Chương 3 - Ngôn Vũ Hạ
Vừa mới sáng sớm, Thiên Quân đã rời đi, đi tới Thiên Hồn đế quốc quốc gia Săn Hồn rừng rậm, chuẩn bị ở đây săn giết Hồn thú.
Săn Hồn rừng rậm là Thiên Hồn đế quốc chuyên môn nuôi dưỡng Hồn thú, bên trong có đủ loại thích hợp Hồn thú sinh tồn hoàn cảnh địa lý, như dòng suối nhỏ, rừng rậm, đầm lầy các loại... Tuy nói là rừng rậm nhưng nơi đây giống 1 cái sở thú cỡ lớn thì đúng hơn.
Thiên Hồn đế quốc tiêu phí khí lực nuôi dưỡng những hồn thú này, ngoại trừ để cho mấy tên cấp thấp hồn sư có thể ở đây thu hoạch Hồn Hoàn lên cấp, đồng thời còn chuyên môn bán ra vé vào cửa, kiếm lấy phí tổn.
Tuy là tiền mua vé vào cửa cần 10 Kim Hồn tệ, phải biết số tiền này đầy đủ 1 nhà ba người có cuộc sống giàu có hơn nửa năm .
Dù sao ngoại trừ săn hồn rừng rậm thì mấy cái đại sâm lâm kia đều quá mức nguy hiểm, chỉ có săn hồn rừng rậm Hồn thú vì là chuyên môn nuôi dưỡng, tính cách có thể coi tương đối dịu dàng ngoan ngoãn.
Mấy hồn sư cấp thấp ở đây thu hoạch Hồn Hoàn, cũng tương đối dễ dàng, ít nhất không có nguy hiểm như mấy khu rừng lớn kia, mỗi năm đều có 1 lượng lớn hồn sư lựa chọn tới đây thu hoạch Hồn Hoàn, Thiên Hồn đế quốc kiếm lấy số lớn Kim Hồn tệ, song phương cũng coi như đều có lợi cả.
Ngoại trừ Thiên Hồn đế quốc, mặt khác hai đại đế quốc, Tinh La cùng Đấu Linh đế quốc cũng đều có săn hồn rừng rậm, cung cấp cho các hồn sư cấp thấp thu hoạch Hồn Hoàn. Dù sao làm như vậy vừa kiếm được tiền mà còn vừa kéo quan hệ nữa, ngu gì không làm.
Mất nửa ngày đi đường để Thiên Quân tới được Săn Hồn Sâm Lâm, phía ngoài có 1 tiểu trấn, vì có khá nhiều người bình thường cùng hồn sư tụ tập ở đây, dần dần tạo thành 1 cái thị trấn nhỏ như này.
Hắn chưa muốn tiến vào, vì không có tiền, hắn đã lập ra kế hoạch cướp tiền của những kẻ nơi đây, nhưng hắn sẽ không cướp của người nghèo, hắn nhắm vào mấy tên quý tộc, dù sao quý tộc cũng phải kiếm hồn hoàn mà.
Thiên Quân nấp trên mấy cành cây gần đó, để tránh bị phát hiện, hắn chọn lựa 1 cành cây bị khuất bởi nhiều cái cây khác, tập trung tinh thần để tránh bị phát hiện.
Tuyệt Sát Kiếm Pháp không chỉ khiến hắn sử dụng kiếm thuật thành thạo mà còn khiến hắn trở thành 1 tên sát thủ thứ thiệt, thu liễm khi tức của bản thân, hắn bắt đầu quan sát con mồi của mình.
Ngồi trên cây ngóng chờ con mồi, hắn nhắm tới 1 chiếc xe khá sang trọng màu đỏ kia, tuy không rõ thuộc gia tộc nào nhưng nhìn sang thế thì chắc cũng không phải dạng vừa.
.....
Lúc này, trên chiếc xe, 1 người đàn ông đang trò chuyện với 2 cô bé trước mặt.
“Tiểu Hạ, con đã suy nghĩ gì về hồn hoàn của mình chưa?”
Cô bé mặc bộ đồ màu lam nghe người đàn ông nhắc tên mình thì ngẩn đầu lên, suy ngẫm 1 chút thì cô nói: “Con nghĩ nên tìm hồn thú thuộc tinh thần hệ ạ!”
Người đàn ông nghe vậy thì gật đầu, rồi lại lắc đầu, ông thở dài nói: “Haiz,tinh thần hệ thì rất khó tìm đấy, phải biết dù là học viện cũng không có hồn thú loại đó đâu.”
Bỗng nhiên, cô gái áo đỏ kia ôm chầm cô bé tiểu Hạ kia, cười cười nói: “Muội không cần lo lắng quá đâu, dù sao nơi đây vẫn có nhiều hồn thú mà.”
“Tiểu Đào, đừng làm rộn!”
Nghe được tiếng trách mắng của người đàn ông, cô gái áo đỏ kia không giận mà còn thè lưỡi trêu người đàn ông, làm người đàn ông tức muốn bốc khói.
Rồi ông lại nhìn cô bé áo lam, ông nói: “Võ hồn của con đúng là khá lạ đấy, khí võ hồn loại kiếm mà lại có khả năng khống chế tinh thần, đúng là khá lạ.”
Nghe người đàn ông nói thì cô bé cũng chỉ biết cười trừ, cô cũng không biết nói gì cho phải.
Trên bản chất thì cô cũng không thuộc về thế giới này, cô là 1 người xuyên việt, ở thế giới này, cô có tên là Ngôn Vũ Hạ, vì khi cô được nhận về nuôi là lúc trời mưa, khi đó cũng là mùa hè. Lúc nhỏ, cô vốn là cô nhi, vô tình được Ngôn Thiếu Triết nhìn thấy và đem về nuôi dưỡng, từ nhỏ tới giờ cô đều sống ở Sử Lai Khắc, cô nhận Ngôn Thiếu Triết làm cha nuôi, cô còn có 1 vị tỷ tỷ là Mã Tiểu Đào, chính là cô gái áo đỏ bên cạnh cô.
Dù sống ở thế giới này rất vui vẻ nhưng cô không thể nào quên cuộc sống ở kiếp trước, dù sao cô cũng không thể quên được hắn, người cô yêu thương nhất.
Kiếp trước, cô tên là Huỳnh Nhật Hạ, vốn là 1 cô gái khá là yêu đời, sinh ra trong 1 gia đình giàu có nên cuộc sống của cô rất chi là nhẹ nhàng. Nhưng, bước ngoặt lớn nhất trong cuộc đời cô chính là khi cô gặp được hắn.
Trong lần đầu chạm mặt, cô bị hấp dẫn bởi sự lạnh lùng pha chút sự cô độc của hắn, anh ta gần như không quan tâm đến những thứ xung quanh, kể cả 1 cô gái bị té ngã nhờ hắn đỡ dậy thì hắn cũng bỏ đi mà chả thèm nhìn.
Nhưng điều đó cũng kích thích sự tò mò của cô về hắn, cô bắt đầu theo dõi hắn từ đó, khi đó mấy đứa bạn của cô cũng trêu chọc cô vì đó, họ tưởng rằng cô đã thích hắn.
Cô nghĩ là mình đã thích hắn thật rồi, cô theo dõi hắn rất nhiều lần, và lần đầu tiên, hắn đã quay sang nhìn cô. Nhưng câu nói của hắn đã làm cô sững sờ: “Cô khùng hả!!”
Cô ghét hắn cực kì, hắn cũng ghét cô, mà đời thì không như mơ, nhưng đây là truyện , ghét của nào trời trao của đấy thôi.
Qua 6 tháng làm quen thì cô cũng trở thành bạn gái hắn, cô cũng kể về hắn với ba mẹ mình, họ cũng đồng ý và cũng hẹn với nhau 1 dịp tốt sẽ đi gặp mặt hắn.
Nhưng tình yêu giữa cô và hắn đã kết thúc trong 1 chiều mưa.
Hôm đó, cha mẹ cô đang đi du lịch nên đã ghé qua chỗ cô ở,nhưng vì không muốn làm phiền cô nên 2 người đã ở trong khách sạn. Cô vô tình bắt gặp cha mình nên đã nhờ ông dẫn đi gặp mẹ mình.
Hắn đã gọi cho cô, nhưng sợ phiền cho cha mình nên cô đã tắt máy, phải chi lúc đó cô nghe lời ông, trả lời cuộc gọi, thì mọi chuyện cũng không như thế này.
Gia đình lâu ngày gặp mặt nên đã tổ chức tiệc tới đêm khuya, cô cũng xin cha mẹ về gặp bạn trai, họ tuy không muốn cô đi nhưng cũng không muốn vì mình mà làm lỡ hạnh phúc của 2 đứa.
Và cô quay về nhà, gặp người bạn thân của mình là Vũ Hà....(đọc lại chương 1)
Hôm đó cô khóc rất nhiều,hắn không tin cô, không tin vợ của mình, cô tức lắm, và cũng từ đó, cô trở nên lạnh lùng, lạnh lùng để bảo vệ cho tình yêu bé nhỏ trong cô, cô quả thật rất yêu hắn.
Cô quay về nhà 1 lần nữa để thanh minh cho mình, và cô thấy hắn, trông rất tàn tạ, cô cùng hắn đã trải qua 1 đêm mặn nồng. Và rồi, cô cũng rời đi.
Nhưng tình yêu trong cô đã níu cô lại, cô quay về,mong níu lại tình duyên giữa cô và hắn, nhưng đã không kịp. Cô thấy hắn nằm trong vũng máu, việc đó đã gây chấn thương tinh thần cho cô rất lớn.
Cô không yêu ai kể từ đó, cô điên cuồng lao vào công việc, và cô cũng đã chết ở tuổi 37.
Nhưng cô không hoàn toàn chết, cô đã chuyển sinh đến thế giới này, 1 thế giới mà hắn đã từng kể cho cô. Cô lại vừa vui mà cũng vừa buồn, vui khi mình được trải nghiệm 1 cuộc sống mới, buồn khi bên cạnh không có hắn.
Tuy nhiên, cô đã được ban ân từ 1 vị thần, vị thần đó đã nói với cô rằng: “Ta có thể để người mà nhóc yêu thương sống lại, nhưng ngươi không được biểu đạt sự yêu thương với hắn, ngươi phải yêu thương hắn bằng sự căm ghét tột đỉnh, nếu cuối cùng hắn vẫn yêu ngươi thì ngươi mới được phép bày tỏ với hắn.”
Vì yêu hắn, cô đã chấp nhận lời đề nghị của vị thần đó, rồi vị thầ đó ban cho cô 1 sức mạnh không tưởng và nhắc nhở cô: “Sức mạnh này sẽ gia tăng khi tình mà tên đó dành cho ngươi không thay đổi, nhưng nó cũng sẽ yếu đi nếu tên đó hết yêu ngươi, nhớ lấy.”
Sau sự kiện đó, cô bắt đầu tập luyện để cảm xúc của mình trở nên lạnh lùng hơn, cô cố vơi đi hình ảnh của hắn khỏi kí ức của mình, thậm chí tự thôi miên bản thân để trở nên ghét hắn.
Tuy nhiên, khi cô thức tỉnh võ hồn, cô đã thấy hắn, hắn sở hữu Đa Tình Kiếm, cô là Vô Tình Kiếm, 2 võ hồn này luôn hút nhau nhưng lại không thể bên nhau.
Cô biết, bản thân có lẽ khó mà ở bên cạnh hắn, ít nhất là trước khi khảo nghiệm của vị thần kia kết thúc, nhưng tâm trí cô luôn hiện hữu hình ảnh của hắn, có lẽ hắn không thấy được cô nhưng cô thì lại thấy hắn rất rõ ràng, và điều đó khiến cô sợ hãi.
93
0
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
