ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10 - Đi Đền Bù Tổn Thất

Phong Dật Vân cười tà mị bước tới gần, hơi thở dương cương nồng đậm phả ra, Đường Mỹ Mỹ không nhịn được từng bước lùi về sau, ánh mắt dè chừng mọi động tác của Phong Dật Vân.

- Cậu... Cậu muốn làm gì? Không được tới đây, nếu không tôi la lên đó...

A! Cảnh này là cường đạo và mỹ nữ đúng không? Phong Dật Vân thích thú thầm nghĩ, khóe miệng khẽ nhếch không cho là đúng nói.

- Thử xem!

Đường Mỹ Mỹ lùi thêm mấy bước liền đụng phải bức tường, thân hình dựa sát lui sau khiến bộ ngực hơi ưỡn lên phía trước, vốn đã to nay lại càng thêm to.

Phong Dật Vân hai mắt cũng thẳng, âm thầm nuốt nước bọt, "Cái này một bàn tay dường như cầm không hết a."

Mắt thấy Đường Mỹ Mỹ há miệng định hô lên, Phong Dật Vân nhanh chóng bước tới dùng tay chặn miệng nàng lại, làm cho âm thanh phát ra đều là ư ưm đầy tính khiêu khích.

Mà khuôn mặt hai người bây giờ cách nhau chưa tới 10cm, ngay cả hơi thở của nhau hai người đều có thể nghe thấy rõ ràng.

Phong Dật Vân mặt dày không sao, còn Đường Mỹ Mỹ chưa qua chuyện yêu đương, bình thường rất ít tiếp xúc với nam nhân làm sao chịu được, gò má và vùng cổ sớm đã đỏ hồng lên rồi. Bất quá ánh mắt của nàng vẫn ngang ngạnh hung dữ nhìn chằm chằm Phong Dật Vân.

"Tên thối tha này quả nhiên không phải thứ gì tốt!"

- Hung dữ quá nhỉ, cô không sợ tôi sao? Nói cho cô biết chỉ cần một câu nói của tôi thì cô có thể sẽ chết mười lần đấy!

Phong Dật Vân bất ngờ lạnh mặt uy hiếp, hắn muốn thử xem cô nàng này sẽ phản ứng như thế nào, chắc là không dễ dàng thỏa hiệp đâu nhỉ?

Thật vậy, Đường Mỹ Mỹ nghe Phong Dật Vân uy hiếp mình lập tức giận dữ, hai tay hung hăng kéo tay Phong Dật Vân xuống khỏi miệng mình, giọng nói thanh lãnh vang lên trong phòng học.

- Anh dám, tưởng rằng tôi sợ anh sao?

Cách xưng hô thay đổi cho thấy Đường Mỹ Mỹ đã không còn coi Phong Dật Vân là người có bối phận nhỏ hơn mình nữa, luận về bất cứ mặt nào nàng cũng thua hắn, cho dù là sự già dặn nàng cũng cảm thấy xa xa không bì kịp người thanh niên này, trên người hắn đôi khi tản mát ra vẻ tang thương mà chỉ có ở những người lão thành từng trải qua nhiều sóng gió. Vì vậy nếu dùng cách xưng hô mình trên hắn dưới, không cần hắn cảm thấy khó chịu, ngay chính bản thân nàng cũng không tiếp nhận nổi.

Trong mắt Đường Mỹ Mỹ thoáng qua nét bất an nhàn nhạt, dù là rất nhanh liền biết mất nhưng làm sao thoát khỏi mắt Phong Dật Vân.

Hắn vốn còn đang hơi kinh ngạc trước biểu hiện của nàng, bây giờ thì lộ mánh rồi nhé, ra là ngoài mạnh trong yếu... Dám thử tôi à, xem tôi như thế nào đùa chết cô.

Phong Dật Vân từ kinh ngạc chuyển sang cười lạnh.

- Cô cho rằng tôi không dám?

Nói xong, hắn giơ tay mạnh mẽ kéo xuống một mạng áo lớn trên cổ Đường Mỹ Mỹ để lộ mảng lớn trắng nỏn nơi cổ, gần phân nữa hai khỏa to tròn cũng phơi bày trước không khí.

Hành động bất thình lình của Phong Dật Vân khiến Đường Mỹ Mỹ hoảng sợ hét to lên, hai tay gắt gao bám trụ cánh tay cường tráng của hắn, không cho hắn tiếp tục làm càng.

- Đừng, không muốn...

Kêu lên một tiếng, nước mắt cũng chảy xuống rồi, Nhìn bộ dạng hoảng sợ như con nai nhỏ cô độc bị thợ săn dồn vào chân tường của Đường Mỹ Mỹ, tâm tình trêu đùa nàng không cánh mà bay.

"Ta hơi quá đáng rồi..." Thở dài một hơi, Phong Dật Vân đưa tay lau đi nước mắt trên má nàng.

- Ài, xem cô kìa, tôi chỉ là muốn đùa một chút thôi mà, khóc thành cái dạng này... thật không có tí đảm lượng nào.

Đường Mỹ Mỹ bị sự ôn nhu của hắn làm ngẩn người giây lát, sau đó vội vàng quay mặt đi chỗ khác không để hắn chạm vào mình, trong mắt xẹt lên tia đắc ý.

Cái này Phong Dật Vân không thấy được, hắn nhìn nhìn Đường Mỹ Mỹ từ trên xuống dưới một lượt rồi nói.

- Hôm nay có tiết không?

Đường Mỹ Mỹ bĩu môi không thèm để ý.

Phong Dật Vân nhìn nàng tức giận, bộ dạng không khác gì tiểu cô nương làm nũng thì không khỏi bật cười, cô nàng này so với đám tiểu thư đài các kia còn thật thà đáng yêu hơn không biết bao nhiêu lần. Nghĩ vậy hào quang lãnh đạm trong mắt Phong Dật Vân liền nhu hòa hơn một chút.

- Không trả lời vậy coi như là không có nhé, đi thôi!

Vừa nói hắn vừa kéo tay Đường Mỹ Mỹ đi ra khỏi phòng, hoàn toàn không cho phép nàng cự tuyệt.

Đường Mỹ Mỹ thấy vùng vẫy không thành công, bất đắc dĩ quát to.

- Anh đưa tôi đi đâu, tên xấu xa này, buông tôi ra...

Phong Dật Vân không quay đầu nói.

- Đi đền bù tổn thất vì hành động thô lỗ vừa rồi của tôi.

Đường Mỹ Mỹ giật mình nhìn chằm chằm bóng lưng của Phong Dật Vân, để mặc hắn tùy ý kéo tay mình đi.

Hai người đi một mạch tới khu giữ xe sau trường, thẳng tới chỗ chiếc Ferrari đầy phong cách của Phong Dật Vân.

Đường Mỹ Mỹ là lần đầu chiêm ngưỡng chiếc xe đẹp như vậy, không nhịn được buộc miệng hô lên.

- Thật đẹp!

Phong Dật Vân quay sang nhìn nàng hỏi.

- Thích không?

Đường Mỹ Mỹ đang mê say nhìn ngắm chiếc xe theo bản năng gật đầu, nhưng sau đó nhận ra cái gì, tức khắc lắc đầu. Nàng không muốn bị người khác nói là mình được đại gia bao nuôi, cho dù là như vậy thì cũng phải là nàng cùng với người kia chân tâm thật ý, không phải dựa trên quan hệ xác thịt mà lợi dụng lẫn nhau.

Phong Dật Vân đương nhiên nhìn ra được suy nghĩ của nàng, cũng vì vậy mà hắn mới dây dưa nàng, làm người phải biết giữ vững bản tâm của mình, có giới hạn riêng của bản thân, cho dù có xấu xa hay tà ác cỡ nào cũng được nhưng nhất định phải có điểm mấu chốt.

Không nói gì thêm, mở ra cửa xe rồi đẩy nàng ngồi vào, bởi vì khung xe khá thấp, Đường Mỹ Mỹ không quen nên khi ngồi xuống phần đầu mạnh mẽ đụng vào trần xe, có điều Phong Dật Vân thấy được, nhanh tay đỡ lên, để đầu nàng đụng vào lòng bàn tay thịt mềm của mình.

Đường Mỹ Mỹ cảm giác đụng đầu vào trần xe, định hét to thì chợt cảm thấy trên đầu hoàn toàn không đau, mà còn có cảm giác mềm mềm ấm áp, quay qua thì thấy Phong Dật Vân đang mỉm cười nhìn mình.

- Cẩn thận chút!

Đường Mỹ Mỹ lén lút lấy tay ôm ngực, một trận tim đập loạn khiến nội tâm nàng rối tung rối mù, "đáng chết, sao tên lưu manh này lại trở nên tốt như vậy a,..."

Phong Dật Vân chắc chắn Đường Mỹ Mỹ không sao rồi mới đóng cửa xe, bước qua bên kia ngồi trên ghế lái chính.

Hắn lần nữa quay sang nhìn Đường Mỹ Mỹ nói.

- Thắt dây an toàn vào!

- A!

Đường Mỹ Mỹ hốt hoảng, vội vàng lần mò dây an toàn bên cạnh, nhưng bởi vì tâm tình không đúng nên loạng choạng nửa buổi vẫn tìm không thấy sợi dây nằm đâu.

Phong Dật Vật chỉ cảm thấy buồn cười, dứt khoát chồm người qua giúp nàng kéo dây an toàn.

Hai người lần thứ hai tiếp xúc ở khoảng cách gần trong gan tấc, bất quá lần này Đường Mỹ Mỹ không cảm thấy Phong Dật Vân chán ghét như trước nữa, không khí mát mẻ tràn ngập nam tính tỏa ra từ người hắn khiến nàng muốn thân cận lâu một chút, rung động trong lòng quả thật nói không nên lời.

Phong Dật Vân không chú ý tới biến hóa của nàng, hắn đang kéo dây an toàn xuống thì vô tình thấy vùng ngực của nàng hơi hơi lộ ra, thoáng cau mày, hằn thò tay ra sau ghế lái của mình, lấy ra một cái áo vest đen.

- Mặc vào đi!

Không hiểu sao Đường Mỹ Mỹ trở nên ngoan ngoãn, tiếp lấy áo vest mặc vào.

Xong đâu đó Phong Dật Vân mới kéo dây gài vào giúp nàng, nhìn nhìn hai gò má ửng hồng, hắn đưa tay véo nhẹ một cái rồi khởi động xe chạy đi.

Hai người trên xe không nói câu nào, chỉ có Phong Dật Vân lâu lâu nhìn vào gương chiếu hậu để xem nàng, phát hiện cô gái nhỏ đôi khi len lén liếc mắt nhìn hắn, được vài giây lại quay vụt đi chỗ khác như thể sợ bị phát hiện vừa làm chuyện xấu.

Miệng Phong Dật Vân khẽ cong lên độ cong mà không ai phát hiện, trong lòng thầm nghĩ "cô bé này cũng quá đáng yêu rồi..."

Lái xe lòng vòng Bắc Đế Đô hơn mười phút, cuối cùng dừng lại trước một trung tâm thương mại.

Phong Dật Vân bước xuống xe sau đó đi vòng qua bên kia mở cửa giúp Đường Mỹ Mỹ, những thiếu nữ xung quanh nhìn hắn ga lăng đều là dùng ánh mắt hâm mộ cùng đố kỵ nhìn Đường Mỹ Mỹ, khiến nàng có chút không được thoải mái.

Phong Dật Vân ngược lại không để ý nhiều, kéo tay Đường Mỹ Mỹ đi vào trung tâm thương mại.

Ở bên cạnh thấy Đường Mỹ Mỹ vừa vào trong liền nhìn đông nhìn tây, Phong Dật Vân nhẹ giọng hỏi.

- Lần đầu vào?

Đường Mỹ Mỹ gật đầu.

- Ừ!

Phong Dật Vân cảm thấy kỳ quái hỏi tiếp.

- Không phải cô làm việc ở trường Vương Đô sao, tôi thấy điều kiện ở đó rất tốt, hơn nữa người vào được không phải quyền thì là quý, cô đây là?

Nghe câu hỏi, Đường Mỹ Mỹ thoáng ngừng lại rồi mỉm cười nói.

- Tôi là cô nhi, từ nhỏ được Lâm lão sư nhận nuôi, lớn lên thì ông ấy giới thiệu tôi vào Vương Đô làm giảng viên, cho nên anh không thể coi tôi thuộc những người quyền quý đó được.

"Ra là vậy!..." Phong Dật Vân nhẹ gật đầu, chỉ có những người từng trải qua khó khăn cùng cực mới biết cách trân trọng yêu thương bản thân mình, hắn xem như đã hiểu phần nào bản chất của cô gái nhỏ này rồi.

Cười cười, Phong Dật Vân kéo tay Đường Mỹ Mỹ vào thang máy, đi thẳng lên tầng ba, quầy bán quần áo.

Bước vào đây, hai mắt Đường Mỹ Mỹ như pha lê tỏa sáng, yêu thích nhìn từng cái áo cái quần cái váy bày bán ở khắp nơi, không thể không nói, trong máu của nữ nhân luôn luôn tồn tại sở thích mua sắm, bất kể nghèo hèn hay phú quý.

249

3

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.