Chương 2 - Thức tỉnh võ hồn
Hồi ức kết thúc, mắt hắn có hơi ươn ướt khi nhớ về những kí ức đó.
Sau khi hắn chết, hắn đã xuyên qua nơi này, thế giới này gọi là Đấu La Đại Lục, nó là 1 thế giới trong cuốn sách mà hắn từng đọc, chỉ là lâu quá nên hắn không nhớ rõ nội dung cho lắm, đây không phải là thế giới của Đấu La Đại Lục phần 1, mà là phần thứ hai Tuyệt Thế Đường Môn thế giới.
Thế giới này không xài đấu khí hay linh lực, là hồn lực, tuy nhiên phải có Võ hồn mới xài được hồn lực. Võ Hồn có thể là thực vật, cũng có thể là động vật, là vũ khí hay 1 vài thứ linh tinh gì đó. Hôm nay là ngày thức tỉnh võ hồn, hắn rát mong chờ võ hồn của mình, nhưng hắn có thể đoán là kiếm.
Bởi vì, cái ngày mà hắn xuyên qua thế giới này cũng là ngày mà hắn nhận được 1 bộ kiếm pháp tên là Tuyệt Sát Kiếm Pháp, còn kèm theo 1 thứ gọi là sát lục chi khí.
Từ năm 3t, hắn đã luôn chăm chỉ rèn luyện kiếm pháp, sát lục chi khí không ngừng cường hóa cơ thể của hắn, hơn nữa, hằng đêm trong giấc mơ, hắn luôn chiến đấu với 1 bóng đen, bóng đen đó cũng sử dụng Tuyệt Sát Kiếm Pháp, nhưng mạnh hơn hắn rất nhiều
Nói về Tuyệt Sát Kiếm Pháp, khả năng y như tên, Tuyệt Sát có những chiêu kiếm toàn dùng để giết người, hơn nữa là nhất kích tất sát, hắn không biết ai là người tạo ra bộ kiếm pháp này nhưng hắn chắc chắn tên đó là 1 sát thần.
Mà có vẻ như Sát lục chi khí cũng dần ảnh hưởng tới tâm trí hắn, mỗi khi hắn ra tay chém giết các con vật thì hắn đều không có chút động lòng gì cả. Phải biết rằng, kiếp trước hắn là 1 thanh niên chưa từng giết 1 con gà nha.
Ở cái ngày mà hắn lên 5t, 1 sự kiện đã hoàn toàn thay đổi hắn, thôn của hắn bị tấn công bởi 1 đám thổ phỉ, bọn chúng đều là người bình thường, bọn chúng giết chóc, cướp của, thậm chí cả 1 đứa bé sơ sinh mà bọn chúng cũng không buông tha.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Thiên Quân lúc này mới hiểu ra 1 điều: Ở thế giới này, kẻ mạnh nắm quyền, nếu ngươi bị người khác giết thì chỉ là do ngươi quá yếu mà thôi.
Hiểu ra tất cả, hắn nhắm đôi mắt lại, hít 1 hới thật sâu, khi hắn mở mắt ra, đôi mắt hắn trở thành màu đỏ máu, hắn cầm lên 1 thanh kiếm của lũ thổ phỉ, hắn lao vào giết chóc mà không biết mệt mỏi, từng nhát chém của hắn vung ra kéo theo là những đầu lâu, những cánh tay bị đứt lìa, thậm chí có tên bị hắn chém làm đôi.
Hôm đó, hắn điên cuồng giết chóc, hắn có thể cảm nhận được sát lục chi khí trong người hắn không ngừng lớn mạnh, và với việc sát lục chi khí càng tăng thì sự khát máu của hắn cũng tăng theo.
Cơn giết chóc của hắn chưa hề ngừng lại, và khi tên thổ phỉ cuối cùng bị giết, hắn đã bình tĩnh lại, nhưng hắn lại thấy sợ, hắn sợ chính bản thân mình, dù hắn giết người trong trạng thái điên cuồng nhưng hắn vẫn có kí ức của lúc đó, hắn thấy được những tên đó cầu xin sự tha thứ từ hắn, nhưng trong cơn điên loạn thì hắn chả thể nghe được từ nào cả.
Thiên Quân nhìn về những người dân trong thôn, hắn thấy được sự sợ hãi trong đôi mắt họ, hắn quay đi, hắn hiểu rằng, bản thân nên là 1 tên cô độc. Từ hôm đó, mọi người trong thôn không ai dám lại gần hắn vì sợ hãi hắn nổi điên lên mà giết họ, sự việc này đã kéo đến 1 vài hồn sư nhưng rồi họ đã bỏ đi khi nghe đám thổ phỉ chỉ là người bình thường.
Tuy hiện tại xã hội đã phát triển, đời sống con người được tốt hơn khi hồn đạo khí bắt đầu dung nhập vào đời sống, nhưng sự phân biệt giữa người thường và hồn sư là rất lớn. Dù sao, đối với hồn sư thì người bình thường chả khác gì là sâu kiến.
Có lẽ hắn hay nhập tâm vào những kí ức cũ của mình, có lẽ vì quá cô độc, hắn đứng dưới gốc cây mà thì thầm.
Cố gắng vơi đi những hồi tưởng đó, hắn phóng thẳng tới 1 khu nhà nhỏ trước thôn, đó là nơi mà hắn cần đến, nơi thức tỉnh võ hồn. Khác với 1 vạn năm trước, khi đó có Vũ Hồn Điện phụ trách thức tỉnh võ hồn, còn bây giờ thì phải trả tiền để mời hồn sư về thức tỉnh. Nói thật thì Đường Tam có hơi tào lao khi quyết định hủy diệt Vũ Hồn Điện và Sát Lục Chi Đô, nếu tên đó muốn phá hủy Vũ Hồn Điện thì hắn cần phải tạo ra 1 cái Vũ Hồn Điện mới dù sao dân thường vẫn rất cần sự trợ giúp của hồn sư để thức tỉnh võ hồn.
Phải công nhận là Vũ Hồn Điện làm nhiều việc ác đấy nhưng mà Đường Tam lại đi bồi dưỡng 1 tên như Tuyết Băng lãnh đạo Thiên Đấu Đế Quốc thì hơi xàm, Thiên Đấu đã mục nát từ rễ rồi, dân thường ghét quý tộc còn hơn cả Vũ Hồn Điện, bằng chứng là dân chúng đa phần là gia nhập Vũ Hồn Điện thay vì các tông môn kia.
Còn về Sát Lục Chi Đô, nơi đây chính là nhà giam cực kì tốt cho lũ Tà Hồn sư, sau khi Sát Lục Chi Đô bị hủy thì lũ Tà Hồn sư lớn mạnh hơn bao giờ hết.
Chấm dứt mấy cái suy nghĩ tào lao, Thiên Quân bước vào khu nhà thức tỉnh võ hồn, hắn có thể thấy được sự sợ hãi từ trong ánh mắt của những người xung quanh, nhưng hắn chả quan tâm, hắn nhẹ nhàng bước vào ngôi nhà nhỏ.
Bên trong ngôi nhà trang trí rất đơn giản, cũng chỉ có một cái bàn gỗ, trên mặt bàn để mấy khối đá màu đen cùng với một viên thủy tinh cầu, trừ cái đó ra thì không còn gì cả, khá là đơn sơ.
Lúc này, 1 người đàn ông bước tới bọn hắn, nhìn lướt 1 vòng rồi bảo cả bọn xếp hàng, sau khi đã đâu vào đấy thì ông ấy nói:” Mấy nhóc, ta tên là Hải Lão Giấu, cấp 26 đại hồn sư, hôm nay liền để ta cho các ngươi tiến hành Võ Hồn thức tỉnh nghi thức, các ngươi chuẩn bị xong chưa?” Hải Lão Giấu nhìn xem tất cả đứa bé ở đây, lớn tiếng nói.
“Dạ xong!” mấy âm thanh non nớt lần lượt vang lên, trên mặt của mỗi đứa bé ở đây hiện lên sự chờ mong, trừ Thiên Quân.
Rồi lần lượt từng đứa bé đi lên thức tỉnh võ hồn, nhưng phần lớn thì đều thức tỉnh mấy cái võ hồn cùi bắp, thậm chí là phế võ hồn, đa số đều không có hồn lực, qua được 1 thời gian, cuối cùng cũng tới phiên Thiên Quân.
“Người tiếp theo, Thiên Quân.”
Nghe thấy tên mình, hắn cũng chậm rãi bước lên, đưa tay phải ra.
Hải Lão Giấu bắt đầu thức tỉnh cho hắn, Thiên Quân cảm thấy thứ gì trong hắn đang trồi lên, không phải của cơ thể, mà là cảm xúc, những cảm xúc xưa kia của hắn đang ào ào tỉnh giấc, và... hắn rơi lệ.
Trên tay phải của Thiên Quân xuất hiện 1 thanh kiếm dài, từ khi thanh kiếm xuất hiện, mọi người đều khóc, kể cả Hải Lão Giấu cũng như vậy.
Thiên Quân biết được tên của nó là “Đa Tình Kiếm”, Chuẩn Thần cấp võ hồn, nhưng theo hắn biết thì Đa Tình Kiếm chỉ là đỉnh cấp võ hồn mà thôi, trong phần Long Vương Truyền Thuyết thì đây là võ hồn của Đa Tình Đấu La Tang Ngâm, mà nói thật thì Đa Tình Kiếm này có chút khác so với cái trong Đấu La 3.
Thanh kiếm này rất dài, bề ngoài màu trắng với 1 đường màu đỏ kéo dài từ chuôi kiếm đến hết lưỡi kiếm, hơn nữa nó không ngừng sáng lên những ánh hào quang màu đỏ máu, nhìn rất khủng bố.
Lúc này, 1 âm thanh cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
“Tiểu đệ đệ, ngươi Võ Hồn là...” Hãi Lão Giấu nhìn về Thiên Quân, vội vàng mở miệng hỏi.
“Khí Võ Hồn, đa tình kiếm.” Thiên Quân không muốn lộ ra thứ gì, lạnh nhạt nói.
“Hảo, đa tình kiếm...”
Chỉ thấy Hải Lão Giấu nghe vậy, dùng sức gật đầu một cái, hắn nghĩ cái này đa tình kiếm, chỉ nghe tên, chắc cũng không đơn giản a?
“Tiểu đệ đệ, ca ca cho ngươi kiểm tra tiên thiên hồn lực.”
Hải Lão Giấu cầm thủy tinh cầu tới trước hắn, nhẹ nhàng nói. Thiên Quân nghe vậy cũng đưa tay vào, hồn lực trong cơ thể hắn bị hút vào quả cầu, hắn cảm nhận rõ ràng sự vận chuyển của hồn lực trong hắn.
Thủy tinh sáng lên trông thấy, thậm chí, nếu nhìn từ phía hắn, sẽ thấy được thủy tinh cầu có 1 vết nứt.
Hải Lão Giấu thấy vậy thì vui mừng quá đỗi, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Thiên Quân.
“Ngươi là tiên thiên mãn hồn lực đó, nhóc à!”
Ở thời đại này, vì sự xuất hiện của hồn đạo khí nên võ hồn không còn được quá quan tâm nhưng hồn lực thì vẫn còn, tiên thiên hồn lực quyết định 1 người có thể đạt tới hạn mức nào. Và với tiên thiên 10 cấp của hắn thì không phải dạng vừa đâu.
Sau khi thức tỉnh xong thì hắn đi luôn, hắn muốn đi kiếm cho mình 1 cái hồn hoàn trước đã rỗi tính sau, Thiên Quân cảm thấy khá phiền khi mà Hải Lão Giấu đi theo sau hắn lôi kéo quan hệ, mất cả tiếng đồng hồ khuyên bảo thì tên này mới chịu đi, mệt vl.
114
4
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
