Chương 1 - Kiếp trước
“Đã 6 năm rồi nhỉ, không biết cô ấy có sống tốt không nhỉ?” Âm thanh vang lên từ dưới gốc cây, ở đó, 1 cậu bé đang thì thầm.
Cậu bé khoảng chừng 5-6t, mặc trên người bộ quần áo khá cũ nát, tuy vậy, bộ đồ đó lại vô cùng sạch sẽ, cậu nhìn về bầu trời, thở dài, đôi mắt sâu thẳm như đang suy nghĩ điều gì đó.
Ánh nắng chiếu lên người cậu, khuôn mặt cậu hiện lên dưới ánh mặt trời, khuôn mặt ngây thơ của 1 đứa trẻ nhưng linh hồn cậu không hề trẻ, cậu tên là Thiên Quân, đó là tên ở kiếp này, còn kiếp trước cậu tên là Trần Quân.
Kiếp trước, cậu có 1 cô bạn gái, từ nhỏ cậu đã mồ côi cha mẹ nên người con gái ấy đã như người thân của cậu, cậu vô cùng yêu thương cô gái ấy, nhưng 1 chuyện không hay đã xảy ra.
Trong 1 ngày trời mưa, cậu bắt gặp bạn gái mình đang đi chung với 1 người đàn ông trung niên, cười cười nói nói với nhau, không kiềm chế được sự tức giận, cậu đã bước tới. Nhưng, trong cậu vẫn le lói lên niềm hy vọng, hi vọng đây không phải như cậu nghĩ, cậu quyết gọi điện thoại cho cô ấy. Tiếng chuông điện thoại trong túi xách của cô gái vang lên, lấy ra chiếc điện thoại và nhấn nút, nhưng không phải nút nghe, mà là nút tắt, cô gái đã tắt tiếng chuông điện thoại. Phải biết rằng, từ khi hắn quen cô gái, cô gái chưa bao giờ tắt điện thoại của hắn, hắn thẫn thờ, đứng như trời trồng dưới trời mưa, chiếc ô đã rơi từ lúc nào không hay.
Đứng được 1 lúc, khi mà nước mưa đã biến hắn thành 1 con mèo ướt sũng, 1 con mèo bị chủ nó bỏ rơi.
Trần Quân quyết định đi uống rượu giải sầu, hắn thấy mệt mỏi khi về căn nhà của mình. Lao đầu vào quán Bar, hắn uống như chưa từng được uống, mà quả thật là hắn chưa từng uống rượu hay bia, nhưng không hiểu tại sao hôm nay hắn lại muốn uống đến như vậy.
Quay về nhà trong tình trạng say mèm, trong tay hắn còn xách thêm vài chai nữa, mở cánh của quen thuộc, nhìn căn nhà tối om, hắn cười, cười như 1 tên điên.
Vũ Hà, bạn thân của người yêu hắn, đã chạy tới nhà hắn khi nghe thấy hắn đã trở về trong tình trạng say xỉn, cô không nghĩ tới điều này, phải biết, Trần Quân là 1 chàng trai tốt bụng, hiền lành, không bao giờ dính dáng tới rượu chè hay là thuốc lá. Vậy mà hôm nay cô lại nghe được tin hắn đang trong tình trạng say xỉn, cô biết đã có chuyện xảy ra giữa 2 người này rồi.
Vũ Hà bước vào nhà và thấy hắn ngồi trên ghế salon, đầu tóc hắn rối bời, đôi mắt đỏ ngầu và khuôn mặt thì đang nổi điên như 1 con thú hoang.
“Có, có chuyện gì xảy ra thế?” Giọng nói của Vũ Hà vang lên cắt đứt sự yên tĩnh trong căn phòng, Trần Quân nghe thấy âm thanh cũng ngước lên nhìn. Lúc này, hắn hơi tỉnh táo lại, nhưng sự tỉnh táo đó lại khiến hắn nhớ về hình ảnh hồi nãy, rõ ràng cô ấy hoàn toàn tỉnh táo nhưng lại cùng người đàn ông đó vào khách sạn chứ?
“Xoảng”
Chai rượu bị hắn ném vào tường, mãnh vỡ văng tứ tung, Vũ Hà thấy cảnh đó thì hoảng hốt, lấy tay che miệng để không hét lên.
Trần Quân đứng dậy, hắn như con thú sổng chuồng lao vào đập phá tất cả, Vũ Hà định can ngăn nhưng cô không dám, cô thấy sợ khi nhìn hắn điên cuồng như vậy
May mắn cho cô khi bạn gái hắn đã về, Nhật Hạ bước xuống xe, tháo nón bảo hiểm ra rồi đi vào: “Xin lỗi anh! Em có việc nên...”
Thấy khung cảnh bừa bộn trong phòng, nó đã biết chuyện gì xảy ra, nó nhìn về cô bạn thân của mình, Vũ Hà cũng chỉ lắc đầu. Chưa kịp định hình tâm lý thì hắn đã lao tới bắt lấy cổ tay của nó: “Tại sao? Tại sao cô lại làm như vậy với tôi?”
Nhật Hạ còn chưa hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện chyện gì cả, hắn hét lên: “Hồi chiều, cô đã đi với ai?”
Nó cười nhạt nhìn hắn, giờ thì nó cũng hiểu rõ rôi, nhìn hắn, nó bình tĩnh nói: “Sao? Không tin nhau à?”
“Tin? Cô bảo tôi tin thế nào khi mà cô ôm 1 người đàn ông vào khách sạn, tôi tin cô kiểu gì hả?” Hắn nói như muốn hét vào mặt nó, nó hiểu, hắn điên cuồng như vậy chứng tỏ hắn đang ghen, nó mừng vì biết hắn yêu nó đến nhường nào nhưng quát vào mặt nó như thế chẳng khác nào không hề tin nó.
“Đây không phải sự thật.” Nhật Hạ lạnh lùng nhìn Trần Quân, nó mệt rồi, nó không muốn nói gì nữa cả.
“Sự thật? Chẳng lẽ mắt tôi MÙ sao?” Trần Quân bỏ đi, hắn không muốn rơi nước mắt trước mặt nó, hắn sợ bản thân sẽ mềm lòng với cô. Nhật Hạ ngồi trên ghế, Vũ Hà định tâm sự với nó nhưng nó xua tay và khuyên cô đi về. Nó cần sự tĩnh lặng.
.....
“Xoảng”
Lại 1 tiếng chai vỡ vang lên, hắn không nhớ nỗi đây là chai thứ mấy rồi, mấy hôm nay hắn luôn chìm trong men rượu, hắn không ăn mấy ngày rồi. Hắn nhớ nó, nhớ đến mức muốn bay ra khỏi nhà để đi tìm nó ngay, nhưng bản thân không cam tâm vì bị nó lừa dối, lại càng đau lòng hơn khi nghĩ đến việc thân xác của nó đã thuộc về một người đàn ông khác trong khi chính hắn mới là người yêu của nó.
Hắn ngồi phịch xuống sàn nhà, hắn đã quá say rồi, nở nụ cười nhưng lại chua chát vô cùng, hắn đã không thể ngủ trong 2 ngày liền, thiếu vắng nó, sự cô đơn khiến hắn càng trở nên điên dại, cơ thể hắn đã rã rời, men rượu đã khiến hắn trở nên vô lực, hắn mệt mỏi gục xuống sàn nhà.
Trước cửa nhà, 1 bóng đen đang đứng ngoài đó, trời đang đổ mưa, rất to, cơn gió lạnh thổi qua khiến bóng đen run nhè nhẹ. Thân hình mảnh khảnh bước vài nhà, chiếc dù ướt được cất gọn vào góc nhà. Cánh tay thon thả mở cửa phòng của hắn, hắn vẫn nằm đó, đôi mắt người xót xa nhìn hắn, bàn tay khẽ vuốt gương mặt của hắn.
Trần Quân cố gắng mở đôi mắt ra, hắn nhìn thấy hình bóng vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đó, hắn cười 1 cách chua chát: “Có lẽ anh đã phát điên vì em rồi, Hạ à! Dù là trong mơ anh vẫn gặp được em đấy!”
“Anh không mơ đâu, em đã về rồi!” Nhật Hạ nói với hắn, dù biết hắn sẽ không nghe được nhưng nó vẫn muốn nói.
Giọng nói của nó đúng thật là chẳng thể nào khiến hắn tỉnh táo lại, lượng cồn trong người hắn quá nhiều, hắn không thể thoát khỏi cơn say. Nhật Hạ rưng rưng nước mắt nhìn hắn, nó vuốt nhẹ gương mặt tiều tuy kia. Nhưng hắn đã gạt tay nó ra, rồi dùng sức để nói: “Đồ giả dối, biến khỏi tâm trí tôi đi.”
Hắn nhặt vội chai rượu trên sàn rồi nốc 1 ngụm thật nhiều vào bụng, nó thấy vậy thì lòng đau như cắt, giật lấy chai rượu từ tay hắn, nó làm 1 hơi, sau đó... nó hôn hắn.
2 đôi môi chạm nhau, hắn cảm nhận được hơi rượu, hắn muốn uống, không, hắn muốn nhiều hơn thế. Hắn bị kích thích bởi đôi môi của nó, hắn ôm chầm lấy nó, cảnh tượng dần trở nên nóng bỏng hơn, hắn bế nó lên giường.
Hắn như 1 con thú hoang lao tới nó, hắn đã bị men rượu chi phối rồi, nhìn lấy nó, hình ảnh cô gái mà hắn yêu, hắn ngỡ mình đang mơ, hắn thì thào: “Anh yêu em hơn bất kì thứ gì, sao em lại phản bội anh chứ?”
Giọt nước mắt của hắn rơi trên gương mặt nó, trong bộ dạng của hắn thật tội nghiệp, nó chỉ biết im lặng, không nói lời nào mà chỉ vòng tay kéo hắn xuống chủ động hôn hắn. Sự kích thích của một cô gái trong cơn say thì đố thằng đàn ông nào kiềm chế nổi. Hai cơ thể dính sát vào nhau, chiếc áo sơ mi của hắn bay xuống đất. Nụ hôn trượt dần xuống cổ, một tay hắn bứt hết hàng cúc áo của nó. Những chiếc cúc áo văng loạn xạ đầy trên giường. Nó nhắm nghiền mắt để mặc cho những giọt nước mắt chảy ra, gương mặt vẫn lạnh lùng, nó nói với giọng đầy chua xót: "Rồi anh sẽ hiểu rằng em chưa từng phản bội anh"
(E hèm, mấy ae tém tém lại chứ tác không biết viết 18+ đâu, tác còn non và xanh lắm)
.....
Tờ mờ sáng, Nhật Hạ nhẹ nhàng rời khỏi giường, tiện tay gom đống quần áo dưới sàn rồi bước vào nhà vệ sinh. Còn hắn thì vẫn cuộn mình vào chăn ấm, hơi men trong người chưa tan nên ngủ rất say. Được 1 lúc, cửa nhà vệ sinh bật mở, theo đó là vài tiếng động sột xoạt vang lên, chiếc vali được nó kéo lại nhẹ nhàng.
Tiện tay đặt trên cái bàn cạnh giường ngủ một bức thư, nó nhìn hắn, cái nhìn không muốn dứt, nước mắt lại trào ra, nó nhớ những ngày đầu mới quen hắn, khi đó hắn như kẻ cô độc nhất xã hội, phải cố gắng lắm nó mới tiếp cận được hắn. Nghĩ đến những kỉ niệm đó thì nó lại cười.
Nó cúi người đặt lên má hắn một nụ hôn, từng giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, nó bịt chặt miệng che đi tiếng nấc, nhanh chóng kéo vali bước đi để khỏi yếu lòng.
“Tạm biệt anh, Trần Quân.”
Mặt trời đã dâng cao, từng tia nắng chiếu qua khung cửa sổ vào căn phòng, ánh nắng mặt trời làm hắn tỉnh lại. Hắn cảm thấy hơi đuối, 1 phần vì mấy ngày không ăn gì, 1 phần vì người hắn toàn rượu.
Định hất chăn bước xuống, kiếm gì đó để ăn, bất ngờ hắn nhìn thấy có một vệt máu nhỏ đã khô in trên tấm gra giường trắng muốt. Trần Quân đơ người, sững sờ, bàng hoàng, hắn muốn chết điếng ngay tại chỗ.
“Đó không phải mơ, không phải mơ! NHẬT HẠ!”
Hắn hét lên tìm cô, hắn tìm khắp nhà, nhà vệ sinh, phòng khách, sân sau,... hắn không tìm thấy nó. Hắn liên tưởng tới điều gì, miệng thì thầm 2 tiếng “không nên”, hắn mở toang tủ quần áo, quần áo đã biến mất cùng chủ nhân của chúng.
Hắn muốn điên rồi, hành hạ hắn 2 ngày là chưa đủ sao, hắn mệt lắm rồi. Hắn nhìn thấy lá thư nó để lại, hắn mở ra xem thử.
"Gửi anh - người con trai mà em yêu hơn cả bản thân mình!
Khi anh đọc lá thư này thì có lẽ em đã đi rồi. Đi đến một nơi rất xa và ở đó không có anh. Có lẽ khoảng thời gian đầu em sẽ khó sống lắm vì em đã quen có anh ở bên cạnh rồi.
Em vốn không hề thích nói nhiều, cũng chả cần biết người khác có hiểu những gì em đang làm hay không nhưng.........một lần cuối thôi, hãy cho phép em biện minh vì em muốn anh hiểu. Em và người đàn ông kia vốn không như anh nghĩ, vì đó là cha ruột em.
Em biết, lúc đó em nói thì anh cũng không tin. Ngày hôm đó anh nặng lời với em như thế khiến em đau lắm. Trong đầu em chỉ tồn tại duy nhất mỗi một ý nghĩ, anh không tin em, không tin vợ của anh.
Em hiểu, anh cũng như bao người chồng khác, anh ghen........ và em vui vì điều đó. Có lẽ hiện bây giờ anh đã biết em không hề phản bội anh, đúng không?
Giữa em và anh không tồn tại hai chữ tin tưởng, ừ thì em sẽ tìm một nơi nào đó để suy nghĩ về khoảng thời gian mà chúng ta bên nhau.
Xin lỗi vì đã phá hỏng một đêm lãng mạn của chúng ta! Anh phải nhớ rằng: Huỳnh Nhật Hạ chỉ thuộc về mỗi một mình Trần Quân thôi, về tâm hồn lẫn thể xác.
Em yêu anh! Nhật Hạ.”
Dòng chữ trên lá thư bắt đầu nhòe đi vì những giọt nước chảy ra từ khóe mắt, giọt nước mắt chứa đựng sự cay đắng, hối hận vì những lỗi lầm của bản thân. Hắn - Trần Quân lần đầu tiên khóc vì một người và có lẽ đó là người phụ nữ duy nhất của cuộc đời hắn: Huỳnh Nhật Hạ
Thiên Quân tông cửa, hắn muốn đi tìm người con gái hắn yêu, thế giới của hắn, hắn không muốn mất cô, hắn sợ bản thân sẽ quay về như lúc xưa, hắn không muốn trải nghiệm sự cô độc đó 1 lần nào nữa, cô ấy trao cho hắn hy vọng, hắn không muốn hy vọng đó vụt bay.
Có lẽ như ông trời muốn trừng phạt hắn nên khi vừa lao ra khỏi nhà, hắn đã bị 1 chiếc xe tải tông chết, trước khi chết, hắn thấy được hình bóng thân quen kia, nhưng đã không kịp rồi.
*Chương đầu do cảm xúc hơi dâng trào khi vừa đọc 1 bộ ngôn tình nên mọi người thông cảm.
155
2
1 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
