ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 139 - Đủ rồi (2)

Mà gia sư Bách Lý Mặc Hiên ở lối viết chữ Thảo rất có thành tích, thiết nghĩ có thể đạt đến truyền thế, nhưng ở phương diện chữ Khải, nhiều nhất cũng chỉ là tiếng tăm truyền xa, mà đoạn trích “Quy khứ lai hề từ” này của Ngô tông sư, hoàn toàn đủ để truyền thế.”

Mấy người lão giả còn lại rất tán thành, gật đầu nói đúng, thế là nam sinh đứng ở bên kia bàn lại hỏi: “Cho nên Ngô tông sư chỉ là thắng Bách Lý Mặc Hiên đại sư ở lối chữ Khải, lối viết chữ Thảo thì chưa hẳn, đúng không?”

“Tôi cũng chưa nhìn thấy hai hàng chữ Thảo mà Ngô tông sư viết ở cột đình hoa viên Liễu gia, nên không thể nói bừa.” Nhan Bách Tùng trả lời.

Ánh mắt nam sinh sốt ruột nhìn về phía Ngô Nhàn: “Ngô tông sư, Bách Lý đại sư là người dẫn đường nhập môn thư pháp của tôi, mặc dù lão nhân gia ông không nhận ra tôi, thiên phú của tôi cách tiêu thuẩn nhận học trò của ông cũng rất xa, nhưng tôi vô cùng ngưỡng mộ đối với Bách Lý Mặc Hiên đại sư, bây giờ Ngô tông sư sóng sau xô sóng trước, có lời đồn vượt hơn Bách Lý đại sư, lời nói này ở giới thư pháp rất ồn ào náo động, hôm nay ngài có thể ở trước mặt mọi người chúng ta, viết một bức lối chữ Thảo nữa, giao cho các vị đại sư bình phán không?”

“Nếu như lối viết chữ Thảo của ngài, quả thật giống như lời đồn vượt hơn Bách Lý Mặc Hiên đại sư, tôi không một câu oán hận, nhưng nếu như không phải, xin ngài hãy tự mình đứng ra làm sáng tỏ lời đồn.”

Đây cũng là mạch suy nghĩ của người trẻ tuổi, so với những lão nhân của hiệp hội thư pháp, phương thức biểu đạt của người này càng thêm ngay thẳng, không nhất định là hắn không hiểu được cách nói uyển chuyển, nhưng hắn chính là muốn nói như thế, có vẻ có chút hùng hổ dọa người.

Ngô Nhàn cười lắc đầu, trong mắt lại mang theo mấy phần tức giận đột ngột, nhìn thẳng đối phương, hỏi: “Cậu đủ chưa?”

Đủ chưa?

Đây là cái gì với cái gì vậy?

Đám người có mặt ở đó trở nên có chút nghi hoặc, muốn viết một bức thì viết, không muốn thì nói không muốn, cái gì là đủ chưa?

Vào lúc mọi người đang không hiểu rõ ý tứ của Ngô Nhàn, Liễu Tư Tinh kéo cánh tay Ngô Nhàn, lại lần nữa bổ đao: “Mấy người thật sự là đủ rồi đó.”

Hách Huyên Huyên hơi nhíu mũi ngọc tinh xảo, ngạo kiều phụ họa: “Đúng thế, thật sự là đủ rồi!”

Rốt cuộc là cái gì đủ rồi?

Mọi người lâm vào mơ hồ, đến mấy vị lão nhân của hiệp hội thư pháp Yên Kinh sống hơn nửa đời người nắm giữ được rất nhiều trí uệ cuộc đời, cũng là không rõ nội tình, chỉ có vị lão hội trường kia, trong ánh mắt vẩn đục lộ ra mấy phần hiểu rõ.

Tay trái của Ngô Nhàn âm thầm nhéo nhéo đầu ngón tay mềm mại trong lòng bàn tay của Liễu Tư Tinh, tay phải vuốt ve tóc của Hách Huyên Huyên ở bên cạnh, ra hiệu hai cô gái đều đợi một chút, đừng sốt ruột. Chính bản thân hắn bị cuốn ở trong đó, đương nhiên điều này nên do chính hắn đứng ra nói.

“Lối viết chữ Thảo này, tôi không biết viết?”

Cuối cùng Ngô Nhàn cũng lên tiếng nói trong bầu không khí kiềm chế và hoang mang, lời nói một búa định đại cục.

“Vì sao?”

Nam sinh hỏi, hắn ta rất không hiểu.

“Lẽ nào ngài không muốn kết thúc một hồi thị phi không nên xảy ra này sao?”

“Thị phi?”

Ngô Nhàn cười lạnh, chế giễu lại: “Một hồi thị phị, những lời đồn đại này, là do ai gây ra trước? Không phải tôi, càng không phải là Bách Lý Mặc Hiên đại sư, từ đầu đến cuối lại bị hai người coi như là tiêu điểm quan tâm, thật ra đều là những điều không quan tâm, là mấy người, không có chút tự giác nào thảo luận đến gấp gáp, tôi cũng không cảm thấy phẫn nộ, những tôi cảm thấy mấy người rất vô vị.”

“Có lẽ mấy người chỉ là cảm thấy hứng thú với việc xem xem hai nhà thư pháp ao càng cao hơn một bậc, không tồn tại ý nghĩ xấu gì, nhưng mấy người lại hết lần này đến lần khác thúc đẩy lời nói đồn đại xôn xao này, nhìn từ góc độ của tôi, đứng ở góc độ của các vị cùng với những người không có mặt ở đây, đều không vô tội, thậm chí tôi có thể lên trên diễn đàn gửi một bài đăng mắng chửi người, bởi vì điều này thật sự ảnh hưởng đến tôi, cho dù việc này ảnh hưởng rất nhỏ đối với cuộc sống của tôi.”

Trong đám người có một cỗ sợ hãi lan tràn ra ngoài, bởi vì bọn họ không rõ vì sao đột nhiên vị tông sư này lại tức giận tấn công, nhưng chỉ như thế mà thôi, còn chưa đủ làm bọn họ cảm thấy e ngoại, nguyên nhân sâu hơn đó chính là, dưới sự hun đúc khi Ngô Nhàn đọc “Lý giải kỳ đạo”, khí thế được dưỡng ra càng ngày càng thâm thúy, một khi toát ra, có sức mạnh uy hiếp lòng người.

Ngô Nhàn giận dữ, đất trời biến sắc.

Ngô Nhàn mới chỉ đọc hết chương phàm tục, cánh cửa của chương thiên đạo còn chưa chạm đến, đương nhiên không có khí thế khuấy động gió mây, nhưng chỉ để rung chuyển lòng người, thì thừa để dùng.

0

0

2 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.