Chương 135 - Kiêu ngạo mà khiêm tốn (2)
Câu chuyện còn chưa nói rõ, đây đã là phần cuối rồi?
Ngô Nhàn dẫn Liễu Tư Tinh rời đi cách đám người vừa rồi khoảng mười mét, hắn xoay người, bình thản ung dung nói: “Bắt đầu từ giây phút này, duyên phận thầy trò của tôi và Liễu Tư Tinh đã đi đến đoạn cuối, tôi vẫn sẽ dạy em đánh đàn, nhưng mà là lấy thân phận của người bạn trai.
Thật ra nếu như mọi người có chút hiểu biết, nên hiểu rõ, tôi và Tư Tinh cũng không phải đi qua giới hạn thầy trò mở khơi dòng người, bây giờ thế đạo đã sớm không còn là xã hội phong kiến trước kia, huống hồ tôi và Tư Tinh tuổi tác tương đương, cho nên chuyện này không cần trở thành bí mật, bởi vì tôi thích em, em cũng thích tôi, hai bên đều có tình cảm chính là lý do quang minh chính đại nhất.”
“Tôi không cần người bên ngoài chúc phúc, nhưng cũng không thích nghe tin đồn, đừng nói là ác ý hãm hại, những lời còn lại tôi không muốn nói đến quá mức phách lối, tôi chỉ muốn nói một câu, tôi là người xấu có thù nhất định sẽ báo, hy vọng mọi người có thể hiểu được.”
Dứt lời, Ngô Nhàn cầm lấy tay nhỏ của Liễu Tư Tinh cùng rời đi, ở phía đám người dần dần từ yên lặng ngắn ngủi, bắt đầu nhấc lên hỗn loạn.
“Ôi trời, đây mà vẫn chưa được gọi là phách lối?”
“Đây… Đây nên gọi là phách lối mà khiêm tốn đi?”
“Bất kể nói thế nào, dù sao tôi cũng ủng hộ Ngô tiên sinh và Liễu tiểu thư thành đôi, người ta châu liên bích hợp, là một đôi trời đất tác hợp.”
“Gông cùm xiềng xích tục lễ thế gian, đã chia rẻ biết bao nhiêu thần tiên quyến lữ, may mắn được nhìn thấy một đôi tình lữ như thế, tôi cũng ủng hộ.”
“Đây mới là chân tình chân chính, Ngô tông sư kinh thái tuyệt diễm, Liễu tiểu thư cũng là thiên phú hơn người, kết thành đôi cũng là khiến cho người ta vô cùng hâm mộ mà.”
“Hình như chỉ có chúng ta ủng hộ cũng không có chút tác dụng nào, nhạc phụ mạnh mẽ lại cường thế như Liễu Phù Sinh tiên sinh, ông ấy có thể đồng ý là quan trọng nhất, thắng rất nhiều lời nói của những người ngoài cuộc như chúng ta.”
Đây chính là vấn đề mấu chốt, đúng là Ngô Nhàn không thể không cân nhắc, đám người nhao nhao suy đoán, càng nói càng náo nhiệt, thậm chí còn cho rằng Ngô Nhàn và Liễu Tư Tinh sẽ tiền trảm hậu tấu, đây mới là chuyện mà người trẻ tuổi nên làm khi đối mặt với cưỡng chế của gia đình.
Dần dần, càng ngày càng nhiệt liệt, đến cuối cùng dường như đám người đã chắc chắn chuyện gì đó, biểu cảm có chút đặc sắc nghị luận:
“Quả nhiên người làm nghệ thuật lớn cũng có máu có thịt của người trẻ tuổi.”
“Vạn nhất đôi tình nhân của Ngô tông sư và Liễu tiểu thư, cuối cùng dưới áp lực của gia đình mà chia ly, vậy thì về sau tôi sẽ không còn tin tưởng vào tình yêu nữa.”
Bọn họ từ đầu đến cuối đều không nghĩ đến một khả năng khác – từ xưa đến nay Liễu Phù Sinh đều rất tôn trọng đối với lựa chọn của con gái mình, cũng không phải là loại người chuyên quyền độc đoán giống như biểu hiện ra trước mặt người ngoài.
Điểm này, đương nhiên Ngô Nhàn đã nghĩ đến, trên đường đi hắn nhớ lại đủ loại hình ảnh ở bữa tiệc sinh nhất ở Liễu gia ngày đó, ánh mắt Liễu Phù Sinh nhìn hắn, cho đến bây giờ đều không phải là ánh mắt của người cha đối với người thầy của con gái mình, ngược lại ánh mắt phức tạp giống như cha vợ nhìn con rẻ, có chút ghen ghét.
Phảng phất giống như áo bông nhỏ tri kỷ mình tiêu phí thời gian nuôi dưỡng hai mươi năm, một ngày kia, lại mặc ở trên người tiểu tử nào đó ở nhà khác.
Cho nên ở trong ánh mắt của Liễu Phù Sinh, đã nhiều thêm có chút địch ý.
Suy nghĩ một chút, có người cha vợ nào mà ở trong quá trình khảo nghiệm con rể tương lại, lại là không có địch ý đây?
Thế là hắn hỏi Liễu Tư Tinh: “Ấn tượng của tôi ở chỗ Phù Sinh tiên sinh, e là nửa khen nửa chê đúng không?”
Đôi mắt đẹp của Liễu Tư Tinh linh động, lộ ra vẻ kinh ngạc, hóa ra cho đến bây giờ, cô đều tự cho rằng là Ngô Nhàn ngốc, vậy mà hôm nay tất cả những chuyện xảy ra đều đang âm thầm chúng minh, chân tướng không phải như thế.
“Thật ra không có nửa khen nửa chê nghiêm trọng như vậy đâu, ba chỉ là có chút cẩn thận quá mức, lo lắng anh là tiểu tử xấu không có học vấn không có tài năng, lừa gạt tiểu cô nương đơn thuần như em.”
Liễu Tư Tinh đeo đàn Cửu Tiêu Hoàn Bội ở phía sau, một thân váy lụa trắng tinh, giống như giai nhân thời cổ bước từ trong tranh ra, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.
Có điều những lời nói ở trong miệng cô nói ra, ít nhiều có chút hoạt bát không ràng buộc.
“Anh cảm thấy, hình như anh cũng không tính là không học vấn xấu xa.” Ngô Nhàn mỉm cười đáp lại nói.
Liễu Tư Tinh thản nhiên nói: “Đương nhiên không tính, bây giờ ở Yên Kinh có mấy người không biết, Ngô Nhàn nhà ta chính là cầm kỳ cao nhân xuất thế?”
0
0
6 ngày trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
