Chương 4 - Đại Hội
Ba năm sau.
Thời gian đã xóa đi hết dấu vết cũ, mọi thứ đều thay đổi khác đi, ngay cả Lưu Phong cũng bị người ta quên lãng. Trạch viên ngày nào cuối cùng không chịu nổi sự phong hóa nên đã sụp đổ, chỉ còn căn phòng ngủ lụp xụp là vẫn còn kiên cường trụ vững một cách phi thường.
Lưu Phong sau thời gian tu hành đã đạt đến cảnh giới Quỷ Sơ hậu kỳ, cảm ngộ nói chung cũng có một chút thành tựu. Tiện nói về quỷ tu được các tiền nhân đúc kết phân chia thành năm cảnh giới, bắt đầu từ vong hồn tiến một bước sẽ là Quỷ Sơ sau liền tới Quỷ Linh, Quỷ Tiên, Quỷ Thần và cao nhất là quỷ thánh. Hạc Tiên Sư hiện tại là Quỷ Tiên đỉnh phong cũng là một trong những cao thủ trong quỷ đạo, ông nắm giữ một chức vụ giám hộ giả của Liên Minh Quỷ Giới, là nhân vật quan trọng.
Từ lúc tu hành đến giờ Lưu Phong đã được tiếp xúc rất nhiều về thế giới người chết, biết được những chuyện mà chưa từ xưa đến nay chưa từng một ai kể lại dù là điển tịch cổ xưa. Rằng tất cả những kẻ sau khi quy thác linh hồn sẽ tự động thoát xác, nếu là trước kia bọn họ sẽ được mở ra thiên tri sau ba thời thần và quỷ sai sẽ đến để đưa họ xuống địa phủ. Thế nhưng vào tám trăm năm trước Âm Ty Môn đột nhiên đóng lại, tất cả vong hồn đều bị nhốt ở lại nhân gian không thể rời khỏi. Lâu dần một vài nhân tố có thiên tư tuyệt đỉnh đã cảm ngộ và khai sáng ra quỷ đạo, giúp các vong hồn có thể tu luyện để giết thời gian cũng như bảo toàn bản thân trước thiên hỏa của Mặt Trời. Chỉ là không phải vong hồn nào cũng có thể tu hành, việc Âm Ty Môn đóng lại dẫn theo khả năng thức tỉnh thiên tri mất đi, rất ít vong hồn may mắn mới mở ra được. Có thiên tri mới có tu hành nên quỷ giả bên trong quỷ giới cũng không nhiều, và chỉ số ít trong đó đạt được cảnh giới cao mà thôi.
Ngày hôm nay Lưu Phong đang cùng sư phụ chuẩn bị tham gia Minh Quỷ Diễn Đạo Hội, vì đường đi khá xa nên phải xuất phát sớm.
• Sư phụ chúng ta đến đó bằng gì, xe buýt à....
Bước chân ra ngoài trời Lưu Phong lấy tay che nắng chói vào mặt hào hứng hỏi Hạc Tiên Sư, đã lâu rồi không ra ngoài nên tâm trạng của hắn vô cùng tốt, khác xa với vẻ ủ dột lúc mới chết.
• Ngốc à, đi xe buýt thì đến năm sau mới đến hả.
Hạc lão mới từ bên trong đi ra nghe hắn hỏi liền mắng.
• Vậy chúng đến đó bằng cách nào.
Lưu Phong thấy vậy thắc mắc.
• Nhìn cho kỹ, vi sư chỉ làm một lần thôi.
Hạc Tiên Sư lập tức tỏ ra cao thâm, lật tay rút ra Bảo Phiến trong đai lưng sau đó vừa xòe bung tán quạt vừa bắt quyết niệm chú. Chớp mắt điều thần kỳ diễn ra, từ bên trong cây quạt nhỏ xíu lại chui ra một con bạch hạc to lớn cao gần hai trượng.
• Quào, sư phụ lợi hại, bây giờ con đã biết tại sao người ta lại gọi người là Hạc Tiên Sư rồi.
Lưu Phong tức thì trầm trồ tròn mắt, ngưỡng mộ nói.
• Đừng linh ta linh tinh nữa, mau chóng lên đường thôi.
Hạc Tiên Sư không buồn lôi thôi cùng hắn, chân đạp một đạp liền bay thẳng lên lưng bạch hạc.
• Sư phụ đợi đồ nhi.
Lưu Phong sợ Bạch Hạc bay đi liền vội vàng kêu lên sau đó phi thân nhảy lên phía sau Hạc Tiên Sư.
Đầu tiên cầm này quả thật lợi hại, trên lưng chở hai người vẫn có thể mặc nhiên thoải mái, sau khi chờ bọn họ an vị nó liền dang rộng đôi cánh nhẹ nhàng bay lên, phiêu lãng lướt thẳng vào mây mù.
• Sư phụ cảm giác này không tồi a.
Lần đầu trải nghiệm cảm giác bay trên trời Lưu Phong nhất thời khoái chí hô.
• Đi nhiều sẽ tự nhiên thấy vô vị.
Trái ngược với hắn Hạc lão có vẻ rất nhàm chán, từ trước đến giờ lão đã trải qua chuyện này không biết bao nhiêu lần nên đã sớm mất cảm giác. Tuy nhiên đối với Lưu Phong thì đây là một trải nghiệm mới mẻ, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng gặp phải, cảm nhận gió quét vào mặt mát lạnh làm đầu óc hắn lâng lâng vô cùng thoải mái. Xa xa nơi mặt đất nhìn từ trên xuống là một mảnh thu nhỏ, đồng bằng, sông ngòi, dân cư, rừng núi đều trở nên mơ hồ huyền ảo, tất cả kiến tạo nên một bức tranh thủy mạc khổng lồ rúng động nhân tâm.
............
Tổng bộ Liên Minh Quỷ Giới nằm ở khá xa, tuy nhiên do Tiên Hạc bay rất nhanh nên hai sư đồ chỉ mất hơn một ngày là tới.
Nơi đây khá hoang vu hẻo lánh, nằm giữa chốn rừng sâu heo hút, là một thị trấn bỏ trống đã nhiều năm, thoạt nhìn vô cùng tàn tạ. Khó có thể tưởng tượng nơi đặt tổng bộ của cả một Quỷ Giới lại như thế này, khắp chỉ thấy nhà cửa đổ xập, rác vụn, cỏ khô, lá cây chất đầy.
• Sư phụ có phải chúng ta đi nhầm rồi không.
Trong lòng ngổn ngang nghi hoặc Lưu Phong liền buộc miệng hỏi ra.
• Nhầm cái đầu ngươi đấy, ta đã đến đây không một ngàn cũng tám trăm lần, ngươi nghĩ ta già rồi lú lẫn chắc.
Nghe đồ đệ đem hỏi một câu ngu ngốc Hạc Tiên Sư liền phát cáu mắng.
• Sao nơi này không giống con tưởng tượng chút nào cả.
Lưu Phong không dám nghi ngờ sư phụ mình, tuy nhiên trong lòng vẫn còn thắc mắc lắm.
• Thế ngươi nói chỗ ở của một đám quỷ thì sẽ như thế nào, là biệt thự sang trọng hay đặt giữa thị thành náo nhiệt.
Hạc Tiên Sư bực dọc đáp.
• À !
Tức thì à lên bộ đã hiểu, bèn gãi đầu xấu hổ nhìn Hạc lão. Lão trông thái độ của hắn cũng chẳng thèm tức giận được, chỉ thầm than rằng tên đệ tử này rốt cuộc vẫn còn non và xanh lắm. Bộ lão lắc đầu thở dài một cái rồi dắt hắn đi qua một con đường nhỏ đến một khu trang viên rộng lớn, nơi đây là nơi duy nhất ở thị trấn này còn nguyên vẹn, thoạt nhìn có vẻ là nhà của trưởng trấn nên khá là hoa lệ phú khá, đáng tiếc là đã bỏ hoang rất lâu nên khiến vẻ mỹ quang kém xuống một bậc, ngẩm lại có chút đáng tiếc.
Trước cổng lớn có hai quỷ hồn cảnh giới Quỷ Linh trung kỳ canh gác, một trong số đó là thiếu niên tuổi chừng mười bảy mười tám, dáng vẻ khôi ngô, bộ dạng nghiêm túc, người còn lại đã hơn tứ niên, thân vận chiến phục, râu tóc rậm rạp, cả hai vô sắc vô cảm toàn ý canh phòng, khi thấy hai thầy trò Lưu Phong bước vào liền quay đầu lại nhìn.
• Hạc Tiên Sư đến rồi à.
Có vẻ gặp mặt nhiều lần nên hai người gác cửa đều quen thuộc với Hạc lão, vừa đến gã trung niên liền cất tiếng chào hỏi.
• À, lần này tới sớm một chút.
Hạc lão cũng mỉm cười đáp lễ, bộ dạng tuy không thân nhưng ít nhất có giao tiếp qua lại.
• Xin hỏi vị tiểu huynh đệ này là.
Vị thiếu niên kia nãy giờ vẫn im lặng, trông Lưu Phong lạ mặt liền truy hỏi.
• À ! Đây là đệ tử của ta tên Lưu Phong.
Hạc lão tức tốc giới thiệu cho hai người họ biết thân phận của Lưu Phong.
• Lưu Phong bái kiến hai vị tiền bối.
Lưu Phong cũng không thất lễ nhanh chóng bước tới chào hỏi tránh làm Hạc lão mất mặt.
• Tốt, không cần đa lễ, Hạc lão ông rốt cuộc cũng chịu thu đồ đệ rồi a.
Trung niên giả liền xua tay cười ha hả, đối với Hạc lão buôn lời nói đùa.
• Hữu duyên mà thôi.
Hạc lão cười lại đối đáp, xã giao với hai người kia mấy mấy câu rồi dẫn Lưu Phong đi vào trang viên.
• Ngươi ở đây, vi sư đi một chút sẽ quay lại, nhớ không được gây chuyện phiền phức.
Khi đã vào đến bên trong Hạc Tiên Sư liền quay lại dặn dò Lưu Phong một câu rồi tự mình đi vào trong nội viện, hắn không dám hai lời đành long nhong đứng chờ sư phụ ở bên ngoài. Một lúc sau vì quá buồn chán nên hắn bắt đầu lang thang xung quanh nhìn ngắm cảnh vật của trang viên, tuy nhiên đi một hồi hắn mới nhận ra nơi này chẳng có gì thú vị, đành tìm một gò đất bằng phẳng ngồi xuống rồi tiếp tục thơ thẩn chờ đợi.
Thời gian trôi qua, có lẽ đã hơn một canh giờ, Lưu Phong vẫn tiếp tục chờ đợi Hạc Tiên Sư, không biết lão đi vào trong kia làm gì mà mãi vẫn không thấy ra. Trong lúc hắn đang buồn chán thối ruột chợt phía xa xuất hiện một nữ nhân đi ngang, nàng bận một bộ trường bào dài màu trắng tinh khiết điểm lên nổi bật chiếc thắc lưng đen tuyền làm lộ ra đường cong mềm mại, tóc dài chạm đến mông, thoạt trông rất xinh đẹp. Sự có mặt đột ngột của nàng làm khung cảnh mơ mộng hẳn lên, Lưu Phong cũng bị hấp dẫn đến không thể rời mắt. Dường như cảm ứng được có người đang nhìn lén, nữ tử liền quay đầu lại đối mặt với hắn, vẻ mặt lạnh lùng của nàng chẳng khác nào gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt hắn làm hắn phút chốc bừng tỉnh. Biết mình thất thố Lưu Phong vội quay đầu huýt sáo vi vu, dáng vẻ rất vô tư vô tội, nữ tử chỉ lườm hắn một cái rồi tiếp tục đi vào trong cuối cùng khuất bóng sau nội viện. Cô nàng đã đi mất rồi mà hắn cứ bồi hồi mãi, suy nghĩ vẩn vơ đến Hạc Tiên Sư đã đứng bên cạnh cũng không hay.
• E hèm.
Thấy tên đệ tử như người mất hồn bèn hắng giọng đánh thức hắn.
• Ách, sư phụ quay lại rồi đấy à.
Lưu Phong nhẹ giật mình, vội vàng quay lại bề bộn hỏi.
• Suy nghĩ gì thẩn thơ vậy.
Hạc lão tò mò hỏi hắn.
• A, không có gì thưa sư phụ.
Lưu Phong gãi gãi đầu lãng tránh đáp.
• Được rồi, ngày mai chúng ta có một cuộc tỷ thí nhỏ giữa các đệ tử, ngươi cũng sẽ tham gia nên sớm chuẩn bị đi.
Thấy bộ dạng hắn không muốn nói nên không hỏi thêm nữa, bèn dặn dò.
• Vâng, đệ tử đã biết.
Lưu Phong nghe lão nói vậy tinh thần lập tức phấn chấn, lập tức gật đầu nghiêm túc đáp.
Sau khi thương thảo một lúc hai thầy trò mới quay về chỗ nghỉ ngơi chờ đợi ngay mai.
...................
Khi Bình Minh ló dạng những đầu phi cầm sẽ ra khỏi tổ kiếm ăn, cũng là lúc đại hội tỉ thí bắt đầu. Nói ra thì buồn cười nhưng hoạt động của một đám ma quỷ lại diễn ra vào ban ngày, tuy nhiên sự thật lại chính là như vậy, bọn họ đều là những vong hồn đã có tu vị, họ không sợ ánh nắng Mặt Trời, thái dương chân hỏa chỉ làm họ khó chịu một chút mà thôi.
Ngày hôm nay hết thảy có tám người tham gia, tất cả đều là đệ tử trực hệ của tám vị Giám Hộ Trưởng Lão. Trong đó Quỷ Sơ trung kỳ có hai, hậu kỳ bao gồm Lưu Phong có năm, cuối cùng là đỉnh phong có một, bọn họ sẽ được sắp xếp ngẫu nhiên thành bốn cặp chiến đấu loại dần để tìm ra người xuất sắc nhất, kẻ chiến thắng cuối cùng sẽ nhận được một món quà từ tám vị trưởng lão, phần thưởng chắc chắn hậu hĩnh. Đặc biệt là Đông Kha trưởng lão, bởi vì đệ tử y là Quỷ Sơ đỉnh phong, gần như nắm chắc phần thắng nên đưa ra phần thưởng là một thanh Lôi Minh Kiếm, đây là bảo vật y đã dùng khi trước, uy lực vô song. Hành động và thái độ dương dương tự đắc của y khiến những trưởng lão khác chướng mắt, chán ghét liếc nhìn.
Do không có cao đài tỷ võ, những người tham gia đều tập trung tại một khoảng sân rộng tại trang viên, ở đây mỗi cặp đấu sẽ lần lượt diễn ra trước sự chứng kiến của các vị trưởng lão kiêm giám khảo.
• Được rồi các ngươi trước hết chuẩn bị sẵn sàng đi, lần này chỉ là thi đấu luận bàn nên chỉ cần vừa đến thì dừng, nhất quyết không được tổn thương hòa khí giữa hai bên, ai vi phạm sẽ bị phạt nặng hiểu rõ chưa.
Giữa mọi người Linh Trung trưởng lão nghiêm túc dặn dò, sau khi tất cả đệ tử tham gia đồng thanh hô rõ thì trận đấu cuối cùng cũng bắt đầu.
Cặp đấu đầu tiên là thiếu niên có tu vi Quỷ Sơ trung kỳ đấu với một Quỷ Sơ hậu kỳ khác, giữa hai người chênh lệch một cấp độ, tuy nhiên hắn lại được ân sư ban cho một bảo bối là một cây phất trần nên có thể ngang cơ đấu với đối thủ. Hai bên vừa bắt đầu đã chiến đấu rất đặc sắc, quỷ lực được vận dụng vô cùng thuần thục, chớp nhoáng hoa mắt. Phong Luân Phất Trần trên tay thiếu niên vô cùng lợi hại, biến hóa khôn lường, giống như một đầu mãng xà thoắt tả thoắt hữu đánh đối thủ thất điên bát đảo. Y còn là một kỳ tài trong tu luyện, khả năng chiêu sử pháp lực và pháp bảo vô cùng tinh nhạy, biến vụng thành khéo, không chút kẻ hở. Đối thủ của y tuy rằng cũng có chút thân thủ nhưng khi đối đầu với y thì phai màu thất sắc, không thể bộc lộ bản lĩnh thật sự, rất nhanh liền bị một chiêu lốc xoáy của y đánh bại. Màn chiến thắng cực kỳ xinh đẹp, toàn bộ trưởng lão đều vỗ tay khen hay, thiếu niên sau khi hạ đối thủ liền đứng thẳng hành lễ, vẻ mặt không giấu được sự kiêu hãnh, vượt cấp chiến đấu đây không phải là thành tích bình thường.
Lưu Phong ở một bên quan sát từ đầu đến cuối, tầm mắt cũng được mở rộng rất nhiều. Nhìn thấy chiến đấu thực tiễn giúp hắn học hỏi được những kiến thức bổ ích để có thể ứng dụng sau này. Bọn họ đấu xong thì lượt sau chính là đến hắn, nhìn thấy đối thủ đã ra sân hắn cũng xốc lại tinh thần hiên ngang bước qua. Hạc Tiên Sư nhìn hắn đưa ra ngón cái ủng hộ tinh thần, hắn cũng nhìn sang gật đầu một cái rồi đi đến đối diện với đối thủ.
41
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
