Chương 136 - Nâng bút, đặt bút, ngừng bút
Đúng vậy, tạm thời tạo nghệ cổ cầm của Ngô Nhàn chỉ tạm thời lưu truyền ở trong giới được gọi là thượng tầng, nhưng danh tiếng kỳ đạo tông sư, e rằng đã sớm truyền khắp Trung Quốc, không người nào không biết.
“Vậy nhạc phụ đại nhân tương lai của anh, bây giờ có ấn tượng đối với anh như thế nào?”
Dù hỏi, nhưng trên mặt vẫn như trước không có chút rung động nào.
Hai gò má Liễu Tư Tinh ửng đỏ, thấp giọng nói: “Nếu như ba không thích anh, thì sau ngày tiệc sinh nhật đó, sẽ không cho phép em tiếp tục đến hiệu sách học đàn.”
“A, cho nên cơ bản là đã chấp nhận đúng không?” Ngô Nhàn lại hỏi.
Liễu Tư Tinh hơi suy nghĩ một chút, trả lời: “Không phải ngầm thừa nhận, là rõ ràng chấp nhận, anh có còn nhớ không? Ngày đó quà đáp lễ ba tặng cho anh là thư phép thể chữ lệ “Hư hoài nhược cốc”, đó chính là lời khen ngợi cho anh.”
“A, thì ra là như thế.”
Ngô Nhàn giống như có điều gì suy nghĩ gật gật đầu, nghĩ thầm, khó trách lúc đó sau khi cô học trò này của mình nhìn thấy chữ ở trên trang giấy, khuôn mặt lại mừng rỡ như vậy, hóa ra là ẩn giấu một phần tâm ý nặng như thế.
Từ đó, cuối cùng Ngô Nhàn cũng hiểu, nguyên nhân một vài hành động không tầm thường của Liễu Tư Tinh lúc trước, trong lòng cũng không nhịn được âm thầm cười khổ, con gái nhà người khác, ở bên ngoài có người trong lòng cũng là đầu tiên giấu diếm ở trong nhà, cô học trò xinh đẹp này của mình thì hay rồi, bên phía cha mẹ thẳng thắn không e dè, ở bên phía mình lại là chậm chạp không chịu nói ra khỏi miệng.
Nếu như không phải hôm nay Ngô Nhàn trùng hợp nhận lời mời của Lý Thương Ngô, lại ở chỗ này chính tai nghe được tiếng đàn mang đầy tâm sự trong lòng, phần tình ý kia, còn không biết sẽ bị danh phận thầy trò này làm mai một bao nhiêu lâu.
“Anh dẫn em đi đến một chỗ.” Ngô Nhàn nói.
Gương mặt xinh đẹp của Liễu Tư Tinh hiện lên nét xấu hổ, cũng không hỏi đi nơi nào, chỉ nhẹ nhàng trả lời một chữ “được”.
Hai người sóng vai rời khỏi hội trường lễ hội rộng rãi, trên đường tìm được Hách Huyên Huyên, ngẫu nhiên gặp được mấy vị lão giả của hiệp hội thư pháp muốn gặp được dung mạo thật của Ngô Nhàn.
Dường như nghệ thuật có thể cung cấp cho người đến dự thịnh yến những điều suy nghĩ cả một đời cũng không nhàm chán, Ngô Nhàn nhìn thấy mấy vị của hiệp hội thư pháp Yên Kinh, cùng mấy vị của hiệp hội cờ vây cũng không có gì khác nhau, cũng là râu tóc bạc phơ, tư thái lọm khọm.
Những người này dựa vào một tay tạo nghệ thư pháp là nhân vật rất có địa vị ở thành phố Yên Kinh, không khó biết được ngày đó Ngô Nhàn nâng bút kinh diễm ở hoa viên Liễu gia, nhưng trăm nghe không bằng một thấy, hoa viên Liễu gia cũng không phải ai muốn đến thì có thể tùy tiện đến, cho nên bọn họ muốn mời Ngô Nhàn ra tay, nhìn một chút nét chữ đích thực dưới ngòi bút.
“Nghe nói nét chữ bút lông do Ngô tông sư viết ra tinh túy hơn nhiều so với Bách Lý Mặc Hiên đai sư, thật ra lão hủ không quá tin lắm.”
“Mặc Hiên đại sư chính là người đứng đầu giới thư pháp Trung Quốc ta, nghe nói tạo nghệ của Ngô tông sư so với Mặc Hiên đại sư còn mạnh hơn, dù sao tôi cũng là người ngoài cuộc, bởi vậy, Ngô tông sư có thể thể hiện phong thái, để cho chúng ta mở mang tầm mắt có được không?”
Bên trong các lão giả còn có một người tóc đen, khuôn mặt cứng rắn nói: “Nếu như quả thật kỹ nghệ của Ngô tông sư siêu quần, tôi chân thành mời ngài trở thành một thành viên của hiệp hội thư pháp Yên Kinh, nếu không được, hy vọng Ngô tông sư có thể tẩy trừ nước đục, khiến cho những lời đồn đại kia dừng lại.”
Hách Huyên Huyên tâm tư thông minh, biết những lời này không có một câu nào mà thầy của mình thích nghe, cô bé đứng ở bên phải của Ngô Nhàn kéo góc áo của hắn, thấp giọng nói: “Mấy vị lão tiên sinh này có quan hệ thân thiết với Bách Lý Mặc Hiên đại sư, bây giờ có không ít người đang đồn, nói tạo nghệ của thầy so với Bách Lý Mặc Hiên đại sư tinh thâm hơn, bọn họ có chút cảm thấy bất bình cho đại sư kia.”
Ngô Nhàn gật đầu, hắn có thể nghe được ít nhiều sự bất mãn trong lời nói của mấy vị lão giả, có điều hắn cũng không phải là cái bình lửa, không đến mức đụng chạm có chút đã nổi lửa, ngữ khí nhu hòa nói: “Mỗi người một suy nghĩ, vào lúc đó, mọi người không nên dùng việc bản thân có yêu thích hay không, đi bình luận thư pháp của người khác ai cao ai thấp, huống hồ Bách Lý đại sư cũng được xem như tiền bối, cũng có rất nhiều cống hiến đối với thư pháp Trung Quốc đương đại, càng là không thể so sánh với kỳ người nào, tôi rất tôn kính với lão tiên sinh.”
Một lời nói này khiến cho sắc mặt của mấy lão giả hòa hoãn đi không ít, chỉ là sợ thiếu niên khí thịnh, kiêu căng khó thuần, vẫn may, bản thân Ngô Nhàn cũng không cậy tài khinh người, mà hiền hòa khiêm tốn giống như trong lời đồn.
0
0
5 ngày trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
