Chương 3 - Chết Đi
Chớp mắt trời đã sáng bừng, Lưu Phong tỉnh dậy trong cơn say bí tỉ, nhìn lại chiếc đồng hồ kim cũ đã ố màu hắn mới nhận ra rằng mình sắp trễ giờ, mặc cho đầu vẫn còn đau như búa bổ hắn cuốn cuồn chuẩn bị đến chỗ làm. Trước khi đi hắn còn không quên đặt bình cổ lại chỗ cũ, đối với nó vuốt ve mấy bận rồi mới hài lòng cuốc bộ chạy đi.
Thời gian cứ như vậy chậm rãi trôi qua, Lưu Phong giờ có thêm Hạc Tiên Sư bầu bạn, cuộc sống cũng có phần vui vẻ. Ít lâu sau hắn may mắn xin được việc ở một công ty tư nhân, là nhân viên văn phòng, mặc dù lương tháng không cao nhưng khá ổn định. Mọi sự suôn sẻ khiến tâm tình hắn ngày càng tốt lên, cuối cùng cũng biết thích một người. Cô nàng cũng là người cùng chỗ làm với hắn, tuy không quá xinh đẹp nhưng khả ái dễ nhìn, đặc biệt là tính cách hòa đồng, thân thiện dễ gần, tiếp xúc thời gian trong lòng hắn nảy sinh tình cảm lúc nào không hay, chỉ là cuối cùng vẫn không dám thổ lộ cho người ta biết.
Vốn tưởng cuộc đời hắn sẽ bước sang một trang mới tốt đẹp, ai biết được vào một đêm trăng sáng như mọi khi, hắn lại cùng Hạc Tiên Sư nhâm nhi chén tửu. Trong lúc ngà ngà say Hạc lão chợt nhìn hắn trầm ngâm, vẻ mặt dường như lo âu chuyện gì đó.
• Tiểu tử, khí sắc của ngươi hôm nay rất xấu, ấn đường tử khí giăng giăng, trong mắt xuất hiện điểm đen bất thường, e rằng sắp gặp đại họa, phải cẩn thận đấy.
Đoạn lão nói.
• Lão bá nói vậy là ý gì..
Lưu Phong nghe xong mập mờ không rõ, bèn ngỏ lời hỏi kỹ.
• Thiên cơ bất khả tiết lộ, ta chỉ có thể nhắc nhở ngươi bấy nhiêu.
Hạc Tiên Sư vuốt chỏm râu bạc khó xử đáp.
• Ân, ta sẽ ghi nhớ lời lão bá dặn dò.
Hắn là người hiểu chuyện, liền không nằng nặc đòi hỏi mà gật đầu tỏ vẻ đã biết, thái độ của hắn một lần nữa làm cho Hạc lão hài lòng.
...........
Sau đêm đó, Lưu Phong cứ bồi hồi nhớ mãi câu nói của Hạc Tiên Sư, tuy rằng không quá lo lắng nhưng cũng có chút không yên lòng. Có lẽ cuộc sống dần thuận lợi làm cho hắn nảy sinh sự sợ hãi, một khi đã nếm được mật ngọt khó có ai cam tâm từ bỏ.
Chỉ là những ngày tháng tiếp theo vẫn không có chuyện gì xảy ra, hắn cũng không đem chuyện hỏi lại Hạc lão, dần dà quên bén đi mất. Cho đến một ngày tiết trời âm u, mặc dù không mưa nhưng khí áp lại nặng trĩu, Lưu Phong cùng cô gái mình thầm thương cùng lúc tan ca, kẻ trước người sau bước ra khỏi công ty. Thời điểm đó xe cộ lưu thông khá nhiều, có mấy gã ngỗ ngáo phóng xe vù vù trên đường như ma đuổi, cô gái nọ chợt có điện thoại liền vừa đi vừa bắt máy, trong lúc không chú ý đèn báo đã bước xuống đường, một chiếc ô tô bất ngờ không kịp dừng lại băng băng lao thẳng vào cô. Lưu Phong thấy vậy trong lòng hoảng hốt, không kịp nghĩ nhiều đã phóng tới thật nhanh, trong nháy mắt đem cô nàng đẩy văng ra xa, thành công cứu cô trong gang tấc. Chỉ là cứu được người nhưng chẳng cứu được mình, Lưu Phong lập tức bị ô tô húc trúng, tốc độ 90km/h của chiếc xe hất hắn bay lên không trung ba bốn mét lộn nhào mấy vòng rồi ngã đập đầu xuống đất. Giây phút cuối cùng hắn chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn không thể tả, đầu óc mơ hồ, trong cơn mơ màng hắn hình như có nghe tiếng ai đó khóc thét lên thoáng qua rồi mọi thứ liền chìm vào tĩnh lặng.
...........
Lúc Lưu Phong một lần nữa tỉnh lại bản thân đã đứng sang một bên, thần trí ngốc trệ nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mặt. Máu, người chết, những kẻ hiếu thị bu quanh, đầy âm thanh nháo nhác, ồn ào không dứt. Hắn hoàn toàn không nhận ra được rằng mình đã chết, hắn cứ như vậy đứng nhìn người ta mang xác của mình đi một cách hờ hững, hình bóng mơ hồ đầy sự cô tịch.
Thật lâu sau đó hắn mới dần lấy được nhận thức, từ sâu bên trong linh hồn tỏa ra một luồng năng lượng mát lạnh vực tỉnh tâm trí mê muội của hắn. Khi tiếng còi của xe cấp cứu đã khuất xa hắn mới bồi hồi, toàn thân run rẩy vô thức, thiên tri nhắc nhở rằng hắn đã chết, trạng thái hiện tại chỉ là vong hồn vô thực mà thôi. Tất cả trong chớp mắt đó sụp đổ, Lưu Phong cảm giác dường như có thứ gì đó vỡ nát, mọi hi vọng đều tan biến. Nhìn người mình yêu đứng khóc tiếc thương trong lòng hắn cũng dấy lên bi thương vô tận, giờ phút này đây hắn thật sự rất muốn khóc, đã từ lâu hắn chưa bao giờ khóc thế nhưng hôm nay lại muốn khóc một lần cho vơi đi nỗi đau khổ dày vò tâm khảm, chỉ là không thể nữa rồi.
Vài canh giờ sau Lưu Phong không nhớ rõ mình đã làm cái gì, đến khi ngẩn đầu nhìn lại đã đi đến trước cổng trạch viên của mình. Không còn nơi nào để tới hắn chỉ có thể bước vào trong. Ở đây cảnh vật vẫn như vậy quen thuộc thế nhưng lại có cái gì đó xa xôi diệu vợi. Không lâu sau Hạc Tiên Sư từ bên trong bay ra, y từ một đám khói đen hóa thành chân thân rồi đứng lặng nhìn hắn.
• Không ngờ tiểu tử ngươi thật sự đã chết, dù đã biết trước định mệnh vẫn tránh không khỏi.
Hạc lão thở dài thườn thượt rồi nói, đối mặt với chuyện này lão cũng thật rất là bất đắc dĩ.
Lưu Phong không đáp, chỉ nhìn lão nở một nụ cười chát đắng.
• Vào nhà đi, ngoài này dương khí đậm, vong hồn mới chết như ngươi sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Hạc lão không biết làm gì với hắn, lo hắn vì khổ tâm mà hại mình bèn cất tiếng nhắc nhở, cũng chẳng để ý đến hắn có đồng ý hay không đã đem hắn cuốn vào trong phòng ngủ sau đó đóng cửa lại.
..........
• Lão bá , người nói ông trời tại sao lại thích trêu ngươi như vậy.
Ngồi trên giường ngủ Lưu Phong giọng điệu đầy oán trách nói với Hạc Tiên Sư.
• Số mệnh đã định khó có thể đổi dời, người đã chết muốn sống lại cũng chẳng được. Làm quỷ cũng tốt không cần phải quá bi quan, ta cũng đã chết mấy trăm năm rồi đây.
Hạc Tiên Sư đứng một bên chắp tay sau lưng an ủi hắn.
• Vậy người làm sao tồn tại qua thời gian đó.
Lưu Phong vẻ mặt đầy âu sầu hỏi, tâm hắn bấy giờ như rơi xuống vực thẳm không có một nơi bám víu.
• Tu hành.
Hạc lão thản nhiên đáp.
• Tu hành, tu hành như thế nào.
Lưu Phong hỏi lại.
• Vong hồn đã mở thiên tri rất nhạy cảm với thiên địa minh khí, có thể dựa vào đó tu luyện, tăng trưởng bản thân, không những có được pháp lực thần thông mà còn giúp bản thân trường tồn với thời gian.
Hạc lão đơn giản giải thích cho Lưu Phong nghe.
• Trên đời lại thật sự có loại chuyện như vậy sao.
Lưu Phong nghi hoặc nữa tin nữa không, nói.
• Chuyện ngươi không biết còn rất nhiều.
Hạc lão cao thâm mạc trắc đáp.
• Ta có thể tu hành không.
Lưu Phong trong lòng chán chường, bèn ngỏ ý hỏi.
• Ngươi rất may mắn mở được thiên tri, có thể cảm ngộ tu luyện, nếu muốn ta có thể dạy ngươi.
Hạc Tiên Sư trông hắn bộ dạng không còn quá tồi tệ trong lòng cũng thấy nhẹ nhõm hẳn, liền gật đầu ưng thuận.
• Vậy đệ tử bái kiến sư phụ.
Lưu Phong hành động dứt khoát, đã quyết thì định, không hối không hận lập tức quỳ xuống bái sư.
• Tốt, có lễ có trọng, Hạc lão ta xưa nay chưa từng nhận đệ tử, hôm nay phá lệ thu ngươi, từ nay về sau cố gắng tu hành, đừng phụ lòng ta biết không.
Hạc lão hài lòng mỉm cười ôn hòa nói, hai sư đồ đơn giản như vậy hành lễ kết bái. Lưu Phong cũng từ đây bước chân vào con đường tu hành.
42
1
1 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
