ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4 - Gặp mặt

Thiên Quân lúc này khá là bực bộ vì võ hồn của hắn không ngừng xung động, cảm giác như nó muốn thoát cơ thể hắn vậy.

Trời thì nắng, cây toàn muỗi, Thiên Quân rất cay cú mà cái đoàn xe kia vẫn chưa bước vào Săn Hồn Sâm Lâm, ở phía ngoài hoài như vậy thì hắn không thể nào ra tay được.

Chờ thêm 1 lúc thì người trong xe cũng đi vào, trong đó có 1 cô gái tóc hồng khiến hắn rất chú ý, Đa Tình Kiếm xung động càng dữ dội hơn, thậm chí hắn phải triệu hồi nó ra.

Ở phía đoàn xe của Ngôn Vũ Hạ, cô cũng có cảm nhận giống hắn, nhưng thay vì áp chế thì cô triệu hồi Vô Tình Kiếm ra luôn. Thấy cô bất ngờ triệu hoán võ hồn thì Ngôn Thiếu Triết hỏi: “Tiểu Hạ, có vấn đề gì sao?”

“Dạ không có gì ạ.”

Tâm trạng của Vũ Hạ đang rất rối bời, cô muốn gặp hắn, nhưng lí trí lại khiến cô dừng lại, có lẽ hắn không biết cô, nhưng cô biết đó chính là hắn, Vô Tình chỉ rung động khi gặp Đa Tình mà thôi.

Thiên Quân chuẩn bị đi theo vào, hắn dễ dàng vượt qua lính canh, mấy tên này cũng là người bình thường nên rất dễ bị hắn qua mặt.

Lướt qua mấy cành cây, đôi mắt sắc bén của hắn theo dõi từng chuyển động của nhóm Ngôn Vũ Hạ. Ngôn Thiếu Triết cũng nhận thấy sự theo dõi của hắn, nhưng vì tránh đánh rắn động cỏ nên ông không ra tay.

Thiên Quân cảm thất đoàn người phía trước rất quen, nhưng hắn không biết họ là ai nên vẫn tiếp tục theo dõi, hắn cũng không biết là mình đã bị phát hiện.

Đoàn người tiếp tục đi vào sâu bên trong, khắp con đường đều có hồn thú, thực vật có, động vật có, nói chung là rất đa dạng, thậm chí hắn cũng cảm thấy bị mê hoặc bởi cảnh vật xung quanh, nhưng cũng không vì vậy mà hắn quên đi nhiệm vụ của mình.

Lúc này, Ngôn Thiếu Triết mở miệng nói: “Phía trước có 1 con Linh Tằm tu vi tầm 400 năm, rất phù hợp với Tiểu Hạ.”

Nói xong, ông còn liếc về chỗ hắn đang nấp, thấy hắn vẫn không có động tĩnh gì thì ông cũng tiếp tục nói: “Tiểu Đào, con hãy giúp muội muội của con săn bắt hồn hoàn.”

Nghe tên mình, Mã Tiểu Đào cũng không ngần ngại mà đồng ý, chiến đấu là điều mà cô vô cùng ưa thích, dù chỉ là Linh Tằm nhưng ít nhất cũng thỏa mãn rồi.

Thấy đồ đệ của mình hứng khởi như vậy thì Ngôn Thiếu Triết cũng lắc đầu ngao ngán, ông nhìn về phía Vũ Hạ và ra hiệu cho cô, Vũ Hạ hiểu ý cũng gật đầu.

Cô hiểu thứ mà lão sư muốn nói, ông chỉ sợ đồ đệ của mình quá hưng phấn mà quên mất cảnh giác, dù ông có ở bên thì cũng không muốn xen vào quá nhiều,luyện tập 1 chút ý thức chiến đấu cho học trò của mình cũng hay.

Về phần Vũ Hạ, cô cảm thấy Linh Tằm không phù hợp với mình,cô đang nhắm tới con Thiên Linh Tằm 700 năm đang ở gần đó, cô biết cơ thể mình chịu được,cô hoàn toàn chắc chắn với điều đó. Cô chỉ gặt đầu vì cô chắc chắn Tiểu Đào tỷ sẽ đốt trụi con Linh Tằm kia, Hỏa Diễm Cuồng Ma không phải hư danh.

Tuy nói Vũ Hạ không sợ con Thiên Linh Tằm kia, nhưng việc giết nó là khá phiền phức, cái hồn kĩ mô phỏng rất khó chịu.

Quay sang nhìn Mã Tiểu Đào, cô nói: “Tỷ lên trước đi, muội theo sau.”

“Được!”

Vèooo

Vãi, lướt như tên lửa luôn! Nghe chiến đấu là lao mà không cần suy nghĩ, Vũ Hạ cũng phải cười khổ với vị tỷ tỷ này của mình.

Tuy rất muốn chửi thề nhưng Vũ Hạ cũng vọt lên, dù sao người cần hồn hoàn là cô mà.

.....

Thiên Quân lúc này đang rất căng thẳng nha, bị 1 cái Siêu cấp Đấu la nhìn chằm chằm thế này thì dù là hắn cũng phải chảy mồ hôi lạnh. Thiên Quân lạnh lùng thật, nhưng lạnh lùng không đồng nghĩa với không sợ chết.

Nhìn về Ngôn Thiếu Triết, hắn cố mở miệng cười và nói: “Tiền bối, ngài có việc gì không ạ?”

Ngôn Thiếu Triết bắt đầu thấy thú vị rồi, 1 hồn sĩ như Thiên Quân lại có thể chống lại uy thế của 1 Siêu cấp Đấu la như ông đúng là điều hiếm thấy, tuy oong thu liễm sức mạnh của bản thân nhưng chỉ với uy thế tỏa ra cũng có thể khiến 1 Hồn Tôn phải quỳ gối. Ấy vậy mà Thiên Quân vẫn đứng thẳng lưng nói chuyện với ông, đúng thật là rất thú vị.

“Nhóc, ta thấy ngươi đã đi theo bọn ta từ lúc ngoài cổng, ngươi có ý đồ gì vậy?” Vừa nói, ông vừa phát tán uy áp, Thiên Quân cảm thấy như có 1 tảng đá nặng vạn cân đè lên người hắn vậy, thậm chí hắn phải triệu hồi Đa Tình Kiếm chống đỡ cơ thể để không phải quỳ xuống. Hắn – Thiên Quân đời này chỉ quỳ với cha mẹ, với liệt tổ liệt tông, hắn không bao giờ quỳ với bất kì người nào khác.

Lúc này, Ngôn Thiếu Triết rất bất ngờ, khi võ hồn của Thiên Quân được triệu hoán, ông cảm nhận được mối liên kết giữa Đa Tình Kiếm và Vô Tình Kiếm của Ngôn Vũ Hạ, ông biết, ông trúng mánh rồi.

Nhìn thấy sự kiên kì của hắn khi cố gắng chống lại uy áp từ ông, ông đã cười, phải biết, dù là những học viên quái vật trong nội viện của Sử Lai Khắc cũng ít có ai có thể kiên trì, giữ vững tâm tính của mình trước uy áp của ông.

Ngôn Thiếu Triết đã quyết định, ông muốn nhận Thiên Quân làm học trò, ông thu hồi lại uy áp và nói: “Ta tên là Ngôn Thiếu Triết, ngươi có muốn nhận ta làm thầy không?”

Câu nói của Ngôn Thiếu Triết như sét đánh ngang tai, thì ra hắn thấy quen thuộc như vậy là vì đây chính là đoàn xe của học viện Sử Lai Khắc, cái bộ dáng của Ngôn Thiếu Triết cực giống trong truyện miêu tả, hèn gì mà hắn quen thuộc như vậy.

“Xin lỗi ngài, nhưng tôi không có ý định bái ai làm thầy cả.” Tuy hắn rất động tâm bởi lời mời của Ngôn Thiếu Triết nhưng hắn quả thật là không muốn bị ai áp đặt cả, hắn thích cuộc sống tự do, hoặc có thể nói là hắn đã quen với cuộc sống 1 mình rồi.

Ngôn Thiếu Triết nghe hắn trả lời như vậy thì cũng thấy tiếc, nhưng ông cũng lấy ra 1 bức thư và đưa cho Thiên Quân.

“Bức thư này là thư giới thiệu vào học viện Sử Lai Khắc, khi nào ngươi muốn thì hãy đi tới thành Sử Lai Khắc, đưa lá thư cho người khảo hạch, người đó sẽ dẫn ngươi vào, đương nhiên là ngươi phải có đủ thực lực.”

Thiên Quân cũng nhận lấy lá thư, hắn cũng đã đi, có lẽ nơi này không thích hợp để kiếm hồn hoàn rồi, hắn quyết định đi tới rừng Tinh Đấu tìm kiếm hồn hoàn cho mình.

Có lẽ hắn quay đi trong bình thản, nhưng sâu trong khu rừng, Vũ Hạ đã rơi nước mắt, cô muốn thấy hắn, nhưng cô sợ cô sẽ khiến hắn biến mất vì chính cô vẫn còn quá yêu hắn, cô chả thể nào ghét hắn được, và cứ như vậy thì làm sao cô có thể đứng trước mặt hắn được chứ.

Vũ Hạ đã tiêu diệt được Thiên Linh Tằm và hấp thu hồn hoàn thành công, nhưng cô cũng chẳng thể vui vì điều đó, có lẽ cả 2 không bao giờ gặp lại thì tốt hơn.

.....

Ở đâu đó bên ngoài Đấu La Tinh.

“Làm vậy có quá không, Thiên Sát?”

1 cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang nói chuyện với 1 người đàn ông nhìn khá phong trần, khuôn mặt thì khá là hung bạo. Người đàn ông nói:

“Tên nhóc đó cần đi trên con đường của 1 sát thần, giờ chưa phải lúc để 2 người họ gặp nhau. Mà không phải đây là trò của muội bày ra à.”

“Đâu có đâu, người ta chỉ muốn giúp mà thôi, với lại 2 đứa nhóc đó vẫn yêu nhau thắm thiết mà. Chẳng phải rất giống với hoàn cảnh của chúng ta năm xưa sao? Hay là Thiên Sát Thần Vương quyền cao chức trọng nên quên đi dân nữ thấp hèn như ta rồi?”

Thiên Sát cũng đơ luôn, ông không dám trả lời nha, đành phải kiếm chuyện khác để nói.

“Hay là chúng ta đi kiếm gì ăn đi nhé, huynh cũng đói rồi”

“Hứ!”

*Tác mới chia tay nên chương này không ổn lắm. Mọi người thông cảm

85

3

1 tháng trước

22 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.