Chương 6 - Hỗn Độn Chi Khí
Gã Quỷ Sơ đỉnh phong đối mặt với trường tiên lăng không chẳng hề có một chút nao núng, lập tức tung người nhảy sang một bên tránh né, đoạn vung chưởng đánh ra một đạo quỷ khí. Lưu Phong vừa tế xong pháp bảo không thể kịp thời thu hồi liền tụ tập pháp lực vào hai cánh tay chống đỡ, bị lực lượng mạnh mẽ đầy lùi về sau, cánh tay đau nhức dữ dội. Vẻ mặt hắn ngay đó nhăn lại, với tay triệu hồi trường tiên, bấy giờ đối thủ cũng đã áp sát tiếp tục đả chưởng tới. Nhanh chóng hắn đem trường tiên chắn trước mặt, thủ chưởng đánh lên thân tiên phát ra âm thanh trầm đục, Lưu Phong lại tiếp tục lùi mấy bước tuy nhiên lần này hắn không chịu quá nhiều rung động, tức thì hắn vung tiên phản kích, từ bên hông đối thủ đập tới, sát na gã ấy liền co cánh tay chống đỡ, pháp lực bảo hộ khiến gã không hề hấn gì, lập tức tung cước quét qua. Lưu Phong phản ứng mau lẹ, bật người xoay tròn tránh né, gã đá hụt người liền mất đà đảo nửa vòng để lộ ra phần sau lưng, Lưu Phong tận dụng thời cơ thuận thế huơ trường tiên nện lên gáy gã, cú đập bất ngờ làm đầu choáng mắt hoa.
• Khả năng cận chiến của đệ tử huynh thật sự rất giỏi.
Chứng kiến kỹ năng của Lưu Phong, Bá Long trưởng lão ngồi cạnh Hạc Tiên Sư phải thốt lên khen ngợi.
• Ha ha, ăn may, ăn may thôi...
Hạc Tiên Sư nghe đến khoái chí, miệng nói lời khiêm tốn nhưng cái vẻ mặt lại không có một chút nào. Biểu lộ của lão làm cho Đông Kha trưởng lão mặt mũi trở nên xấu xí, chầu ngà chầu ngầu ngồi trên ghế không nói một lời.
Ở ngoài đấu đài Lưu Phong sau khi đắc thủ liền không tha người lập tức xông vào, một chiêu liêu đản cước móc từ phía sau trúng ngay dũng quần của địch thủ. Cú đá ấy thể như trời giáng, đau đến thấu tim thấu gan, gã Quỷ Sơ đỉnh phong chớp mắt thê lương rú lên, sắc mặt trở nên tái nhợt, cả người co quắp khuỵu xuống. Đừng nói là gã, ngay cả những người đứng xem ai nấy cũng đều nhăn mặt nhíu mày, dũng quần tê buốt, thầm nhủ Lưu Phong này ra tay cũng đủ tàn nhẫn, cảm giác đó thật sự kinh khủng.
Đứng trước cảnh tượng không thể nhìn nổi ấy Lưu Phong liền bồi thêm cho gã một tiên làm gã ngã đùng xuống ngất liệm đi, kết thúc sự đau đớn tột cùng. Hạ xong đối thủ hắn liền quay lại nhìn mấy vị giám khảo cuối đầu vẻ cáo lỗi, nói một câu: " Tiểu bối ra tay hơi nặng, mong các vị đừng trách phạt. ", đoạn nghiêm chỉnh chờ đợi kết quả phán xét.
Các trưởng lão nghe hắn nói vậy lập tức xuất biểu lộ khinh bỉ, ngươi đây là ra tay nặng sao, có mà cực kỳ tàn ác thì đúng hơn, đánh đến người ta thê thảm như vậy còn dám đòi không trách phạt mình thật là không biết xấu hổ. Chỉ là nói thì nói vậy nhưng cũng không thể chối bỏ chuyện hắn đã thắng, huống hồ bản thân trận đấu vốn đã không công bằng nên rất khó phán định đúng sai, nếu như hắn thật sự đánh quang minh e rằng cơ hội thắng của hắn rất thấp, thế nên suy đi xét lại cuối cùng tất cả giám khảo trừ Đông Kha trưởng lão đều đồng ý cho hắn qua cửa, trở thành quán quân đợt luận bàn này.
Lưu Phong với tư cách người chiến thắng vinh dự được các trưởng lão tặng quà, bảo bối của mấy vị Gián Hộ Giả của toàn Quỷ Giới tự nhiên không tầm thường, đều có giá trị vô cùng, đặc biệt là thanh Lôi Minh kiếm của Đông Kha trưởng lão lại lịch không nhỏ một chút nào, cùng với cái vẻ mặt gượng gạo khó coi của lão được trao đến tận tay hắn.
Hậu hĩnh lớn như vậy tâm tình của Lưu Phong phải nói là cực kỳ tốt, cứ lâng lâng như thể trên mây, tuy nhiên đến lượt Hạc Tiên Sư tặng phần thưởng cho hắn lão lại viện cớ chối bỏ, chỉ nói đơn giản một câu : " Ta đã truyền dạy cho ngươi bản lĩnh đó là phần thưởng tốt nhất rồi, đừng có đòi hỏi nhiều ". Đối với với thái độ mặt chai không biết xấu hổ của sư phụ Lưu Phong tất nhiên không dám nói gì, tuy nhiên những trưởng lão đứng một bên kia đều khịt mũi thầm mắng lão " Kiết lỵ vô sỉ ", trong lòng rất không ưa thích lại không muốn xen vào chuyện giữa sư đồ người khác thế nên cuối cùng sau khi hoàn tất một chút lễ nghi ai cũng dắt đệ tử quay về.
.........
• Tiểu tử ngươi vẫn cánh cánh trong lòng việc ta không tặng thưởng cho ngươi sao.
Về đến phòng Hạc Tiên Sư liền tọa thiền trên chõng, thấy Lưu Phong cứ ngồi bên bộ bàn trà tần ngần nhìn mình mới cất tiếng hỏi.
• Đệ tử không dám, chỉ là từ lúc đó trông thấy sư phụ thái độ khác lạ, đệ tử sợ người không phật lòng nên vẫn một mực chờ trách phạt.
Lưu Phong lập tức đứng dậy phân biện đáp.
• Không có gì phật lòng cả, con qua đây.
Trông vẻ mặt nghiêm chỉnh thông tuệ của đệ tử Hạc Tiên Sư bất giác cảm thấy an lòng, đoạn với tay gọi hắn đến.
• Ân, sư phụ.
Lưu Phong lập tức lật đật bước qua khúm núm nói.
• Vi sư bình sinh không đi thu thập bao nhiêu bảo bối, trong người ngoại trừ Hạc Linh Phiến không có thứ gì đáng giá cả, nói ra thì thật mất mặt nên khi nãy ta mới không có tặng thứ gì cho con.
Lúc này Hạc lão mới ôn tồn giải thích.
• Ách, đệ tử không dám nhận Hạc Linh Phiến đâu.
Lưu Phong nghe xong liền nhảy nhỏm lên, vội vàng từ chối.
• Đó là bảo mệnh chân khí của ta, ngươi nghĩ ta sẽ tặng nó cho ngươi sao. Huống hồ với tu vi hiện tại của ngươi đừng nói là khống chế, chỉ cần chạm vào đã bị khí linh đánh tan hồn rồi.
Hạc lão thấy hắn tưởng bở tức thì lườm một cái, nói.
• À, sư phụ thật sự dọa đệ tử sợ đấy.
Như trút được gánh nặng Lưu Phong liền vỗ ngực thở phào, hắn biết Hạc Linh Phiến là Bảo Mệnh Pháp Khí của lão nên mới hoảng sợ như vậy, bởi vì trừ phi tính mệnh gặp bất trắc sẽ không có ai đem nó tặng cho người khác dù là thân truyền đệ tử.
• Ngươi suy nghĩ hơi nhiều rồi đấy.
Hạc lão khì mũi nói, đoạn lấy ra một cái bình sứ nhỏ có bịt nút vải.
• Đây là một tia hỗn độn chi khí, là bảo bối ta thu thập được thời gian trước, cực kỳ trân quý ngẫu ngộ nan cầu, hấp thụ nó có thể giúp ngươi đánh vững căn cơ đột phá tu vi.
Lai lịch của vật bên trong vô rất không tầm thường ,Lưu Phong nghe xong trong lòng rung động không thôi, đừng nói là hắn, dù là bảy vị Giám Hộ Giả kia cũng sẽ tim đập thình thịch, sinh tâm chiếm lấy. Hỗn độn chi khí nào đâu phải nước sông nước biển, muốn tìm là tìm, dù chỉ là một tia giá trị của nó gần như bằng không, chẳng có thứ gì đánh đổi được. Ấy vậy mà Hạc lão lại cam tâm tình nguyện trao nó cho Lưu Phong, bút hào phóng này biết làm sao đo lường.
• Thứ này quá trân quý, đệ tử không thể nhận.
Cảm thấy vai mình như nặng trĩu, Lưu Phong tức thì khom lưng cúi đầu khẩn thiết từ chối.
• Khoan hãy từ chối vội, vi sư ắt có chủ kiến của mình, thứ này đối với ta không có bao nhiêu tác dụng, cùng lắm chỉ tăng thêm một thành cơ hội đột phá, với thiên tư của ta không có cũng chẳng sao. Nhưng đối với con nó có thể giúp con tăng trưởng thực lực, tu hành thuận lợi, là vấn đề cấp thiết hiện tại. Thời gian sẽ không còn nhiều, nên con phải cố gắng trưởng thành, đến lúc đó mới đủ khả năng bảo vệ bản thân mình.
Hạc Tiên Sư lấy tay nắm lấy bả vai của hắn chân thành nói, lời lẽ của ông dầy cao ngạo, lại chất chứa tâm sự đè nặng trong lòng.
• Không còn thời gian, ý sư phụ là sao.
Lưu Phong nghe đến không hiểu bè nghi hoặc hỏi lại.
• Vấn đề này để sau hẳn nói, hiện tại con chỉ cần mau chóng phục dụng thứ này cố gắng gia tăng tu vi, về sau còn có chuyện cần làm.
Hạc Tiên Sư không trả lời mà tìm cớ giao phó để tránh đi, rõ ràng là không muốn nói cho hắn biết.
• Ân, đa tạ sư phụ.
Lão đã nói đến vậy Lưu Phong nếu không hiểu thì chính là đồ ngu, hắn dù sao cũng có một chút tuệ tâm liền không vì thắc mắc mà truy vấn quá nhiều, đến lúc cần thiết sư phụ tự nhiên sẽ nói cho hắn biết mà thôi. Vì vậy hắn không từ chối nữa, đưa tay nhận lấy chiếc bình sứ từ lão, ân trọng nghĩa thâm nói.
• Ừm, mau chóng phục dụng đi, ta sẽ giúp con hộ pháp.
Trao đổi với người hiểu chuyện lúc nào cũng dễ chịu, Hạc lão rất vừa lòng gật đầu, ôn hòa bảo.
• Vâng !
Lưu Phong lập tức đáp ứng, không nói hai lời liền tìm một chỗ trong phòng, theo lời Hạc lão hấp thụ Hỗn độn chi khí.
16
1
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
