Chương 7 - Bí Cảnh
Tinh thần tỏa định, Lưu Phong đem nút bịt miệng của lọ sứ tháo bỏ, một tia chi khí như có như không lập tức thoát ra mang theo hơi thở xa xôi, hắn nắm bắt thời cơ nhanh chóng há miệng hấp thụ, đem hỗn độn chi khí luyện hóa. Ngay thời điểm đó, hắn chợt cảm thấy đau đớn tột cùng, giống như bản thân đang bị luyện hóa, bị hòa tan từng chút một. Hỗn độn chi khí quả nhiên không tầm thường, muốn hấp thụ nó chẳng hề dễ dàng, ngược lại còn bị phản phệ, như viên thép nóng rơi vào đá băng rất khó níu giữ. Lưu Phong vẻ mặt nghiêm nghị, cố gắng chịu đựng, cưỡng ép hấp thu, từ từ bào mòn nó. Đây là một quá trình đầy gian khổ, cần rất nhiều ý chí kiên cường, cứ nhìn thân hình liên tục run rẩy của hắn cũng có thể đoán được hắn đang phải trải qua dày vò như thế nào. Hạc Tiên Sư ở bên cạnh tuy rằng không giúp đỡ gì nhưng đôi mắt vẫn giám sát hắn không nghỉ ngơi, chỉ cần hắn xảy ra biến cố lão sẽ xuất thủ tương trợ.
Thời gian cứ thế trôi qua từng khắc, trạng thái Lưu Phong vẫn luôn giằng co cùng với hỗn độn chi khí, cho dù đây chỉ là một tia nhỏ bé cũng đủ khiến hắn chật vật không tả nổi, nếu như ý chí không đủ mạnh mẽ e rằng hắn đã sớm thất bại mà tan thành mây khói, Muốn trèo lên đến đỉnh cao tất phải có khả năng phi thường, Lưu Phong chính là một kẻ trời định như vậy, hắn đã dùng sự kiên trì của mình, không dựa vào sự giúp đỡ của Hạc lão vẫn có thể hoàn toàn luyện hóa loại lực lượng cổ xưa như Hỗn Độn Chi Khí. Tuy rằng thời gian không phải ngắn, nhưng tự lực tự cường cũng đáng được khen ngợi. Khi Hỗn Độn Chi Khí hóa thành hạp lưu chảy vào trong hồn mạch, Tu vi của Lưu Phong bắt đầu tăng trưởng với tốc độ chóng mặt, từ Quỷ Sơ hậu kỳ trực tiếp đột phá Quỷ Linh và vẫn còn đang tăng lên. Trong khi đó Thần trí của hắn cũng không ngừng chìm đắm vào trạng thái cảm ngộ đại đạo, trong đầu những hình ảnh về vũ trụ hỗn độn cứ liên tục diễn ra, ấy là một thế giới vô cùng kỳ dị, nơi tất cả đều trong trạng thái rời rạc bất định, khi đó không trời cũng chẳng đất, vạn vật đều đang dần hội tụ từ trong hư vô, hơi thở của sự sáng tạo dày đặc khắp một ngóc ngách, một vũ trụ mới mẻ đang được được khai sinh. Cảm nhận cả quá trình kiến tạo hùng vỹ ấy ngộ tâm của hắn vô thức đề thăng một cảnh giới, đó là việc tốt khó cầu, chỉ cần sau này mọi sự thuận lợi, thành tựu của hắn chắc chắn sẽ đạt đến đỉnh cao không thể hạn lượng. Nếu như dựa theo tình trạng tăng trưởng này Hạc lão dự đoán rằng tu vi của hắn có lẽ sẽ kéo đến Quỷ Linh trung kỳ viên mãn mới dừng lại, chỉ là đã có một sự cố ngoài ý muốn đột nhiên diễn ra. Từ ẩn sâu trong linh hồn của hắn dường như tồn tại thứ gì đó đang ngủ say, đùng một cái nó chợt thức giấc, tựa như mãnh thú hồng hoang há cái miệng khổng lồ của mình thôn phệ tất cả Hỗn Độn Chi Khí, tu vi của hắn trong chớp mắt đó ngưng bặt tất cả sự phát triển, dần dần trở nên bình ổn.
• Hử...
Hạc Tiên Sư ngay lập tức nhận ra điểm bất thường khi mà tu vi của Lưu Phong ngừng tăng trưởng một cách đột ngột như vậy, hai đầu chân mày lão nhíu chặt lại, vẻ mặt trở nên trầm ngâm, ông chằm chằm nhìn vào hắn cố gắng soi xét ra nguyên nhân.
Lưu Phong nhanh chóng kết thúc tu luyện, tuy rằng bản thân cũng rất ngạc nhiên khi bản thân phát sinh chuyện dị thường, thế nhưng niềm vui khi tu vi tiến triển vượt trội khiến hắn gần như đem những nghi hoặc gác lại một bên, đứng trước Hạc Tiên Sư cuối đầu thành kính.
• " Đệ tử đa tạ sư phụ ban cho trân bảo, đại ân đức này khắc cốt ghi tâm, đời đời kiếp kiếp không bao giờ quên ".
Hắn nói.
• " Đứng lên đi, giữa ta và con không cần phải câu nệ như vậy, ".
Hạc lão ôn hòa nhìn hắn, hai tay khẽ nâng lên hai bả vai đang chùng xuống của hắn lên.
• " Khi nãy trong nội thể con xuất hiện dị thường, con có nhận ra hay không ".
Đoạn lão lại hỏi.
• " Con cũng không rõ nữa, dường như có thứ gì đó bên trong nội thể của con cắn nuốt tất cả Hỗn Độn Chi Khí đi".
Đối với việc này Lưu Phong thật sự quá mơ hồ, nên cũng không thể giải thích rõ ràng cho Hạc lão hiểu được.
• " Để ta kiểm tra thử".
Hạc Tiên Sư càng nghe càng nghi hoặc, ngỏ ý muốn giúp hắn sưu hồn kiểm tra. Lưu Phong tất nhiên không hề chối từ, lập tức nâng trán ra để cho lão đặt tay lên. Pháp lực của lão bắt đầu len lỏi bên trong hồn thể của hắn, khả năng khống chế thần diệu đã đạt đến trình độ vô cùng hoàn hảo, không hề tạo cho hắn bất kỳ ảnh hưởng nào. Sau vài phút kiểm tra, lão mới thất vọng thu lại pháp lực, đến cùng vẫn không dò ra được vấn đề gì khiến lòng lão càng thêm phức tạp. Phần lo lắng, không biết bên trong hồn thể của hắn có ẩn giấu nguy cơ tiềm tàng hay không, nếu như có thì sẽ cực kỳ nguy hiểm. Phần khác lão vô cùng nghi hoặc, thứ gì có thể một hơi cắn nuốt tất cả Hỗn Độn Chi Khí mà vẫn có thể tránh thoát được sự tra xét, nó có thật hay không tồn tại điều này ngay cả lão cũng không chắc chắn. Nhìn lại Lưu Phong vẫn còn sinh long hoạt hổ, lão cũng thấy an tâm mấy phần, vốn là phúc thì không phải họa, mà đã là họa muốn tránh cũng không khỏi, thôi thì tới đâu hay tới đó đi. Nghĩ bụng như vậy nên lão cũng gác lại trằn trọc qua một bên, hỗ trợ Lưu Phong ổn định căn cơ một chút sau đó hai thầy trò cùng nhau đi nghỉ ngơi.
........
Những ngày tháng tiếp theo đó Lưu Phong luôn chăm chỉ tu luyện, tuy rằng tu vi tiến triển rất ít nhưng căn cơ thì đã vững chắc vô cùng. Hạc Tiên Sư bận rộn một chút sự vụ của Quỷ Minh nên vẫn tiếp tục náng lại tổng bộ, bình thường cứ đi đi về về, thường xuyên tham gia hội họp, không biết bọn họ đang bàn tính chuyện gì.
Cho đến một ngày Hạc Tiên Sư quay về chợt gọi Lưu Phong đến, nói cho hắn bảo hắn chuẩn bị sửa soạn lên đường. Nghe nói tại một khu vực ở biên giới nội mông xuất hiện bí cảnh và nó sắp mở ra, đây là một cơ hội hiếm có thế nên Hạc lão quyết định để hắn tiến vào. Do thời gian hai thầy trò phải khởi hành ngay lập tức, bọn họ cưỡi bạc hạc bay xuyên qua đất nước Trung Quốc tiến vào khu vực tiếp giáp Mông Cổ.
Chỗ xuất hiện bí cảnh là một khu vực hoang mạc trống trải, xa xa chỉ có lác đác vài cây bụi bị gió cát thổi xơ xác, ở đây ngoại trừ vài con lạc đà lang thang ra thì không thấy một bóng người. Lối vào bí cảnh là ở trên một phiến đá lớn màu đen tuyền, khối cự thạch này cao ít nhất cũng phải tám mét, đỉnh nhỏ đáy lớn giống như một hình thang khổng lồ với các góc canh bị phong hóa mài nhẵn góc cạnh, nằm sừng sững giữa hoang mạc hoang vu, toát lên hơi thở cổ xưa. Bên trên mặt phẳng hướng về phía tây có thể nhìn thấy một thứ đồ án giống như hình một vòng xoáy, các đường vân được in trên đá một cách kỳ diệu, trải qua vô số tuế nguyệt vẫn không phai mờ, các dãy ánh sáng mơ hồ đang từ từ di chuyển lan rộng khắp nơi và sắp hội tụ vào trung tâm. Quỷ Minh gọi đó là Hư Không Linh Cảnh, được vô tình tìm thấy cách đây mấy trăm năm, tuy rằng xưa nay vẫn chưa từng mở ra nhưng khí tức bên trong khiến bọn họ động tâm bèn cho người bí mật canh giữ, cho đến nay người biết đến rất ít. Dạo thời gian trước phiến lá vốn tĩnh lặng này chợt xuất hiện dị thường, có dấu hiệu sắp mở ra, thế nên toàn Quỷ Minh bắt đầu chuẩn bị, chỉ cần bí cảnh mở ra sẽ lập tức đi vào chiếm lấy tài nguyên bên trong.
• Sắp mở, sắp mở rồi.
Khi sư đồ Lưu Phong bay đến liền nghe thấy tiếng ai đó hô hoán lên, nhìn qua thì quả nhiên lối vào bí cảnh đã xuất hiện dị thường vô số dãy sáng nổi lên và chảy về phía tâm, dần dần tạo thành một vòng xoáy, nó càng ngày càng hoạt động mạnh mẽ cho đến khi một lỗ hổng không gian xuất hiện.
Nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng những người có mặt đều nóng lên hừng hực, lập tức muốn lao vào tranh giành cơ duyên trong đó, có vài người không kìm được lòng đã vội vàng phóng đến chỗ cánh cửa.
• " Cẩn thận, nó chưa ổn định đâu".
Một vài bô lão trong Quỷ Minh thấy vậy liền hốt hoảng kêu lên thế nhưng đã muộn, những người kia vừa đến gần đã bị vòng xoáy xoắn nát, hồn phi phách tán. Do kết cấu của cổng không gian chưa được hoàn thiện, người đi vào chắc chắn sẽ bị xung động diệt sát trong chớp mắt, Kết cục thê thảm của họ khiến lòng tham của những người khác chùng xuống, ngoan ngoãn đứng đợi bên ngoài.
Trong thời gian chờ lối vào hoàn toàn ổn định tất cả các trưởng lão của Minh Quỷ tập hợp lại với nhau bàn tính kế sách, lần này do lo sợ Hắc Quỷ tìm đến quấy phá nên tất cả hoạt động đều diễn ra một cách bí mật, thế nhưng vẫn có nhiều tán tu không biết nghe được từ đâu mà kéo đến rất đông, bọn họ lo lắng đám Hắc Quỷ kia đánh hơi được mà kéo đến, đến lúc đó phiền phức sẽ rất lớn, để đảm bảo an toàn cho mọi người cẩn thận đề là điều tất yếu phải làm.
• Bí cảnh đã ổn định, Quỷ Sơ và Quỷ Linh cảnh giới có thể tiến vào.
Đại khái qua hơn ba canh giờ các bô lão của Quỷ Minh sau khi quan sát kỹ lưỡng động tĩnh của lối vào liền cất tiếng thông báo, nghe vậy những kẻ tán tu lại một lần nữa ồn ào, không cần đợi lệnh đã lũ lượt chui vào trong bí cảnh, có vài lão Quỷ Tiên cảnh giới không để ý đến lời cảnh báo cũng muốn tranh thủ cơ hội kết cục bị xung động đánh văng ngược lại, thần hồn bị tổn thương không nhẹ.
•" Sư phụ chúng ta tại sao còn chưa tiến vào ".
Lưu Phong thấy người khác liên tục tiến vào trong lòng cũng bắt đầu nôn nóng, liền ngỏ ý hỏi Hạc Tiên Sư.
• " Đừng gấp, chờ bọn họ vào hết rồi hẳn đi".
Hạc lão ngược lại rất bình tĩnh, đạm nói.
• " Đệ tử sợ họ sẽ cuổm hết tài nguyên bên trong".
Lưu Phong bức rức nói.
• " Ngu quá, tài nguyên bên trong không dễ lấy vậy đâu, không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi, cứ để bọn họ đi trước dò đường đi ".
Hạc lão cao thâm mạc trắc nói.
• " À!".
Lưu Phong bấy giờ mới hiểu được lợi hại, à lên một tiếng cảm thán rồi ngoan ngoãn đứng một bên chờ.
Tán tu rất nhanh đã đi hết, đến lúc này Hạc Tiên Sư mới bảo Lưu Phong tiến vào. Những nhân lực của Quỷ Minh cũng giống như hắn bắt đầu đi đến cổng không gian, so với đám tán tu kia bọn họ cẩn thận hơn rất nhiều, mỗi người đều lấy binh khí của mình ra để phòng thân, từng người từng người chui qua lối vào rồi biến mất, Lưu Phong sau khi ngoái lại nhìn Hạc lão lần cuối liền phóng thẳng vào trong, thuận theo vòng xoáy rất nhanh liền khuất bóng.
28
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
