Chương 2 - Lão Giả
• Tránh ra, thật xấu xí...
Lưu Phong chẳng thèm đếm xỉa gì đến xác quỷ kia, một tay gạt nó sang một bên rồi chậm rãi bước đến chỗ chiếc bình cỗ.
• Thì ra là hủ tro cốt.
Sau khi cầm lên xem thử, hắn mới nhận ra đó là thứ gì, liền thốt lên.
• Khặc khặc... Đó là của ta đó....
Con quỷ hư thối trông vậy liền âm lãnh cười đáp.
• Nói vậy ngươi là thứ đã khiến những người từng sống ở đây sợ hãi sao.
Lưu Phong cầm chiếc bình trên tay vỡ lẽ nói.
• Hác hác hác....
Con quỷ nghe hỏi không trả lời, chỉ làm ra một bộ động tác quái dị rồi cười lên mấy tiếng lạnh lẽo. Nó lúc lắc khục khuỵu đi đến gần Lưu Phong, toan vồ lên bóp cổ hắn, do cơ gân nó đã bủn nhão nên dáng đi có phần cổ quái.
Lưu Phong không hề biết hành động của nó, hắn nhẹ nhàng đặt xuống bình cổ sau đó quay đầu, lúc này bắt gặp cái xác ở sát cạnh mình hắn liền thản nhiên vỗ vai nó một cái đầy thân ái, lực đạo của hắn khá mạnh khiến cho bả vai của nó vẹo cả xuống.
• Bằng Hữu đa tạ, nhờ ngươi mà ta mới có thể mua được ngôi nhà này, ân tình này nhất định sẽ báo đáp.
Trong lúc con quỷ còn đang ngớ ngẩn ra đó Lưu Phong đã bước qua nó rồi cảm kích nói một câu, sau đó liền quay trở lại giường rồi nhanh chóng thiếp đi, xác quỷ kinh khủng kia trong mắt hắn dường như không tồn tại. Nó nhìn hắn ung dung như vậy cuối cùng không biết làm sao, dở khóc dở cười quay trở lại bình cổ rồi không trở ra nữa.
...............
Sáng hôm sau Lưu Phong thức dậy khá sớm, chuyện ma quỷ quấy rầy đêm qua hắn chẳng chút để tâm, sau khi mua một chút điểm tâm sáng về ăn hắn liền bắt tay vào dọn dẹp, tu sửa chỗ ở.
Đây là một ngày tất bật, bởi vì chỉ có một mình nên hầu như tất cả công việc đều do là hắn làm. Cũng may bản thân hắn thanh niên trai tráng, làm nhiều vẫn không thấy cực, tới khoảng chạng vạng tối mọi thứ đều đã hoàn thành. Khi tiếng con chim nhạn văng vẳng trên vòm trời Lưu Phong mới ngồi xuống mệt mỏi nghỉ tay. Hắn tự mình châm lấy một chén nước đun sôi đã nguội còn sót lại trong chiếc ấm cũ đưa lên miệng dốc một ngụm, sau đó liền thoải mái thở ra một hơi, đem tấm lưng đặt lên vách uể oải thả lỏng người. Ánh hoàng hôn đỏ ngần chiếu lên khung cửa cũng pha lên mặt hắn, toát lên một vẻ cô liêu tội nghiệp. Hắn cứ thế ngủ quên lúc nào không hay biết, khi giật mình tỉnh lại thì trời đã tối mịt. Trong lúc mơ mơ màng màng hắn lại trông thấy cái bóng đen tối qua, nó đứng thù lù trước mặt hắn trừng cặp mắt đỏ ngầu, nếu là người thường lọt vào tình cảnh này e rằng đã bị dọa chết khiếp, thế nhưng Lưu Phong chỉ ngạc nhiên chút chút mà thôi. Hắn choàng người, toan ngồi dậy, thấy cái thứ kia cứ cháng áng trước mặt liền lấy tay xô nó một cái, ai ngờ vừa chạm vào nó đã biến mất, hắn chộp vào không khí nên mất điểm tựa suýt nữa thì ngã chúi nhủi.
• Lần sau coi chừng ta....
Lưu Phong bực bội thì thầm một câu rồi cũng không thèm quan tâm nữa, lấy áo cởi trần vắt lên vai rồi lơn tơn đi tắm. Cạnh nhà xí có một cái giếng , tuổi đời đã khá lâu nhưng vẫn còn nước. Hắn cầm thùng gỗ có buộc dây thừng ném xuống múc nước lên, từng gào nước mát lạnh tưới lên người làm hắn khoan khoái khôn xiết, bao nhiêu mệt mỏi hình như cũng bị cuốn trôi đi mất.
Người sạch sẽ tâm trạng cũng tốt hơn hẳn, cảm giác thoải mái làm cơn buồn ngủ kéo đến, bỏ qua tất cả xuống hắn liền quay về phòng ngủ đánh một giấc, mặc kệ sự đời.
Những ngày tháng tiếp theo hắn cứ như vậy sống đơn giản, vì không xin được một công việc đàng hoàng, trong mấy tháng này hắn phải làm việc chân tay để kiếm sống. Ban ngày lao động, ban đêm về ngủ, cuộc sống nhàm chán và cô đơn. Thời gian này bóng đen trong trạch viên vẫn không chịu an tĩnh, thường xuyên quấy phá hắn bằng đủ mọi hình thức, thế nhưng đáp lại từ hắn lại chỉ là ánh mắt hờ hững, lâu dần hình như khiến cho nó hụt hẫng nên xuất hiện với tần suất giảm dần rồi bặt tăm luôn. Nhờ nó mà cuộc sống của Lưu Phong mới có thêm chút màu sắc nhộn nhịp, vắng đi rồi hắn chợt cảm thấy buồn, như thiếu đi thứ gì đó không biết tên.
Một buổi chiều nọ, trong lúc rảnh rỗi buồn chán, Lưu Phong không biết làm gì bèn đi vào phòng ngủ. Trên tay hắn còn xách theo một bầu rượu và hai cái bát con, sau khi đặt hết lên giường hắn liền đi đến bưng chiếc bình cỗ đặt xuống đối diện với mình.
• Bằng hữu, sống chung đã lâu vẫn chưa làm quen với nhau. Ta Lưu Phong hôm nay kính ngươi một chén.
Có lẽ cô độc quá khiến hắn điên rồi, lại muốn đối ẩm với một con ma, nếu chuyện này đồn ra ngoài sẽ khiến người ta nhìn hắn bằng cặp mắt như thế nào. Tiếc là dù hắn đã cố tình mở lời bóng đen trong bình cổ vẫn im lìm không lên tiếng làm hắn hụt hẫng tự uống một mình.
• Bằng hữu, ngươi tại sao không ra đây tâm sự với ta, hay là ngươi khinh thường ta...
Lưu Phong vừa bầu nhầu vừa rót ra hai bát rượu, đợi hai ba hơi thở không có hồi âm thì lại tự mình chuốc say mình.
• Bằng hữu, ngươi nói số ta tại sao lại đen bạc như vậy, đến cả ma quỷ như ngươi cũng chẳng thèm đến ta.
Lưu Phong một câu bằng hữu hai câu bằng hữu cứ như vậy lảm nhảm một hơi, đem bình cổ vô tri thành người để hắn tâm sự, trút bỏ nỗi lòng. Uống đến độ bảy tám chén hắn cũng bắt đầu ngà ngà sau, hơi thở đã nhuốm mùi cồn, càng nói càng nhiều, đến nỗi hắn cũng chẳng nhớ mình đã nói những gì. Bóng đen rốt cuộc chịu hết nổi, từ bên trong vọt ra.
• Tiểu tử thối có mau im miệng đi không, đang tu luyện cũng không yên với ngươi.
Nó vừa ra liền ồm ộp la ó, bộ dạng vô cùng tức giận. Lần này nó không hóa ra những bộ dạng đáng sợ nữa mà hiện ra chân thân là một lão già sáu mươi, dáng vẻ tiên phong đạo cốt một chút đáng sợ cũng không có.
• Ra rồi à, tốt tốt, cùng ta uống.
Lưu Phong đang chực chờ phút giây này lập tức cướp lấy thời cơ đem rượu ra mời.
• Ngươi....
Lão già cảm giác tên này thật bó tay, không biết làm sao với hắn. Trong thời gian qua y đã làm mọi cách để đuổi hắn đi vậy mà hắn lại dai như đỉa, kiểu gì cũng không chịu đi làm lao chán chê đến độ bỏ mặc hắn luôn. Vậy mà hôm nay muốn tránh mặt hắn lại tự mình vác xác đến làm phiền, cứ luôn mồm lảm nhảm bên tay khiến lão bực bội chết được, chỉ muốn cho hắn một tát bay khỏi đây.
• Tại sao lại còn đơ ra, mau uống cùng ta.
Lưu Phong ném liêm sỉ vào túi, bị người ta ta cho ăn bơ vẫn cố chấp dí bát rượu vào tay lão.
• Haiz.....
Lão già bất đắc dĩ nhận lấy rượu của hắn rồi ngồi xuống miễn cưỡng uống một ngụm.
• Hảo...
Lưu Phong thấy vậy vui mừng ra mặt vỗ tay khen hay, tiếp tục rót rượu ra uống.
• Tiểu tử thối người thật khác thường, đổi lại là người khác đã sớm bỏ chạy thụt mạng vậy mà ngươi vẫn trơ ra như tượng gỗ, nói xem ngươi là thứ gì vậy.
Hắn dã thản nhiên như vậy lão già cũng không e ngại, dốc cạn phần của mình rồi hỏi.
• Ta từ nhỏ lớn lên ở nghĩa trang, có thứ gì đáng sợ mà ta chưa thấy. Huống hồ tình cảnh ta bây giờ đã hơn gì ma quỷ đâu.
Lưu Phong đáp lời lão bằng chất giọng buồn buồn.
• Ra vậy, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi, nhìn ngươi thông minh linh lợi tại sao lại ủ dột như vậy.
Bộ dạng hắn thôi cũng tội nghiệp, lão già động lòng bèn hỏi han.
• Cuộc đời của ta thôi đừng nhắc đến, lão thúc ngươi tên gì, sống ở đây lâu chưa.
Lưu Phong khi nghe hỏi về tình cảnh của mình liền lắc đầu lảng đi.
• Hừm, người ta gọi ta là Hạc Tiên Sư, từ lúc quy thác ta đã ở đây hơn năm trăm năm rồi.
Lão già tiếp rượu của Lưu Phong đoạn nói.
• Lâu như vậy, chắc lão đã luyện thành quỷ sứ rồi hả.
Lưu Phong khá là giật mình, bỡn cợt nói.
• quỷ sứ cái đầu ngươi. Ta đường đường quỷ tiên chi cảnh lại gọi với chức danh bình thường đó sao.
Hạc Tiên Sư cả giận đáp.
• Lâu như vậy rồi sao lão bá không đi đầu thai, lại quanh quẩn trên trần gian này làm gì.
Lưu Phong vừa uống vừa nói một chút thắc mắc vừa nhận ra.
• Ta cũng muốn lắm, đáng tiếc không được.
Hạc Tiên Sư hình như lâu rồi không được uống rượu nên khá là ngon miệng, vừa thưởng thức vừa chóp chép nói.
• Tại sao vậy.
Lưu Phong càng nghe càng mơ hồ bèn hỏi tới.
• Tám trăm năm trước Âm Ty Môn đột nhiên đóng cửa, tất cả vong hồn đều không thể đầu nhập âm giới, chỉ có thể quanh quẩn trên trần gian.
Hạc Tiên Sư trông cái vẻ mặt khát tình, à không khác tin của hắn mà nực cười, bèn giải thích.
• Âm ty đóng cửa, còn có chuyện như vậy.
Lưu Phong nghe đến nghi hoặc, chẳng khác nào đang nghe truyện huyền huyễn. Hạc Tiên Sư nổi lên hứng thú nên đem tất cả thuật lại cho hắn biết, cứ thế hai người một già một trẻ đối ẩm suốt đêm.
47
1
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
