Chương 10 - Mộng Tâm Quả
...............
Tần Mục lúc này bị sương độc bao phủ, thế nhưng sương độc không có như tưởng tượng ăn mòn từng tấc da thịt của hắn, mà lại theo cánh tay trái dung nhập vào cơ thể, sau lưng đồ án đỏ rực tản ra hào quang rạng rỡ, Tần Mục giật mình, vận chuyển Nhạc Viên Hợp Hoan Thư.
Nhạc Viên Hợp Hoan Thư, Tần Mục có được lúc hấp thu hàn độc của Dương Băng, hắn không hiểu công pháp này có ích lợi gì, nhưng lúc này hắn hiểu ra, trong đầu ngâm sướng khẩu quyết.
- Nhạc bất tận, vạn độc vi vương, viên phệ vạn độc. -
- Hahaha...
Tần Mục cười lớn, độc sương toàn bộ biến mất, Thải Phong trừng lớn mắt, hắn không hiểu, độc của hắn có thể giết Luyện Hồn cảnh chỉ trong nháy mắt, vậy mà lại có kẻ không nhìn độc của hắn, thậm chí còn hấp thu.
- Chẳng lẽ hắn có Độc Kinh?
Thải Phong nghi hoặc, Độc Kinh là từ thượng cổ Độc Đế viết ra, chia thành hai quyển trước và sau, Cổ Độc gia nhờ có nửa quyển trước, mới có đội quân Cổ Độc Nhân cường hãn, mà có thể chống lại cổ độc, chỉ có thể là người sở hữu Độc Kinh.
Thải Phong sinh ra tham niệm, nếu có thể giết Tần Mục, đoạt Độc Kinh, vậy chẳng phải hắn có thể độc bá Cổ Độc gia, chiếm nửa cuốn Độc Kinh còn lại, trở thành Độc Đế thứ hai?
- Giết...
Thải Phong cả người biến thành màu xanh, thân thể nổi lên từng đầu mụn nhọt, nhấp nhô như vật sống, khóe miệng dài ra răng nanh vàng ngóe, bộ dạng cực kì ghê tởm, Tần Mục càng cảnh giác hơn.
- Viên phệ vạn độc.
Tần Mục niệm khẩu quyết Nhạc Viên Hợp Hoan Thư, Vong Sát chi giáp giải trừ, cả người Tần Mục mọc ra lân phiến, trơn nhẵn, bóng loáng, giống như xà mà không phải xà, mười đầu ngón tay mọc ra móng nhọn, sắc bén như đao.
Oành...
Thải Phong miệng phun ra một viên độc cầu màu xanh, nhớp nháp kinh tởm, Tần Mục nhảy lên, thế nhưng bởi vì không có sự cường hóa của Vong Sát chi giáp, tốc độ chậm lại nhiều, Tần Mục chỉ có thể đưa tay đón đỡ độc cầu.
Độc cầu vỡ nát, Thải Phong ánh mắt khinh miệt, nhìn nhân hình đang đứng đằng trước, bị bao phủ bởi độc dịch, nhàn nhã bước tới, vươn tay định bắt lấy đầu Tần Mục, thế nhưng Tần Mục lúc này động, vươn ra trảo, chộp tới ngực Thải Phong.
- Cái gì?
Thải Phong giật mình, hắn không kịp phản ứng, bị trảo của Tần Mục chộp trên ngực, chỉ cảm thấy một trận đau rát, Thải Phong liên tục lùi, ôm lấy lồng ngực, cả kinh nhìn Tần Mục, quát.
- Sao có thể, ngươi tại sao một chút thương tổn cũng không có, cho dù có Độc Kinh, cũng không thể vạn độc bất xâm?
Tần Mục vung vẩy trên người độc dịch, khuôn mặt, đầu tóc, đều trải đầy lân phiến, hai mắt đỏ rực, quần áo đã bị độc dịch ăn mòn hết cả, thế nhưng lân phiến lại không hề hao tổn, vạn độc bất xâm.
- Độc Kinh? Là thứ gì?
- Độc Kinh là...
Tần Mục nghi hoặc, Thải Phong miệng hổn hển, trả lời Tần Mục, thế nhưng chỉ được phân nửa, hắn đã không thể nói, vị trí ngực không ngừng tuôn ra máu, thủng một lỗ lớn, trái tim đã nát bấy.
- Ây, biết trước để hắn sống lâu một chút.
Tần Mục gãi đầu, giải trừ lân phiến, thế nhưng lúc này tinh thần của Tần Mục bỗng nhiên trở nên mờ mịt, cả cơ thể như không chịu khống chế, đưa lên tay phải, liếm lấy huyết dịch còn vươn trên tay.
Chỉ khi đem máu của Thải Phong toàn bộ liếm hết, Tần Mục mới khống chế được thân thể, sững sờ, nghi hoặc bản thân, rốt cuộc bản thân vừa rồi làm gì? Uống máu người?
- Chả lẽ là tác dụng phụ của lân phiến?
Tần Mục hoảng sợ, quả nhiên trên đời này không có thứ gì là miễn phí, Vong Sát chi giáp khiến bản thân mệt mỏi vô cùng, thần bí lân phiến khiến bản thân trở nên khát máu, uống máu nhân.
- Tốt nhất sau này ít dùng nó.
Tần Mục ngồi xuống, thôn phệ oán niệm của Thải Phong, hắn chỉ còn thiếu một chút nữa là đột phá Luyện Hồn cảnh đỉnh phong, lại tìm kiếm kỳ ngộ, một đường đột phá Anh Hồn cảnh.
Loạt soạt...
Tần Mục đứng dậy, cảnh giác lên, âm thanh kia là có thứ gì đó đang tiến đến, với trạng thái hiện tại, Tần Mục muốn chiến đấu rất khó có thể bảo trì toàn bộ chiến lực, lúc này một người đi ra, một thân bạch y, tóc bạch kim như thác nước chảy dài đến lưng, khuôn mặt thánh thoát, một cái nhăn mày cũng khiến nam nhân say mê, không ai khác chính là Dương Băng.
- Lâm Hạo, ta đến tìm ngươi.
Dương Băng mở miệng, âm thanh trong suốt, thế nhưng nghe vào khiến người ta có cảm giác như cách xa ngàn dặm, quả nhiên là băng sơn nữ thần khí chất, Tần Mục ngồi xuống, xem như không có gì.
- Ta tự hỏi, ta có gì đặc biệt, để Dương tiểu thư lúc nào cũng muốn tìm ta.
Tần Mục hỏi, ngữ khí lạnh lẽo, không kém Dương Băng là bao, Dương Băng mỉm cười, như rạng đông ánh mặt trời làm băng sơn tan rã, Tần Mục cũng không cưỡng lại được mà ngẩn ra, nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, chờ đợi câu trả lời của Dương Băng.
- Ngươi là Luyện Hồn cảnh có thể chém giết Anh Hồn cảnh, không đủ đặc biệt sao?
- Xem ra ngươi biết quá nhiều rồi.
Tần Mục đứng lên, lạnh lẽo nói, Dương Băng lại không có cử động, vẫn đứng đó, nhìn Tần Mục, giống như nàng tin tưởng Tần Mục sẽ không động thủ, quả nhiên, Tần Mục không động, hắn có nguyên tắc, không địch bản thân, thì nước sông không phạm nước giếng.
- Ta tìm thấy một cây Mộng Tâm quả, liệu ngươi có hứng thú?
Dương Băng nói, Tần Mục vừa định rời đi thì dừng lại, hắn biết Mộng Tâm quả, là dị quả mà bất kì Luyện Hồn cảnh nào cũng mơ ước, là bảo vật vô giá đối với người sắp đột phá Anh Hồn cảnh như hắn.
Mộng Tâm quả, là dị quả sinh ra từ thiên địa linh khí, phục dụng có thể khiến bản thân ngộ ra tâm mộng, diễn hóa ra Võ Ý, nhất cử đột phá Anh Hồn cảnh, hơn nữa so với Anh Hồn cảnh bình thường còn muốn mạnh hơn gấp mấy lần.
Anh Hồn cảnh bình thường bởi vì diễn hóa Võ Ý rất khó khăn, cho nên thường rất lâu mới đột phá, Võ Ý thường không hoàn chỉnh, ảnh hưởng đến võ kỹ, công pháp hiện tại, mà người phục dụng Mộng Tâm quả đột phá, Võ Ý hoàn mỹ vô khuyết, lợi hại vô cùng.
- Rất có hứng thú, Mộng Tâm quả ở nơi nào?
Tần Mục trả lời, Dương Băng nhàn nhạt mỉm cười, trả lời Tần Mục, cùng nàng đi đến rìa phía Tây bí cảnh, đến một nơi gọi là Mộng Cốc, nơi đó là Dương gia tìm ra, bên trong có hai cây Mộng Tâm quả đã thành thục, Dương gia đã lấy một cây, còn lại một cây để lại cho người may mắn.
- Được, ta chỉ cần một quả, tùy ngươi xử trí.
Tần Mục gật đầu, Dương Băng bước đi, Tần Mục đi theo, cả hai dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến rìa phía Tây của bí cảnh, bất ngờ đi qua lần trước vực sâu, Tần Mục bỗng nhiên dừng bước chân.
- Có chuyện gì sao?
Dương Băng nghi hoặc, Tần Mục hít một hơi thật sâu, lắc đầu, Dương Băng tiếp tục dẫn đầu, Tần Mục đuổi theo, nhưng trong lòng không cất giấu được hoài nghi cùng lo sợ, vừa nãy hắn có cảm giác bị thứ gì đó nhìn chằm chằm, áp lực đáng sợ vô cùng, nhưng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Bí cảnh này nhiều bí mật hơn Tần Mục tưởng tượng.
.............
5
1
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
