mặc dù nó vô cùng mong manh, lẫn vào trong không gian rất khó nhận biết, nhưng vì đã từng tiếp xúc qua nên hắn có thể lập tức cảm nhận ra ngay. Điều này cho thấy ở bên trong đây chắc chắn tám phần có ẩn giấu Hỗn Độn Chi Khí, nếu như hắn có thể tìm được một ít thì chắc chắn sẽ là một thu hoạch lớn.
Nhìn tổng thể thì nơi này không thể gọi là thế giới mà chỉ là một thế giới chưa hoàn thiện, khắp nơi rải rác vô số đại lục trôi nổi, khá giống như cảnh tượng về kỷ nguyên Hỗn Độn mà hắn đã nhìn thấy thấy lúc cảm ngộ, chỉ khác một chút là ở đây đã xuất hiện lục địa còn thời kỳ kia thì chưa tồn tại bất cứ thứ gì, nói cho chính xác thì đây là thời điểm chuyển giao giữa Hỗn Độn và Hồng Hoang. Có lẽ khi quá trình này diễn ra một khu vực nào đó đã phát sinh dị thường không gian và tách khỏi thế giới trở thành một bí cảnh riêng biệt, nếu như giả thuyết này là thật thì nơi này đã tồn tại cực kỳ lâu rồi, thời gian càng lâu đồng nghĩa với việc bảo bối sẽ càng nhiều, chuyến đi chắc chắn sẽ cực kỳ thú vị. Nghĩ đến như vậy lòng Lưu Phong liền trở nên rạo rực, muốn nhanh chân đuổi theo những người khác để giành lấy tài nguyên, tuy nhiên chợt có ánh kim lóe lên từ nham thạch thu hút hắn.
Nhìn từ bên ngoài có thể quan sát thấy ẩn trong đá đen có nạm một thứ vật chất giống như kim loại đang phát ra quang mang yếu ớt, thứ dị thường tất không phải phàm phẩm, Lưu Phong tò mò liền ngồi xuống lấy tay khều thử, kết quả phát hiện nó vậy mà dính khắng vào đá không thể gỡ ra. Không ngăn được lòng hiếu kỳ hắn rút lấy Lôi Minh Kiếm, truyền vào bên trong một chút pháp lực rồi vung kiếm dùng sức chém xuống, mấy tiếng leng keng chói tai lập tức vang lên, Lôi Minh Kiếm bật lại thật mạnh, thân kiếm rung lên liên hồi tựa hồ sắp gãy, ngay cả bàn tay của hắn cũng trở nên ê ẩm. Vậy mà khiến cho hắn trợn mắt líu lưỡi chính là khối đá kia lại chỉ xuất hiện một vết hằn nhỏ, ngoài ra chẳng có tổn hại nhẹ nào chứ đừng nói là nghiêm trọng, trình độ cứng cáp không phải tầm thường. Điều này khiến hắn có chút động tâm, nếu đá phổ thông đã tốt như vậy thì thứ kim loại kia ắt hẳn càng thêm trân quý, nếu có thể lấy một ít mang về luyện pháp bảo chắc chắn sẽ rất lợi hại, dù sao đây cũng là đồ còn sót lại từ thời tiền hồng hoang, một lượng ít đều có giá trị liên thành. Tuy nhiên vấn đề nan giải ở đây là làm sao lấy chúng ra, Lưu Phong suy nghĩ nửa ngày vẫn không tìm được ý nào hay ho, cạy đá thì hắn vô phương, thứ này đến cả Lôi Minh Kiếm cũng không tổn hại được thì hắn lấy gì để phá, còn muốn luyện như là luyện quặng thì phải dùng loại hỏa diễm nào mới được đây. Suy nghĩ đi nghĩ lại đến nát óc, đến cuối cùng hắn chỉ đành bỏ cuộc, tự nhủ với lòng một câu " Nho còn xanh lắm " rồi bấm bụng cho qua. Đã không làm được gì, tiếp tục rề rà cũng vô dụng, những người khác đã sớm không thấy một ai, nếu còn chậm trễ e rằng sẽ bị bỏ lại thật xa, bảo bối tốt đều sẽ bị kẻ khác thu hết. Lưu Phong tất nhiên không muốn như vậy, lập tức phi người, một mình tiến sâu và trong.
............
Vào càng sâu Lưu Phong càng được mở rộng tầm mắt, biết được bản thân lúc này là ếch ngồi đáy giếng buồn cười như thế nào. Thứ kim loại kia gần như có thể bắt gặp ở khắp nơi, số lượng nhiều đến hoa cả mắt, thậm chí có khối to hơn người ta, trọng lượng nặng đến vài trăm cân. Lúc đầu hắn còn tiện tay nhặt nhạnh một chút, về sau liền trực tiếp bỏ qua, đến nhìn cũng không thèm nhìn. Hắn không ngừng di chuyển nhảy qua những tảng đá trôi nổi, dọc đường vẫn không nhìn thấy bóng người nào, nơi này vô cùng rộng lớn, bọn họ có lẽ đã phân tán cả hết rồi. Đang mãi suy nghĩ miên man Lưu Phong chợt nhìn thấy một khối lưu tinh lơ lửng, hắn lập tức phóng quabắt lấy, cảm nhận khí âm lạnh lẽo truyền vào tay mới biết đây là một khối băng tinh. Vật này phẩm chất rất tốt, hắn vui vẻ đem nó cất đi, đoạn quan sát xung quanh chỗ bản thân đang đứng thì phát hiện cách đó không xa có một khối Đại Lục khổng lồ.
Nhìn từ xa Đại Lục vô danh ấy cực kỳ hùng vỹ, có núi có hồ, còn có cả thảm thực vật bao phủ trên bề mặt. Diện tích của nó vô cùng rộng lớn, bởi vì không nhìn thấy được điểm cuối nên rất khó phán định nó rốt cuộc có tầm cỡ nào, tuy nhiên một điều chắc chắn rằng toàn bộ Hư Không Bí Cảnh này cũng sẽ không có bao nhiêu Đại Lục lớn như vậy tồn tại.
Đạp qua vài khối nham thạch Lưu Phong liền đặt chân lên được đất liền, trước mặt hắn bây giờ chính là đại thụ bạt ngàn tạo thành một cổ lâm sâu thẳm và u tối. Chẳng biết Hư Không Bí Cảnh có hay không có mặt trời, tuy nhiên từ khi vào đến giờ hắn chưa từng thấy một chút ánh sáng nào, khắp nơi luôn luôn bao trùm bóng đêm, mặc dù không phải đen kịt nhưng cũng chẳng sáng sủa gì mấy. Với cái bầu không khí âm u ấy càng khiến cho cổ lâm trở nên cổ quái, tựa hồ bên trong đang ẩn giấu vô số nguy hiểm chờ đợi để ăn tươi nuốt sống những kẻ đi vào.
Lấy lại một chút tinh thần, Lưu Phong rảo bước đi vào trong, cái cảm giác lành lạnh thoảng qua lập tức xuất hiện. Những cây đại thụ nơi đây quanh năm sống thiếu ánh sáng mà vẫn có thể phát triển đến mức khổng lồ khiến người ta khó tin, phải mất hai ba người ôm mới xuể, chỉ thấy phần gốc cây lù lù nối tiếp nhau liên miên không dứt, rể cây nổi lên trên mặt đất cuồn cuộn như những con mãng xà hung dữ. Phần còn lại và cả ngọn cây đều ẩn khuất sau màn sương mù u tối, nhìn lên cũng không rõ nó cao đến cỡ nào, từng tán lá dày đặc đan xen vào nhau chằng chịt che khuất cả không gian bên trên. Lá cây khô tích lũy thời gian dài đã dày cộp một lớp, khi đạp lên cứ phát ra mấy âm thanh lạp rạp, rơi vào bầu không khí tịch mịch ở đây nghe thật chói tai.
Do tầm nhìn quá hẹp, Lưu Phong bắt buộc lúc nào cũng phải đề cao cảnh giác, cẩn thận những nguy hiểm bất ngờ xảy ra. Cổ lâm này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm tháng, bên trong chứa thứ quái quỷ gì thì chỉ có trời mới đoán được, đi vào trong tình cảnh này chủ quan chính là tự sát. Cứ như vậy hắn từng bước băng thẳng vào khu rừng, càng đi càng xa, càng tiến càng sâu, dần dần kéo dài khoảng cách giữa nơi xuất phát.
Đại khái hơn hai canh giờ sau đó, Lưu Phong vẫn còn đang di chuyển trong rừng, hắn không nhớ mình đã đi được bao xa, chỉ thấy mật độ cây đang bắt đầu thưa dần nhưng kích thước thì lại to lên, những đại thụ nơi đây đã khổng lồ đến mức khó tin, to đến năm sáu người ôm, da vỏ xù xì có thể thấy rõ từng nếp gấp. Đi bên dưới chúng người ta không khỏi sinh ra cảm giác bản thân là một người tí hon, nhỏ bé như con sâu cái kiến. Mặc dù từ lúc đầu đến giờ chưa xuất hiện nguy hiểm gì tuy nhiên thần kinh Lưu Phong vẫn cứ kéo căng ra như dây đàn, sự bất an luôn đè nặng trong lòng, đến mức tiếng lá khô dưới chân cũng làm hắn khó chịu. Tiếp tục đi thêm một hồi lâu, sự bức bối của hắn càng lúc càng nhiều chứ không hề thuyên giảm, có lẽ không khí ở đây có điều bất thường và đang ảnh hưởng đến hắn. May mắn thay hắn đã nhanh chóng nhận ra điểm không đúng, liền nhanh chóng bình tâm tịnh khí, điều chỉnh tinh thần, cảm giác khó chịu mới dần biến mất. Lúc bấy giờ hắn chợt nhìn thấy phía xa nổi bật lên một vùng lam quang, tuy rằng rất yếu ớt nhưng trong hoàn cảnh u tối này trông thật bắt mắt. Lưu Phong lập tức hướng về bên đó mà đi, do khoảng cách không xa, lát sau hắn đã tiếp cận và nhìn thấy được thứ phát ra ánh sáng kia. Đó là một cây nấm to, đường kính ước chừng cỡ cái mâm, cao chừng một cánh tay người, bên ngoài phát ra quang mang nhàn nhạt, xung quanh còn có vô số lân tinh lượn lờ. Thoạt nhìn nó trông rất vô hại, xinh đẹp, chỉ là không hiểu tại sao Lưu Phong lại có cảm giác không yên, trực giác mách bảo rằng thứ này ẩn chứa nguy hiểm, thế nên hắn không vội xông lên lấy mà cẩn trọng quan sát, từng bước nhẹ nhàng tiếp cận nó.
• "Tên kia đứng lại, vật này bọn ta thấy trước".
Bấy giờ phía bên rừng cây chợt có tiếng nói vọng ra, từ bên trong nhanh chóng bước ra bốn người, ai nấy nhìn Lưu Phong với vẻ mặt không ưa thích.
• " A ! Vật này ta cũng hữu duyên trông thấy, chỉ định xem xét một chút mà thôi".
Kẻ đến là thù hay bạn còn chưa rõ, Lưu Phong không vội trở mặt ngay mà trả lời rất khiêm nhường, chân cũng lùi về sau một bước.
• " Hừ, đừng nhiều lời. Thứ này chúng ta xác định, ngươi tốt nhất nên tránh đi, bằng không đừng trách bọn ta lấy nhiều khi ít ".
Đối với cách cư xử hòa hoãn của hắn, bọn người kia không những không lịch sự hơn mà còn tỏ ý khinh thường, lườm hắn rồi đáp, giọng điệu khiến Lưu Phong rất không dễ chịu. Tuy nhiên nhìn tổng thể lực lượng hắn thua kém khá nhiều, bọn họ bốn người đã có ba Quỷ Linh sơ kỳ, một Quỷ Sơ đỉnh phong, thực lực rất mạnh, nếu như đánh nhau hắn chắc chắn sẽ không có phần trăm thắng. Vì vì vậy hắn quyết định nhường nhịn lần này, bèn nói :
• " Nếu các huynh muốn thì thôi vậy, xem như ta không có phần hưởng".
Nói đoạn Lưu Phong cười xòa, lùi lại thêm ba bước rồi âm thầm đứng quan sát.
Bốn người khịt mũi nhìn hắn một cái rồi không thèm quan tâm nữa, chú ý bắt đầu tập trung vào cây nấm đang phát sáng kia.
• " Đại ca, thứ này có vẻ quý đấy ".
Sau khi xem xét một lúc bọn họ liền nhìn nhau cười, một tên lụn ụ còn nịnh nọt một tên hói cao to khác.
• " Lần này thu hoạch không tồi, chẳng uổng phí ta mất Hồi Linh Châu để đổi lấy tin tức ".
Gã được gọi là đại ca vẻ mặt cũng rất thõa mãn, gật đầu đáp. Vừa nói gã vừa thò tay nhổ đi gốc nấm, một thứ hương vị kỳ lạ lập tức từ trong tán dù nó lan ra không khí.
Lưu Phong ở xa quan sát tức thì nhận ra nguy hiểm, vội vàng thoái lui, nấp vào một thân cây gần đó chờ đợi động tĩnh.
Mấy người kia vẫn còn chưa phát hiện chuyện gì, mải mê bàn tán với nhau một cách thoải mái. Chợt cái đầu hói của tên đại ca tự nhiên bị một thứ chất lỏng nhỏ lên, gã thò tay rờ vào thì thấy nhơn nhớt, mùi tanh nồng rất gớm ghiếc. Gã ngạc nhiên bèn ngẩn đầu lên nhìn, chẳng ngờ một cái miệng to tướng từ trên phóng xuống ngay tức khắc ngoạm lấy gã rồi lôi tọt lên tán cây mất hút.
24
0
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
