ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11 - Không Ai Được Phép Khi Dễ Cô Ngoài Tôi

Phong Dật Vân lớn lên ở đại gia tộc, hơn nữa cũng từng sống qua một khoảng thời gian dài, vì vậy mắt thẩm mỹ tinh tế có thể nói so với chuyên gia còn chuyên hơn nhiều lắm.

Dắt tay Đường Mỹ Mỹ đi vào khu vực hạng sang áo quần đắt tiền, Phong Dật Vân nhìn lướt qua một chút liền bước tới cầm xuống một chiếc váy dạ hội màu đỏ trễ vai.

Đưa tới trước mặt Đường Mỹ Mỹ nói.

- Thử cái này xem!

Đường Mỹ Mỹ vừa nhìn chiếc váy hai mắt nhất thời sáng lên, không giấu nổi vẻ thích thú, nhưng là một lúc sau bỗng dưng cắn môi lắc đầu.

- Không... không cần đâu, chiếc váy này mắc lắm...

Phong Dật Vân cười cười, nhẹ giọng câu dẫn.

- Không thích sao?

Đường Mỹ Mỹ mím chặt môi dùng sức gật đầu, rồi lại lắc đầu dời mắt đi chỗ khác, không dám nhìn nữa, nàng sợ nhìn tiếp sẽ không kìm được lòng mà mua lấy mất.

- Đường lão sư, không phải cô ghét tôi, muốn trả thù tôi chuyện ở trường học lắm sao, tôi đang cho cô cơ hội mà không biết tận dụng à?

Lời này quả nhiên có tác dụng, Đường Mỹ Mỹ tức khắc quay đầu lại, cặp mắt to tròn chớp chớp nhìn chằm chằm Phong Dật Vân.

- Ý anh là sao?

Phong Dật Vân nhún vai.

- Trung tâm thương mại này là tài sản của tôi, cô thích món nào cứ việc lấy, không cần trả tiền... Cô làm vậy thì tôi sẽ lỗ vốn, không phải trả thù được tôi còn gì... Bộ váy này ít nhất cũng năm vạn đấy!!

Đường Mỹ Mỹ không hề nghi ngờ lời hắn nói, quay sang nhìn bộ váy dạ hội nuốt nước bọt thầm nghĩ "nếu là của lưu manh, vậy mình không cần khách khí, dám đùa giỡn bản cô nương, bản cô nương lấy hết xem như phí tổn thất tinh thần..."

Hai tay nhỏ mềm mại vươn tới túm lấy bộ váy.

- Cái này tính vào phí tổn thất tinh thần của tôi!

Nói xong nàng cười tủm tỉm thích ý đi nhanh vào phòng thay đồ.

Phong Dật Vân nhìn với theo bờ mông tròn lắc lắc của nàng không khỏi bật cười.

- Hai mươi mấy tuổi đầu rồi mà vẫn như đứa con nít vậy, có lẽ tuổi thơ của nàng thật sự không được tốt cho lắm.

Thầm thở dài, Phong Dật Vân tiến lại gần mỹ nữ tiếp viên nói nói cái gì đó, đồng thời đưa ra một cái thẻ màu đen sẫm, nữ tiếp viên nhìn thấy cái thẻ liền tỏ ra khiếp sợ, đối với những lời Phong Dật Vân nói đều vâng dạ cung kính.

Phong Dật Vân phất tay sau đó đi chọn thêm cho Đường Mỹ Mỹ một vài bộ đồ phù hợp.

Chừng mười phút sau, Đường Mỹ Mỹ từ trong phòng thay đồ đi ra, Phong Dật Vân đang ôm trên tay vài bộ quần áo liếc mắt nhìn qua, ngay lập tức thẫn thờ.

Trước mặt hắn là một Đường Mỹ Mỹ hoàn toàn khác xa so với hình tượng giáo viên lúc trước, nàng bây giờ cực kỳ quyến rũ, bộ váy trễ vai làm lộ ra làn da trắng nõn nơi vùng cổ, xương quai xanh xinh đẹp hoàn mỹ, khe rảnh trước ngực ẩn ẩn hiện hiện khiến nam nhân thi nhau nuốt nước bọt.

Phong Dật Vân còn tỉ mỉ chọn cho nàng là bộ váy ôm sát eo, làm đường cong chết người của nàng được phơi bày ra toàn bộ, bờ mông căng tròn ngạo nghễ vểnh lên.

Người xung quanh đang nhao nhao mua sắm cũng phải ngây ngẩn nhìn ngắm dung nhan tuyệt trần mị hoặc của nàng hồi lâu.

Tính ra Phong Dật Vân vẫn là người có định lực cao nhất trong đám sắc lang, hắn chỉ sửng sốt vài giây sau đó bước tới bên cạnh Đường Mỹ Mỹ.

Không tiếc lời khen ngợi nói.

- Rất đẹp!

Đường Mỹ Mỹ khẽ đỏ mặt đưa mắt nhìn mọi người xung quanh rồi quay sang nhìn Phong Dật Vân, đoạn cố tình xoay một vọng cho hắn xem.

Phong Dật Vân mỉm cười nhu hòa, giúp nàng vén lại mái tóc hơi rối xõa trên vai, các nữ tiếp viên mở to mắt hâm mộ nhìn sự dịu dàng của hắn, cả Đường Mỹ Mỹ cũng bối rối, đầu hơi cúi thấp xuống.

Chỉ là đang lúc hai người tình tứ thì một giọng nữ lanh lãnh vang lên, thanh âm bén nhọn bộc lộ rõ vẻ chán ghét.

- Ê! Bộ váy này ta chọn, mau cởi ra!

Đường Mỹ Mỹ ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn qua địa phương truyền tới giọng nói, còn Phong Dật Vân thì sắc mặt lạnh lùng, hai mắt lóe hàn quang khó phát hiện.

Người vừa nói là một nữ nhân vóc người có lồi có lõm, nhưng xa xa không theo kịp Đường Mỹ Mỹ, trên mặt nàng tràn ngập thần sắc ghen ghét.

Hai tay nữ nhân đang ôm chặt cánh tay của một vị công tử ca, dùng bộ ngực nhô ra của mình cọ sát cánh tay gã.

Mà buồn cười nhất là vị công tử cả này lại dùng ánh mắt mê đắm nhìn chằm chằm hai khối nhục cầu nặng trịch trước ngực Đường Mỹ Mỹ, không thèm để ý nữ nhân bên cạnh, đến mức khiến Đường Mỹ Mỹ cảm thấy khó chịu, phản cảm nhích người nấp sau lưng Phong Dật Vân.

Lỗ Tư thấy nam nhân của mình bị nữ nhân hơi có phần xinh đẹp trước mặt mê hoặc, không nhịn được mắng thầm "hồ ly tinh", há miệng quát mắng.

- Bộ tai điếc hả? Không nghe tôi nói gì à? Mau cởi bộ đồ ấy ra, không có tiền cũng học đòi vào nơi này mua sắm.

Lời này vừa ra, tất cả người xung quanh đều tập trung ánh mắt lại đây, Lỗ Tư khỉnh khỉnh liếc mắt kiêu ngạo nhìn Đường Mỹ Mỹ rồi sang Phong Dật Vân "Hừ, tiện hồ ly, xem ta chỉnh ngươi như thế nào, còn anh chàng đẹp trai này nữa, sao lại bị yêu nữ đó mê hoặc chứ... Đáng tiếc thật".

Nếu là ngày thường Đường Mỹ Mỹ sẽ nhịn một nước, dù sao nàng không có tiền cũng là sự thật, nhưng hôm nay thì khác, nàng có Phong Dật Vân bên cạnh, lưu manh này khẳng định sẽ không đứng nhìn nàng bị ức hiếp đâu, hơn nữa cả trung tâm thương mại là của hắn, nữ nhân ngu ngốc kia lại bảo hai người không có tiền, quả thật là muốn tìm chết...

Nghĩ tới đây, sự tự tin của Đường Mỹ Mỹ tăng cao, nàng mạnh miệng đáp lại.

- Làm sao cô biết tôi không có tiền?

Lỗ Tư nghe vậy liền khinh miệt nói.

- Làm sao tôi biết? Chính cô phải rõ ràng nhất chứ, từ đầu xuống chân ngoại trừ cái váy thì cô hoàn toàn không khác gì một tên nghèo mạt hạng, tôi có thể ngửi thấy mùi của đám dân đen ăn xin ngoài đường từ cô đấy...

Vừa nói Lỗ Tư vừa đưa tay lên phe phẩy trên mũi, điệu bộ miệt thị điêu ngoa mười phần, một số người đứng xem kịch vui đồng tình với nàng, đặc biệt là những nữ nhân ghen tị với Đường Mỹ Mỹ, càng là cười lạnh buông lời cay độc.

- Phải đấy, không có tiền sao không ở mấy khu chợ hôi thối chọn vài món đồ phù hợp với thân phận, chui vào đây làm gì?

- Thật là, làm mất hứng mua sắm của người ta...

- Mau mau cút đi cho rồi, đừng làm mất mặt bản thân thêm nữa.

Đường Mỹ Mỹ nắm chặt nắm đấm, nói không ra lời.

- Các người... các người thật quá đáng!!

Lỗ Tư bộ dạng xuân phong đắc ý, lắc lắc cánh tay nam nhân bên cạnh mình.

- Ưng ca, anh xem đó, hạng nữ nhân như thế này ngày sau không được phép dây dưa vào, chỉ làm mất thân phận của anh thôi.

Phí Ưng dù trong lòng không muốn, nhưng chuyện đến nước này, không muốn mất mặt chỉ có thể thuận theo, tỏ vẻ ghét bỏ gật đầu.

- Tất nhiên rồi, đâu phải hạng nữ nhân nào anh cũng để mắt.

Chứng kiến người nào người nấy đều dùng ánh mắt khinh thường, cười nhạo nhìn mình, trong lòng Đường Mỹ Mỹ uất ức nói không nên lời, vốn tâm tình tốt đẹp cũng biến mất tăm, hốc mắt hơi ửng đỏ, hàm răng cắn chặt vào nhau.

Ngay lúc này, một luồng hơi thở mát lạnh quen thuộc phả vào tai, mặt nhỏ dần trở nên hồng hồng.

- Tức giận không?

Đường Mỹ Mỹ cắn môi gật gật đầu, Phong Dật Vân dùng bàn tay vuốt nhẹ mái tóc nàng nói tiếp.

- Muốn phản kháng không?

Được bảo bọc che chở bởi khí tức nam nhân mạnh mẽ, tủi nhục, uất ức trong lòng Đường Mỹ Mỹ chậm rãi tiêu biến, thay vào đó là một cỗ an tâm dựa dẫm, chỉ có duy tức giận là không giảm, ngược lại tăng lên. Nàng gật đầu nhìn trừng trừng Lỗ Tư, một dạng nghiến răng nghiến lợi như tiểu cô nương ôm hận.

Phong Dật Vân khẽ cười nhẹ nhàng nói.

- Sau này chỉ có tôi mới được ăn hiếp, khi dễ cô, những người khác dám đụng vào cô tôi sẽ cho bọn chúng hết thảy đều bốc hơi khỏi thế giới này, cho nên, từ đây về sau phải ưỡn ngực ngẩng cao đầu lên có biết không, đừng ôm dáng vẻ chịu nhục mặc người khi dễ như hồi nãy, tôi sẽ không vui, mà tôi không vui thì cô sẽ gặp vấn đề đấy...

Xoát cái, khuôn mặt, vùng cổ và lỗ tai Đường Mỹ Mỹ đỏ bừng lên, thầm mắng Phong Dật Vân lưu manh, bá đạo, nhưng đồng thời cũng có chút ngọt ngào không nói rõ, một loại tình cảm phức tạp đối với Phong Dật Vân chầm chậm sinh ra, chính bản thân nàng cũng không biết tình cảm này là gì, chỉ nhận định được một điều là, sự phản cảm chán ghét Phong Dật Vân đã không còn tồn tại nữa.

Nhìn xem Đường Mỹ Mỹ đã hiểu vấn đề, Phong Dật Vân hài lòng ghé sát tai nàng hơn một chút, chậm rãi nói.

- Tới, đánh nàng ta, hung hăng đánh... đánh chết cũng được, tôi sẽ lo phần còn lại...

"Đánh chết?" Đường Mỹ Mỹ nghe mà toát mồ hôi, bĩu môi nhỏ giọng đáp.

- Anh làm như nhân mạng rẽ lắm ấy!

- Đối với tôi, chết một hai con kiến hôi không phải là vấn đề đáng bận tâm.

Đường Mỹ Mỹ trực tiếp câm lặng, người đàn ông này cũng quá bá đạo, khí phách rồi...

Bất quá, ý kiến đánh người không phải là tồi, Đường Mỹ Mỹ hưng phấn chà xát hai tay.

- Tôi sẽ đánh, nhưng tôi sợ nàng đánh trả, hơn nữa tên lưu manh kia vẫn còn ở...

Phong Dật Vật vỗ vỗ đầu nàng nói.

- Không cần lo lắng, nàng sẽ không làm được gì cô, hạng nam nhân rách nát kia cũng vậy, đánh xong nàng ta thì quay sang đánh chết hắn, tất cả những ai vừa mở miệng nhục mạ cô, cứ thẳng tay đánh... Có tôi ở đây, cô không phải sợ gì cả.

98

2

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.