Chương 9 - Vương Quý Đen Đủi
Đường Mỹ Mỹ khiếp sợ ngây dại thì Vương Quý đối diện càng thê thảm hơn, nếu không phải hắn ngồi trên ghế thì đã trực tiếp quỳ xuống đất rồi, toàn thân run rẩy như bị giật kinh phong, rất muốn há miệng nói xin lỗi nhưng lại không có chút sức lực nào.
"Ta đắc tội phải nhân vật gì thế này??"
Phong Dật Vân quan sát Vương Quý sắp bị dọa đến chết, miệng càng nhếch cao thêm, đoạn nói tiếp vào điện thoại.
- Gia gia, khoan nói chuyện đó đã, con có lý do của con, sau này gặp mặt con sẽ nói với người... Hiện tại ở đây có người ức hiếp con nga.
Câu nói khiến người nghe có cảm tưởng một đứa nhỏ trong nhà đang làm nũng đòi công đạo với trưởng bối, nhưng giọng điệu và thái độ của tên này rõ ràng là cao cao tại thượng không coi người ăn hiếp hắn vào mắt...
Âu Dương Phúc bên kia cũng là ngây người không giải thích được.
- Ăn hiếp con? Trên đời này còn có người ăn hiếp được con á, tên ngu đần nào lại đi ăn hiếp con vậy, đầu hắn bị lừa đá chăng?
Một câu của Âu Dương Phúc càng khiến mọi người toát mồ hôi hột, rốt cuộc người thanh niên đây là dạng cường nhân ở phương nào tới a??
Nghĩ nghĩ Phong Dật Vân liền thở dài, hạ thấp giọng nói xuống.
- Cũng không phải là ức hiếp con, mà là mắng người dạy dỗ con, nói con vô phép vô tắc, ài... người ta còn nói con được cái địa phương bần cùng cặn bã nào dạy dỗ đi ra, không coi ai ra gì. Con cũng thật là quá oan uổng rồi, tới ghi danh nhập học cũng bị mắng, người ta nhưng là Vương chủ nhiệm nga, con đúng thực là không đắc tội nổi a...
Phịch!
Vương Quý từ trên ghế ngã lăn xuống dưới đất, ánh mắt lồi ra như cá chết nhìn Phong Dật Vân, không có thống hận mà chỉ là cùng cực sợ hãi.
Phong Dật Vân nhìn cũng không nhìn trực tiếp treo điện thoại, hắn biết Âu Dương Phúc bên kia khẳng định sẽ bão nổi tới nơi rồi, xem chừng mấy người trên sở giáo dục phải chịu đựng sự tức giận của ông một hồi.
Quả nhiên, sau khi kết thúc cuộc gọi với Phong Dật Vân, Âu Dương Phúc mặt mũi đỏ bừng, tức giận không sao kể hết, mắng Phong Dật Vân vô học khác nào chửi thẳng lên mặt lão, từ xưa tới nay người nói xấu sau lưng lão thực sự là nhiều đếm không hết, nhưng toàn bộ là nói thầm trong lòng hoặc là nói lúc không người nào nghe thấy được, nào có chuyện nói giữa bàn dân thiên hạ như vậy? Đây còn là trực tiếp mắng thẳng vào mặt cháu trai yêu quý của lão, cũng là học trò xuất sắc nhất mà lão từng dạy dỗ.
Cục tức này nhịn không được a...
Ngay lập tức Âu Dương Phúc đánh một cuộc gọi cho sở giáo dục, không ngại phí nước bọt hung hăng quát mắng một phen, náo loạn tới long trời lỡ đất.
Người của sở giáo dục không thể làm gì khác hơn là vâng vâng dạ dạ, hứa hẹn sẽ cấp cho Âu Dương Phúc một cái công đạo, sau đó liền gọi xuống cho hiệu trưởng Lý, người tiếp quản trường Vương Đô hiện tại.
Lịch sử tái diễn, hiệu trưởng Lý bất đắc dĩ phải nghe mắng chửi đến đau lỗ tai, lão tức giận mang người hùng hùng hổ hổ đi tới phòng chủ nhiệm Vương, nơi xảy ra vụ việc.
Người trong phòng nhìn hiệu trưởng Lý tức giận xông vào, lập tức minh bạch người trong điện thoại một trăm phần trăm là Âu Dương Phúc, đồng thời càng thêm kính sợ người thanh niên này, âm thầm cảnh cáo mình cẩn thận không nên đắc tội với nhân gia.
Hiệu trưởng Lý bước vào phòng liếc nhìn Vương Quý té ngã trên đất, lạnh mặt nói.
- Vương Quý, xem ra anh ngại mình sống quá lâu rồi đúng không? Cho anh làm chủ nhiệm anh liền coi trời bằng vung, đắc tội người không nên đắc tội, tôi nghĩ cái chức chủ nhiệm này anh cũng không cần làm nữa rồi... Người đâu, vào bắt Vương Quý lại, chuẩn bị nộp cho cảnh sát, người này vi phạm vào tội nhận hối lộ, hà bức học sinh, dùng công làm tư, đã ăn chặn không ít kinh phí của nhà trường, cần phải đưa lên tòa án phạt thật nặng mới yên lòng công chúng.
"Giao cho cảnh sát? Khởi kiện?" đây là loại tình huống gì vậy? Không phải chỉ cách chức là xong sao? Người trong phòng thoáng mê muội, sau đó rất ăn ý đồng loạt nhìn về phía Phong Dật Vân.
Thật ra Lý Hào đã sớm hận chết Vương Quý rồi, tên khốn này ăn cơm của mình lại đi đắc tội với người mà ngay chính bản thân mình khi gặp người ta cũng phải khom lưng uống gối, không dám nhìn thẳng. Vừa rồi sau khi sở giáo dục điện xuống, ở trên đường đi tới phòng chủ nhiệm, Tiếu Minh có điện thoại cho Lý Hào, tốt nhất nên cẩn trọng đối đãi với người mà hắn giới thiệu, Lý Hào có hỏi nhưng người ta nói hắn không có quyền tiết lộ, bất quá bởi vì giao tình nhiều năm Tiếu Minh vẫn để lại một chữ cho Lý Hào, đó là chữ Phong.
Lý Hào thầm liên hệ một chút, Tiếu Minh là tổng giám đốc của tập đoàn Phong Vân, mà người đứng sau tập đoàn này Phong gia Phong Dật Vân, nhân vật truyền kỳ của toàn Hoa Hạ.
Có một câu nói vui thà đắc tội với chủ tịch nước cũng không nên đắc tội Phong Dật Vân.
Cũng chỉ có duy nhất người này khiến Tiếu Minh sợ hãi, không dám tiết lộ thân phận, cho nên Lý Hào có thể khẳng định người mà Tiếu Minh giới thiệu chắc chắn liên quan tới Phong Dật Vân, hơn nữa quan hệ không đơn giản.
Khám phá bất ngờ làm Lý Hào tâm muốn chết cũng có, Vương Quý tên khốn có mắt như mù thiếu chút nữa hại chết lão tử, mẹ kiếp, lão tử liền giết ngươi trước.
- Lý hiệu trưởng, Lý Hào, ông không thể làm như vậy với tôi được... A!! Các ngươi làm gì, buông ta ra, mau buông!!
Vương Quý ra sức phản kháng kêu gào, nhưng là vô dụng, rất nhanh liền bị mấy tên bảo vệ kéo đi rồi. Căn phòng trở lại an tĩnh, mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám, ánh mắt hết nhìn Lý Hào lại nhìn qua Phong Dật Vân.
Lý Hào lúc này mới có nhiều thời gian quan sát Phong Dật Vân, sau hồi lâu thầm than "khí tràng thật mạnh mẽ, tướng mạo phi phàm, không hổ là người có quan hệ với Phong Dật Vân, may mắn tên Vương Quý ngu ngốc kia không phạm sai lầm quá lớn, nếu không cái trường học này cũng đi theo hắn luôn rồi."
Nghĩ tới đây, Lý Hào liền biết mình phải đánh tốt quan hệ với thanh niên trước mặt, lão cười cười bước tới thân mật kéo tay Phong Dật Vân, định kéo hắn xuống ghế để hảo hảo trao đổi một chút.
Ai ngờ Phong Dật Vân lại đẩy tay lão ra, mày kiếm chau vào nhau, một bộ ghét bỏ.
- Lão giày nầy, ít đụng chạm cho ta, ta nhưng là thích mỹ nữ đấy, dù không còn mỹ nữ nào tồn tại thì ta cũng không thể có khẩu vị nặng như vậy được...
Vừa nói hắn còn cố tình lách người về phía Đường Mỹ Mỹ, thiếu chút nữa dựa sát vào người nàng.
Biến cố bất ngờ khiến người xung quanh nghệt mặt, đây là thanh niên thế mạnh tựa vương giả hồi nãy sao? Cơ mặt ai nấy đều khẽ co giật.
Đặc biệt là Đường Mỹ Mỹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong lòng thầm mắng Phong Dật Vân sắc lang trên dưới trăm lần, tên khốn này cố ý đụng vào vào ngực nàng, đánh chết nàng cũng không tin hắn vô tình không có chủ tâm xấu xa đấy.
Đường Mỹ Mỹ hung hăng trừng mắt Phong Dật Vân.
Nghe tiếng nghiến răng trèo trẹo, Phong Dật Vân khẽ liếc nhìn nàng chớp chớp mắt, ý vị khiêu khích mười phần.
Thấy Phong Dật Vân đùa bỡn, Đường Mỹ Mỹ càng thêm tức giận, hai tay nắm chặt nhưng lại không dám phát tiết, dù có phát tiết thì cũng phải đợi khi không có ai, hoàn toàn bỏ ý nghĩ cẩn thận thân phận của hắn ra khỏi đầu... Mà kết quả như vậy là điều Phong Dật Vân mong muốn, hắn chấm điểm Đường Mỹ Mỹ rất cao cho nên không hề mong muốn mỗi khi đụng mặt là nàng lại phải cung cung kính kính. Chẳng thà để nàng ghi hận, trực tiếp bỏ qua thân phận của hắn để đối đãi bình đẳng thông thường.
Cảm thấy kế hoạch mỹ mãn, Phong Dật Vân quay đầu hướng Lý Hào còn đang kinh ngạc nói.
- Lý hiệu trưởng, tôi không mong sự tình ngày hôm nay truyền ra ngoài, ông hiểu ý tôi chứ?
Dứt lời, khí tràng cường đại bộc phát còn kinh khủng hơn lúc đầu gấp nhiều lần, người xung quanh chỉ cảm thấy hít thở không thông, hai chân mềm nhũn như muốn quỳ xuống tới nơi, ánh mắt nhìn Phong Dật Vân càng thêm kính sợ, bất an.
Có điều, Đường Mỹ Mỹ sau lưng Phong Dật Vân lại mặc nhiên không xảy ra vấn đề gì, nàng nghi hoặc nhìn mọi ngươi khi không lại run bần bật, mặc mũi trắng bệch, "không phải là trúng giỏ cả lũ rồi chứ?" nàng thầm nghĩ.
Lý Hào tóc gáy dựng đứng, không dám chậm trễ gật đầu lia lịa.
- Hiểu hiểu, tôi sẽ không để chuyện này truyền ra ngoài.
Phong Dật Vân lướt mắt nhìn những người khác, tất cả không một ai ngoại lệ gật đầu như gà mổ thóc.
Phong Dật Vân hài lòng gật đầu thu lại uy áp, tiếp theo nhìn Đường Mỹ Mỹ hỏi.
- Lý hiệu trưởng, lão sư Đường đây là chủ nhiệm của lớp nào?
Hắn không hỏi trực tiếp Đường Mỹ Mỹ vì biết chắc nàng sẽ không trả lời, ai bảo mình gây ấn tượng tệ như vậy, bây giờ hình tượng của mình trong lòng nàng có lẽ đã thành sắc lang vô sĩ rồi. Bất quá cũng không tệ, sắc lang thì sắc lang, dù sao đường hoàng quân tử quá sẽ không cưới được nhiều lão bà, hắc hắc!!
Lý Hào vội vàng đánh mắt với Đường Mỹ Mỹ.
Đường Mỹ Mỹ khó chịu quệt môi nói.
- Đại học năm nhất, lớp thanh nhạc.
- Tốt, vậy sắp xếp tôi vào lớp của Đường lão sư đây, lớp học năm cuối Trung học cũ kia bỏ đi giùm tôi.
Đối với quyết định của Phong Dật Vân, Lý Hào không dám có ý kiến, vội vàng kêu người ghi danh sau đó rất biết điều đuổi hết mọi người đi, chính mình cũng rời khỏi, chừa lại không gian cho Phong Dật Vân và Đường Mỹ Mỹ, lão không phải là người ngu, thông qua thái độ của Phong Dật Vân liền có thể thấy hắn có hứng thú với Đường Mỹ Mỹ.
Nhìn biểu hiện của Lý Hào, Phong Dật Vân rất hài lòng gật đầu.
- Đường lão sư, giờ chỉ còn lại hai chúng ta...
1,072
1
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
