ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9 - Cổ Độc Nhân

Hì hì, bởi vì đang trong tháng kéo doanh thu của công ty nên ta hơi bận, xin lỗi nhé.

..............

Tần Mục sau khi đoạt được danh ngạch thì cùng 99 người khác tiến về sau núi, đó là nơi bí cảnh được ẩn giấu, Tần Mục không khỏi hâm mộ, ai có thể tạo ra kì bí như thế bí cảnh, Võ Vương vẫn là Võ Đế, mặc dù nó từng ở trong gia tộc, nhưng Tần Mục lại ít tìm hiểu về bí cảnh.

Đại khái người tiến vào tu vi chỉ có thể cao nhất là Luyện Hồn cảnh đỉnh phong, nếu quá mạnh sẽ bị quy tắc của bí cảnh phản chế, nhẹ thì hạ thấp tu vi, nặng thì cả đời này cũng đừng mơ tưởng đột phá.

Tần Mục biết bên trong bí cảnh quý giá nhất là địa bảo, nghe nói có một vị biểu ca Tần gia từng đào ra một củ ngàn năm nhân sâm, ăn vào liền đột phá hai cái cảnh giới nhỏ, có vị biểu tỷ thì nhặt được bảo thiết, trở về luyện thành một thanh bảo kiếm có một không hai.

Tần Mục quyết định, sau khi tiến vào bí cảnh, cố gắng tránh những người này, tìm kiếm bảo vật trước, mọi thứ tính sau đi.

........

Đi chừng nửa giờ, vượt qua đường núi hiểm trở, cuối cùng cũng đi vào một thung lũng, hai bên vách núi dựng đứng, ở giữa thung lũng tụ tập rất nhiều người, là của ba đại gia tộc, Liêu, Tiếu, Dương.

- Đã mở ra.

Âm thanh của Lưu Hoa lão thái, cùng Tiếu Lạc vang lên, nhất thời phía trước sáng chói hào quang, một cánh cổng thình lình xuất hiện giữa không khí, là một cánh cửa bằng thanh đồng, cổ lão, tang thương, bên trên có hình ảnh của rất nhiều yêu thú, thế nhưng trên đầu đám yêu thú đó lại có một đầu kim sí đại bằng giương cánh, giống như vương giả.

- Tiến vào...

Đám người ba đại gia tộc ước chừng ba mươi người, phân biệt tiến vào bí cảnh, sau đó mới đến lượt đám người thiên hạ nhân sĩ như Tần Mục, tiến vào bí cảnh, Tần Mục cảm thấy thiên địa quay cuồng, quang cảnh trước mặt thay đổi, biến thành một mảnh núi non trùng điệp.

- Đây là bí cảnh sao? Linh khí thật nồng đậm.

Tần Mục nhìn xung quanh, cảm nhận xung quanh linh khí, quả nhiên nồng đậm gấp năm lần bên ngoài, hơn nữa ở nơi xa còn có một ít nơi linh khí tụ thành mây, cuồn cuộn không ngừng, quả không phải tầm thường.

- Thịch...

Tần Mục bỗng nhiên nhăn nhó, bên phải trái tim bỗng nhiên đau nhói, trên cổ ngọc bội bỗng nhiên giống như có ý thức, bay lên, kéo lấy Tần Mục hướng về hướng Tây bí cảnh.

Tần Mục đi theo ngọc bội chỉ đường, kì quái trên đường không gặp bất kì ai, cũng không gặp bất kì yêu thú vẫn là người khác, ước chừng một canh giờ, Tần Mục đi đến một cái vực sâu, mây mù che khuất, không nhìn thấy đáy.

(Nhảy xuống mà lấy tuyệt thế thần công :v, xin lỗi)

- Ngươi dẫn ta đến đây làm gì?

Tần Mục nâng ngọc bội, khó hiểu vô cùng, trái tim bên phải cũng không còn đau nhói, Tần Mục nhớ kĩ vị trí này, quay đầu rời đi, hắn lúc này không muốn phí thời gian tìm kiếm vực sâu này.

Lúc Tần Mục rời đi, bên dưới vực sâu không ngờ xuất hiện một đôi con mắt vàng óng như hoàng kim, to bằng một cái chậu rửa mặt, đủ để đoán kích thước của khuôn mặt của nó, ít nhất có mấy thước lớn, đôi mắt kia mở ra một chút thì đóng lại, vực sâu lại bình thường như cũ.

..............

Tần Mục lại trở về trong rừng rậm, từng cây đại thụ tản ra cành lá, che khuất ánh nắng, khiến khu rừng có vẻ âm u đáng sợ, Tần Mục cảnh giác, dường như có một ít ánh mắt nhìn hắn, không phải của nhân loại, loại ánh mắt này như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.

Cộp... Cộp...

Tiếng cành khô bị dẫm đạp, Tần Mục kéo xuống Lang Nha đao, nhìn về chỗ âm thanh phát ra, một đầu chó sói hiển lộ thân hình, nó cao hơn một thước, thân mọc ra lông màu xám, hai mắt đỏ ngầu, móng vuốt dài sắc bén, hàm răng nhọn đều đặn như cưa, trong miệng còn có mới tinh huyết dịch nhỏ xuống.

- Gừ...

Yêu lang gào rú, nhào tới Tần Mục, linh hoạt vô cùng, Tần Mục vung lên Lang Nha đao, chém về yêu lang đầu, yêu lang nhún người, lách qua Lang Nha đao, trong miệng phun ra một đám sương mù.

Tần Mục theo phản ứng che mũi miệng, đề phòng có độc, thế nhưng sương mù kia lại không có độc, chỉ là che mắt Tần Mục, yêu lang một thanh cắn trúng cánh tay của Tần Mục.

- Hừ...

Tần Mục dĩ nhiên đã mở ra Vong Sát chi giáp, răng của yêu lang chỉ phá mặt ngoài bảo giáp, không đụng tới da thịt, Tần Mục một đao vung qua, yêu lang nhanh nhẹn nhả ra Tần Mục cánh tay, tránh né.

- Yêu thú trong bí cảnh thật giảo hoạt.

Tần Mục cười cười, yêu lang tu vi ước chừng Luyện Hồn cảnh sáu, bảy tầng, nhưng kỹ xảo chiến đấu thì vô cùng giảo hoạt, so với yêu thú bên ngoài đáng sợ không chỉ gấp hai lần, thế nhưng đối với Tần Mục thì bất quá cũng như vậy.

Tần Mục ném đao, hai chân dùng lực, xông tới yêu lang, yêu lang kêu gào, nanh vuốt mở ra, chộp về ngực Tần Mục, Tần Mục nhất quyền đánh ra, thuận lợi đánh ở trên mặt yêu lang.

Thế nhưng Tần Mục cũng không tránh khỏi bị yêu lang cào trúng, thân thể lùi về sau, lông tóc không tổn hại, mà yêu lang khuôn mặt thì lõm vào, mắt sắp lồi ra, miệng mũi đều là máu.

- Ngao ngao...

Yêu lang đau khổ kêu, nó ỷ vào thiên sinh tốc độ, nghĩ rằng có thể giết chết Tần Mục trong một lần, thế nhưng nó không ngờ là, Tần Mục man lực đáng sợ như vậy, tốc độ còn hơn xa nó, khiến nó hối hận.

- Chết.

Tần Mục nắm lấy đầu yêu lang, vận lực vặn một cái, xương cốt yêu lang lập tức gãy, cổ xoay 180 độ, thất khiếu đổ máu, oán niệm như sương đen bay ra, Tần Mục một hơi hấp thụ, dễ dàng tiêu hóa, hấp thụ.

- Hừ...

Tần Mục hừ lạnh, lách người tránh qua một bên, phía sau lưng lập tức phát ra một tiếng xé gió, một đầu mũi tên xoẹt qua, cắm lên một thân đại thụ phía xa, đại thụ nhanh chóng khô héo, mũi tên kia hẳn là có độc.

- Là ai?

Tần Mục quát, sử dụng cung tên không thể nào là yêu thú, người này ẩn giấu rất tốt, cho đến lúc ra tay một khắc đó, sát ý dâng lên, Tần Mục mới phát hiện, người này không thể lưu.

Bộp... Bộp...

Tiếng vỗ tay vang lên, một người từ thân cây cao nhảy xuống, lưng vác cung tên bằng gỗ, thô sơ không tưởng, tướng mạo bình thường, mặc quần áo vải thô, mười đầu ngón tay đều biến thành màu xanh lục kì dị.

- Thân thủ không tồi, giết yêu thú như giết gà, ta gọi Thải Phong.

Người kia cười nói, rất vui vẻ, thế nhưng Tần Mục không có xem là thật, người này vừa nãy động sát ý với bản thân, không thể nào vừa mới vậy đã lật mật, cư xử như thường.

- Không hoan nghênh ta sao? Thôi vậy, ta cũng không có thói quen cùng người sắp chết nói chuyện.

Thải Phong lạnh lẽo nói, mười ngón tay thình lình chuyển thành màu xanh lục, chộp tới Tần Mục, Tần Mục vung tay đón đỡ, để Tần Mục giật mình là, Thải Phong lực lượng yếu đến đáng thương, nhưng cánh tay của Tần Mục lại cảm thấy nóng rát.

- Có độc?

Tần Mục lùi về, nhìn xem cánh tay, Vong Sát chi giáp bị ăn mòn ra mười cái lỗ thon dài, da thịt bên trong biến đỏ rần, nổi lên u nhọt, quả nhiên là có độc.

- Khế ước đã ký, mạng của ngươi ta nhất định lấy.

Thải Phong gào lên, trong miệng phun ra lục sương, xung quanh thực vật lập tức khô héo, cháy tàn, Tần Mục cả kinh, liên tục lùi, thế nhưng lục sương như có mắt, luôn đuổi theo hắn không thôi.

- Đừng có đùa với ta.

Tần Mục gầm lên, vận chuyển Vong Sát chi thư, man lực hùng hậu bộc phát, vung lên Lang Nha đao, chém ra lục sương, thế nhưng lục sương vô chất, rất nhanh nhào tới hắn, Tần Mục liên tục vung đao, đao sinh phong, yếu ớt chặn lại lục sương đẩy tới.

- Nghĩ cách a.

Tần Mục nhức đầu, lúc này sau lưng hắn bỗng nhiên truyền đến nóng rát, như có người cầm than nóng áp lên, Tần Mục không tự chủ vươn tay trái, chạm lên lục sương, lúc này đao thế ngừng, lục sương bao phủ Tần Mục.

- Hahaha...

Thải Phong cười lớn, hắn là người của Cổ Độc gia, là Cổ Độc nhân, từ nhỏ đã ngâm qua vô số độc, chống lại độc dược, nuôi dưỡng thành độc nhân, trên người hắn từng tấc đều là độc, độc này ngay cả Anh Hồn cảnh cường giả trúng cũng phải đau đầu để giải, Luyện Hồn cảnh trúng chỉ có chết.

..............

5

1

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.