ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 137 - Nâng bút, đặt bút, ngừng bút (2)

Nhưng ở phương diện nào đó, bọn họ vẫn giữ lý do không đổi giọng.

“Chúng tôi đã chuẩn bị xong văn phòng tứ bảo, hôm nay có rất nhiều người trẻ tuổi yêu thích thư pháp hoặc là người có kinh nghiệm nhiều năm trong giới thư pháp có mặt, Ngô tông sư thể hiện tạo nghệ, giao lưu với mọi người một chút cũng tốt.”

“Không sai, bên ngoài đồn truyền thư pháp của Ngô tông sư vô cùng thần kỳ, mấy lão già chúng tôi lại không thể chứng kiến lúc đó, vừa đúng lúc hôm nay có cơ hội, cũng muốn tận mắt nhìn thấy một chút phong thái của Ngô tông sư bên ngoài kỳ đạo.”

“Hơn nửa đời người này của tôi, mô phỏng không ít chữ đẹp từ cổ đến nay, cũng nhìn thấy được không ít chữ đẹp, nhưng xưa nay vẫn luôn chưa cảm thấy thỏa mãn, hôm nay cho dù không phải là vì đòi lại công đạo cho Bách Lý đại sư, thật ra tôi cũng muốn mở mang kiến thức một chút bút pháp của Ngô tông sư, xin tông sư thỏa nguyện một chút đi.”

Ngữ khí thái độ của các lão giả vẫn luôn khách khí.

Ngô Nhàn không tiếp tục kéo dài, hắn khinh thường chứng minh cái gì với người khác, nhưng nếu như hữu hảo trao đổi, vậy thì đương nhiên là một chuyện khác.

Thế là dưới sự dẫn đường của mấy lão giả, một đoàn người đi vào bên trong khu vực thư pháp.

Cảnh tượng mấy ngày trước xảy ra ở hoa viên Liễu gia, dù sao chỉ có số lượng không nhiều người bị hai hàng chữ viết theo chữ thảo của Ngô Nhàn viết ở hiện trường làm cho kinh diễm, hôm nay người ở chỗ này, nhận ra hắn nói chung chỉ biết hắn có thân phận kỳ đạo tông sư, cho nên tò mò, các vị tiền bối của hiệp hội thư pháp dẫn theo một đại sư cờ vây đến đây làm cái gì?

Các lão nhân giải thích một hồi, chỉ nói ngoại trừ giỏi cờ vây, Ngô Nhàn còn từng có thời gian học qua thư pháp, nên sau đó đã đến bên khu vực thư pháp của bọn họ góp chút náo nhiệt.

Đám người nghe xong thoải mái, câm kỳ thư họa từ xưa đến nay đều không phân biệt, người thích cờ hiểu một chút thư pháp, điều này cũng không kỳ quái.

Ngô Nhàn dạo bước đi đến bàn phía trước, sắc mặt đạm nhiên, trong lòng không có suy nghĩ gì khác, chậm rãi vô thức toát ra một đạo khí tức, tiếp đó đưa tay nâng bút, chỉ là chi tiết một động tác không đáng kể như thế, nhưng lại khiến cho trong lòng các lão giả của hiệp hội thư pháp run lên.

Tự nhiên, quá tự nhiên.

Đây là phải bao nhiêu năm nghiên cứu ở lĩnh vực bút mực, mới đủ để dưỡng ra được đạo khí chất như thế này?

Đầu bút lông cừu thấm ướt trong mực nước, lông bút trắng như tuyết dính màu đen đặc, giống như bát quái âm dương tương sinh tương dung, không có một chút cảm giác không tốt nào.

Mọi người ở đây chỉ hiểu được loại cảm nhận này rất kỳ diệu, nhưng lại không biết, đây chính là đại đạo lộ ra trong vô hình.

Đạo mà bọn họ theo đuổi cả đời người, bây giờ, đang chậm rãi hiện ra trước mắt, đẹp không sao tả xiết.

Ngô Nhàn đưa đôi mắt thanh tịnh nhìn bốn phía, một lát sau, dùng suy nghĩ xuất hiện ở trong lòng không vướng bụi trần, chữ dưới ngòi bút xuất hiện, cổ tay và ngón tay di chuyển liên tục, bút pháp du tẩu trên giấy tuyên lớn, từng hàng chữ hành thể dần dần lộ ra, tổng cộng có sáu hàng chữ thẳng tắp, nếu người có tâm sẽ phát hiện, mỗi khi hắn viết xong đều vừa văn là sau mươi giây, một phút.

Sau sáu phút, lạc khoản đề tên, bút dừng, chữ thành.

“Ký yểu dĩ tầm hác,

Diệc khi khu nhi kinh khâu.

Mộc hân hân dĩ hướng vinh, Tuyền quyên quyên nhi thủy lưu.

Tiệc vạn vật chi đắc thời,

Cảm ngô sinh chi hành lưu.”

“Quy khứ lai hề từ” do Đào Minh Uyên sáng tác, Ngô Nhàn dùng kiểu chữ khải để viết, không vui không buồn, không nồng không nhạt, tất cả những thứ muốn biểu đạt đều ở trên mặt chữ, cho dù là ai cũng có thể hiểu được.

Bút đặt xuống thơm ngát, tản mát trong đại sảnh, đột nhiên đám người trong giưới thư pháp tràn ngập một cỗ mùi mực thanh đạm.

Thánh hiền thánh sách, nên có dị tượng.

Mấy người lão giả của hiệp hội thư pháp Yên Kinh vội vã đến gần, chỉ mong có thể là người đầu tiên nhìn thấy mặc bảo, đi lên phía trước nhìn chăm chú giấy trắng mực đen, không khỏi nhao nhao nhíu mày, lâm vào trầm tư.

Một lúc lâu sau, vị lão giả trên đầu còn mấy sợi tóc đen lên tiếng trước: “Nghệ thuật không phân chia nghèo hèn cao quý, nhưng kỹ pháp lại có cao thấp, tôi thừa nhận, sáu câu này của Ngô tông sư nhìn có vẻ là chữ Khải giản dị, nhưng đúng thật là có chỗ gia sư theo không kịp.”

Gia sư?

Nhớ đến chủ đề vừa rồi, Ngô Nhàn không khó để đoán ra thầy của lão giả này là ai.

Hóa ra là Cao Túc dưới môn hạ của Bách Lý Mặc Hiên, khó trách lúc trước mấy vị lão giả này khí diễm tức giận, tính theo tuổi tác, Bách Lý Mặc Hiên chín mươi tuổi, mà vị này là trên dưới sáu mươi, chênh lệch ba mươi tuổi, có lẽ là đệ tử Bách Lý Mặc Hiên nhận sớm nhất, qua mấy chục năm, đương nhiên tình cảm thầy trò rất sâu đậm.

0

0

2 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.