Chương 138 - Đủ rồi
Chỉ là sau câu nói kia, thần sắc trên mặc lão giả vô cùng phức tạp.
“Thật sự không thể tin được, Ngô tông sư tuổi đời hai mươi đã có thể một tay viết ra được chữ sinh hoa như thế này, ngoại trừ thiên phú trác tuyệt, chỉ sợ cũng đã chịu không ít khổ cực đúng không?” Một lão gia khác cũng từ trong chấn kinh lấy lại được tinh thần, tán thưởng điều này vô cùng thần kỳ.
Thư pháp tiến bộ, không chỉ phải quanh năm không ngừng luyện tập, mà càng cần hơn là người có kinh nghiệm, trong mặt chữ bao hàm tinh khí thần của người chấp bút, cho nên nhà thư pháp đạt đến tuổi xế chiều, chữ dưới ngòi bút có ý vị càng sâu xa hơn, lộ ra khí tức lưu chuyển gọi là là nội tình.
Ngô Nhàn chỉ mới hai mươi tuổi, đương nhiên không thể đạt tới tuổi tác của mấy vị lão giả này, nhưng nhất định cảnh giới của hắn lại cao hơn mọi người, đây chỗ khiến các lão giả chấn động nhất bởi vì mọi người đã được nhìn thấy vô số kiểu chữ.
Sau khi nói mấy câu biểu đạt cảm xúc chấn kinh, các lão giả lại lần nữa rơi vào suy nghĩ thâm sâu, con mắt không chịu di chuyển mà nhìn chằm chằ vào sáu chữ được viết cẩn thận ngay ngắn kia, đến đôi câu vài lời cũng không chịu phân tâm.
Điều này chỉ khổ những người trẻ tuổi đang vây ở quanh mình kia, ban đầu bọn họ ngửi được mùi mực, đã chấn động như gặp được người trời đối với Ngô Nhàn, phỏng đoán đây chính là thánh hiền thời cổ đặt bút mà trong sách nói, dị tượng xuất hiện, lại nghe thấy lão giả sáu mươi tuổi kia nói Ngô Nhàn là viết kiểu chữ Khải, hận không thể lập tức xông lên phía trước tìm hiểu ngọn ngành, mà lúc này, vẻ mặt của mấy vị bất ngờ lọt vào trong tầm mắt của mọi người, lại càng khiến cho bọn họ vô cùng mong chờ.
Viết chữ Khải, người mới học dùng bút cứng là tốt nhất, còn với những người đã viết quen lối chữ Khải thì nên dùng bút lông, vô cùng đẹp mắt.
Bút lông cừu thuộc phạm trù bút lông mềm, dùng để viết chữ Khải không phải không thể, nhưng quá khảo nghiệm công lực, người công lực thấp dùng bút lông mềm viết chữ Khải, chẳng những tổn hại đến cảm quan, hơn nữa ngược lại còn dở dở ương ương.
Người công lực tinh thâm, đương nhiên thành thạo điêu luyện, xe nhẹ đường quen.
Đương nhiên Ngô Nhàn thuộc về vế sau, bút lực thâm hậu, điểm này từ vẻ mặt của mọi người của hiệp hội thư pháp, là có thể nhìn thấy được ít nhiều.
“Mấy bạn trẻ, đều đến đây xem đi.”
Lão hội trường hiệp hội thư pháp Yên Kinh là người tỉnh táo lại trường, nghĩ đến cảnh tượng ở đây, nhớ ra ở chỗ này còn có rất nhiều vãn sinh hậu bối, nên quay ra nói với mấy người thiếu niên ở một bên khác.
Cuối cùng nhữn người trẻ tuổi kia cũng chờ được câu này, đan xen di chuyển đến bên hông bàn gỗ, ánh mắt nhìn lên trên tờ giấy vô cùng sáng sủa, cũng có rất nhiều màu sắc.
Ngô Nhàn lại một lần nữa giống như ngày thường khiến mọi người kinh ngạc với tài năng của mình.
Giây lát sau, bọn họ lại lui về phía bên ngoài mười bước, lão giả hỏi ý kiến của Ngô Nhàn, để cho người ta cắt gọt tờ giấy này cho thỏa đáng, đóng khung lại, rồi hỏi nhóm hậu bối thiếu niên thiếu nữ ở phía sau kia: “Có suy nghĩ gì không?”
Một cô gái biểu cảm hoạt bát trả lời: “Kiểu chữ của Ngô tông sư rất đặc biệt, trước đó tôi chưa từng thấy, không giống tô thể trong bông có kim, nhưng lại đã dùng bút lông mềm đến cực hạn.”
Vị lão hội trưởng của hiệp hội thư pháp Yên Kinh kia lắc đầu một chút khó mà nhận ra, cảm thấy ánh mắt của cô gái này vẫn chỉ là ngoài bề mặt, sau đó lại có một nam sinh lên tiếng, nói: “Thứ cho ánh mắt của tôi thô thiển, cho nên tôi muốn hỏi Nhan tiên sinh, lúc trước ngài nói Ngô tông sư có kỹ pháp cao hơn Bách Lý Mặc Hiên đại sư, rốt cuộc là cao minh ở chỗ nào?”
Nhan tiên sinh chính là vị lão giả sáu mươi tuổi, tên đầy đủ của vị lão nhân này là Nhan Bạch Tùng, ở trong mấy vị đệ tử của Bách Lý Mặc Hiên không tính là phát triển, nhưng vẫn là một trong mấy nhân vật lớn của giới thư pháp hiện nay, lên tiếng trả lời: “Lĩnh vực thư pháp, kỹ pháp đạt đến hóa cảnh phía sau càng là nhìn hình ẩn giấu chút thần, trên thực tế rất nhiều nghệ thuật cũng là như thế, không nói lên người nhà nghệ thuật nào tốt xấu.”
Lão giả tuổi gần năm mươi tiếng nói có vẻ hơi khàn giọng, giống như đã chuẩn bị xong thao thao bất tuyệt, chuẩn bị dừng lại phút chốc, dưỡng ra sức mạnh thật sự và dưỡng khí trong lồng ngực, tiếp tục lên tiếng nói: “Ở trong đỉnh cao của cảnh giới, cá nhân tôi cho rằng nên chia ra ba tầng đẳng cấp, tầng thứ nhất là sinh động, tầng thứ hai là tiếng trăm truyền xa, tầng thứ ba là truyền thế.
Không khó để lý giải trên mặt chữ, nếu như thư pháp có thể khiến cho người ta nhìn qua là ngầm hiểu, vậy thì người này có thể được gọi là nhà thư pháp, muốn đạt đến tiếng tăm truyền xa thiên hạ đương nhiên không khó, nhưng nếu như muốn truyền thế, trong dòng sông lịch sử năm ngàn năm của Trung Quốc, trong đó mỹ danh lưu truyền đến nay, chẳng qua cũng chỉ rải rác hơn mười người.
0
0
3 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
