Chương 12 - Cô Dám Uy Hiếp Tôi?
Nói xong, hai mắt Phong Dật Vân bắn ra hàn quang bức người, một cỗ khí tức khủng bố phô thiên cái địa ầm ầm phóng thích, ngoại trừ duy nhất Đường Mỹ Mỹ không gặp vấn đề gì thì tất cả những người còn lại ở trong khu mua sắm này đều quỳ rạp xuống đất, tốc độ tim đập giảm xuống hơn phân nửa, nhưng dao động lại mạnh lên.
Không khí chung quanh như bị đình trệ khiến mọi người hô hấp thập phần khó khăn, mồ hôi lạnh chẳng mấy chốc ướt đẫm toàn thân, thật sâu trong linh hồn bọn họ sinh ra sợ hãi nồng đậm, loại áp bức khủng khiếp này làm họ muốn sống không được, mà chết cũng không xong, vô cùng thống khổ.
Tất cả cố gắng ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông tỏa ra khí tức đáng sợ này, vừa rồi họ còn châm chọc nữ nhân của hắn, dùng ánh mắt thương hại nhìn hắn...
Đường Mỹ Mỹ trông thấy người xung quanh cùng hướng mình quỳ xuống, trong lòng không khỏi hốt hoảng, bất giác quay đầu nhìn nam nhân bên cạnh, vẫn khuôn mặt, dáng dấp đó, nhưng bây giờ khí chất đã hoàn toàn bất đồng, lãnh ngạo, bá đạo, khí phách, ngông cuồng coi rẻ chúng sinh...
Vậy mới biết hắn đối với nàng đã mềm mỏng ôn nhu cỡ nào.
Một trận ngọt ngào nhẹ nhàng dâng lên, khóe miệng nhỏ bất tri bất giác cong lên độ cong đắc ý vui vẻ, bản thân Đường Mỹ Mỹ cũng không biết biến hóa này của mình.
Rất nhanh tinh thần của nàng trở nên phấn chấn, ánh mắt hung hăng trừng Lỗ Tư, chân bước nhanh tới bên cạnh nàng.
- Hừ! Không phải vừa rồi mắng bản cô nương ghê lắm sao?
Bàn tay nhỏ hung hăng tát xuống mặt Lỗ Tư một cái thật mạnh, âm thanh vang dội khắp đại sảnh, gò má Lỗ Tư in hằn dấu tay năm ngón đỏ rực, bởi vì sức lực của Đường Mỹ Mỹ thật sự không lớn cho lắm, nên dấu vết cũng không sưng lên nhiều.
Ngược lại, tát xong một cái Đường Mỹ Mỹ liền ôm tay, vẻ mặt mếu máo nhìn Phong Dật Vân.
Biểu tình đáng yêu này khiến hắn nhịn không được cười, bước lại gần cầm tay nàng lên xem, nhìn lòng bàn tay nhỏ nhắn đã sưng húp lên, dở khóc dở cười nói.
- Thật là, đánh người mà cũng tự thương tổn mình, bình thường không tập thể dục, vận đồng nhiều à? Sao thể chất lại yếu như vậy?
Đường Mỹ Mỹ có chút xấu hổ trả lời.
- Bình thường tôi chỉ ở nhà đọc sách, nếu không sẽ không đủ kiến thức để dạy học sinh của mình, dù sao tôi cũng chỉ mới hai mươi hai tuổi thôi, vẫn chưa đủ tuổi làm giảng viên, vì vậy phải dùng năng lực để bù lại... Ai u! nhẹ thôi...
Phong Dật Vân không nói gì thêm, nhẹ nhàng xoa nắn bàn tay nhỏ, chậm rãi dùng linh khí truyền vào hòa tan máu tụ, cái này là hắn cố tình lợi dụng chiếm tiện nghi của Đường Mỹ Mỹ, thực chất chỉ cần truyền linh khí là xong.
Đường Mỹ Mỹ khẽ đỏ mặt, cũng cảm giác được rằng hắn đang lợi dụng tình huống, nhưng khi nhìn vẻ mặt chuyên chú của hắn thì ý nghĩ đó liền biến mất...
Bàn tay sưng húp rất nhanh liền trở lại như cũ, Đường Mỹ Mỹ cảm thấy tay mình rất thoải mái, kinh ngạc hỏi.
- Hết đau rồi, anh làm sao hay vậy?
Phong Dật Vân mỉm cười nhìn nàng, tùy ý nói.
- Sau này sẽ chỉ cho cô, qua ngày mai buổi sáng phải dậy sớm tập thể dục, điều chỉnh lại cơ thể, cứ như vậy chưa đến ba mươi tuổi, cô đã trông như bà già rồi...
Nghe câu nói của hắn, bao nhiêu hảo cảm vừa nảy sinh lập tức biến mất, Đường Mỹ Mỹ ghét nhất là ai bảo nàng già, bởi vì nàng lao động tri thức quá nhiều nhưng lại lười vận động nên nhìn qua thành thục hơn đồng trang lứa, trừ bỏ thân thể phát dục rất tốt ra thì bản chất thực của nàng cũng chỉ là thiếu nữ đôi mươi.
Đường Mỹ Mỹ giằng tay ra khỏi Phong Dật Vân, bất mãn nói.
- Tôi ra sao có liên quan gì đến anh!
Phong Dật Vân kinh ngạc không hiểu tại sao, vừa rồi còn tốt đẹp, sao bỗng dưng lại giận dỗi rồi, "không lẽ mình nói sai điều gì?"
- Cô bị sao vậy? Tôi nói gì sai à?
Đường Mỹ Mỹ vẻ mặt chán ghét đẩy hắn ra, hừ lạnh nói.
- Phiền anh đừng có tới gần tôi, tôi già rồi, anh cứ đi theo tôi như vậy người ta sẽ nói tôi câu dẫn nam nhân trẻ tuổi đấy, cái danh trâu già khoái gặm cỏ non này tôi đeo không nổi.
Phong Dật Vân bừng tỉnh đại ngộ, "Chả trách..."
Nghĩ nghĩ một lúc, Phong Dật Vân đột nhiên tăng cường thần thức uy áp, triệt để ép xuống linh hồn của những người xung quanh, khiến bọn họ trực tiếp bất tỉnh nhân sự. Làm xong hắn còn khẽ vung tay, tức thì camera bốn phía đồng hoạt bị hỏng.
Đường Mỹ Mỹ nhận ra điều bất ổn, hai tay che trước ngực bước lùi về phía sau, tránh khỏi phạm vi của Phong Dật Vân.
- Đường lão sư, cô định đi đâu vậy?
Phong Dật Vân cười tà mị từng bước từng bước tiến tới gần Đường Mỹ Mỹ.
- Anh định làm gì?
- Làm gì? Không phải cô sợ người ta trông thấy cô câu dẫn nam nhân trẻ tuổi sao, tôi để cho người xung quanh ngất xỉu hết, camera cũng phá hư, không ai có thể thấy cô câu dẫn tôi được nữa, sao vậy? Không phải đúng ý cô rồi sao?
Phong Dật Vân làm ra vẻ đương nhiên nói, Đường Mỹ Mỹ lập tức hiểu được, tên khốn này đang cố ý trêu chọc mình tiếp đây mà.
Phát hiện mình không giải thích được gì, Đường Mỹ Mỹ quyết đoán xoay người bỏ chạy.
Nhưng là, vừa quay lưng thì một vòng tay to lớn, rắn chắc ôm chặt nàng từ sau lưng. Đường Mỹ Mỹ kinh hãi thét lên, ra sức vùng vẫy, đáng tiếc nàng vốn yếu ớt, làm sao vùng ra khỏi một con quái vật như Phong Dật Vân đây.
Hắn cúi đầu tì cằm lên vai nàng, hơi thở mát lạnh phả xuống vùng cổ trắng nõn, lập tức nơi đó liền đỏ bừng lên, nhiệt khí tỏa ra hòa quyện vào hơi thở lành lạnh của hắn.
- Tính chạy?
Đường Mỹ Mỹ đỏ mặt lí nhí đáp trả.
- Chạy... vì sao tôi phải chạy chứ?
Tròng lòng nghĩ cách thoát khỏi Phong Dật Vân, nàng cảm giác nơi ngực truyền tới một trận ngứa ngáy khó chịu, hai cánh tay to lớn kia đang ôm ngang ngực nàng, đè ép chúng biến hình.
Cái này cũng không phải Phong Dật Vân cố ý, chỉ trách Đường Mỹ Mỹ không đủ cao, hắn vòng tay ôm tới vừa vặn kẹp ngay ngực của nàng, sự mềm mại đàn hồi truyền tới làm hắn không nỡ rời tay, trong đầu hèn mọn nghĩ "nếu được cầm chơi hẳn hoi thì tốt quá..."
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn cũng không làm tới, chẳng may nàng ghét hận mình thì không xong.
Chỉ là mọi sự đều không tốt đẹp như Phong Dật Vân tính toán, thứ đồ chơi của hắn không hiểu hai từ "nhẫn nại" nghĩa là gì, hung hăng ngóc đầu lên biểu tình, vừa vặn đẩy lên cặp mông tròn lẳn của Đường Mỹ Mỹ.
Cảm giác có thứ gì chọt vào mông mình, vừa nóng vừa cứng rất khó chịu, Đường Mỹ Mỹ cau mày tạm thời bỏ qua việc nghĩ cách chạy trốn, đưa tay vòng lui sau, tóm vào thứ đang hành hung mình.
"Còn có lớp quần bên ngoài, đây là..." Đường Mỹ Mỹ nuốt nước bọt đánh ực một cái, hơi hơi quay đầu sang bên phải, rõ ràng trông thấy khuôn mặt Phong Dật Vân đang tì lên vai mình có chút không đúng, nàng lập tức minh bạch đồ vật mình đang cầm là gì.
Tuy nhiên, lúc chuẩn bị lặng lẽ buông ra để tránh tình cảnh càng thêm xấu hổ thì Đường Mỹ Mỹ chợt nảy ra một ý tưởng.
"Là anh chiếm tiện nghi của tôi, vậy thì đừng trách tôi không hạ thủ lưu tình..."
Bàn tay nhỏ chợt dùng sức bóp mạnh, Phong Dật Vân trợn trắng hai mắt, xém chút nữa vì đau mà kêu lên, may mắn hắn vẫn nhịn được, bất quá cái bộ dạng thống khổ kia đã chứng tỏ loại đau đớn này không tầm thường.
Đường Mỹ Mỹ đắc ý nói, vừa nói còn dùng thêm chút sức.
- Mau buông tay, nếu không đừng nghĩ về sau câu dẫn nữ nhân...
Phong Dật Vân xanh mặt liếc mắt nhìn nàng, nghiến răng hỏi.
- Cô đang uy hiếp tôi?
Đường Mỹ Mỹ bị ánh mắt của hắn dọa sợ, xém chút nữa buông tay, có điều cuối cùng vẫn gắng gượng cứng rắn lên.
- Phải, ai bảo anh cứ ức hiếp tôi, tôi phải... A! ư... anh làm gì...
Nói chưa hết câu thì Đường Mỹ Mỹ biến sắc, miệng nhỏ khẽ rên rỉ.
Hay tay Phong Dật Vân nơi ngực nàng bắt đầu loạn động, hai khối cầu cự đại mỗi cái bị một bàn tay tóm chặt, kịch liệt nắn bóp, Phong Dật Vân thầm hô "quả nhiên là nắm không hết, sướng chết ta rồi... Hắc hắc, cho cô biết hậu quả của việc uy hiếp ta, xem thử người nào chịu thua trước... Hy vọng tiểu đệ không thực sự bị nàng làm hư, bằng không sau này không thể cưới lão bà được nữa rồi."
Do mặc áo dạ hội nên bên trong Đường Mỹ Mỹ chỉ để một miếng lót mỏng che chắn, vì vậy cảm giác kích thích truyền đến vô cùng chân thật, so với đụng chạm da thịt trực tiếp không khác biệt nhiều lắm.
Hai bàn tay ấm nóng không ngừng xoa nắn vặn vẹo khiến nàng thoải mái, rên rỉ liên tục, dưới chân cũng dần trở nên nhớp nháp rồi, may mắn không có người nào chứng kiến, bằng không nàng có chui xuống đất cũng không hết xấu hổ.
- Ừ!... Ưm... đừng nữa... tôi sai rồi, tha... tha cho tôi đi mà...
Tay nàng quả thật buông khỏi tiểu đệ của Phong Dật Vân, thay vào đó là nắm chặt vải quần hắn.
Phong Dật Vân đắc ý "hừ, biết lợi hại của tôi rồi chứ... bất quá tha cho cô như vậy là quá dễ dàng rồi, cho cô chút bài học mới được...", lực đạo nơi tay tăng mạnh, hai khối cầu đã bị giằng xé đến tuột khỏi áo ngoài, toàn bộ cảnh xuân lộ ra trước mặt Phong Dật Vân, khiến hắn buộc miệng hô khẽ một tiếng.
- Thật đẹp!
Đường Mỹ Mỹ mặt càng đỏ, dường như đã có thể vắt ra nước được rồi, nàng cắn môi quay đầu qua, kề miệng bên tai Phong Dật Vân nói.
- Làm ơn tha... người ta... người ta không chịu... nổi nữa...
Nội tâm Phong Dật Vân run lên, hỏa khí bốc cao thiếu chút nữa chạm điểm cực hạn, nhưng thấy nàng khổ sở, hắn mới nói.
- Biết sợ rồi sao?
Đường Mỹ Mỹ nước mắt ngắn nước mắt dài mím môi gật đầu, có cho tiền nàng cũng không dám đùa với lửa lần hai...
Phong Dật Vân cười cười, hai tay hướng hai hạt đậu hồng đỏ trên ngực nàng ngắt nhẹ một cái khiến nàng rên to rồi mới thỏa mãn buông tay.
Thân hình Đường Mỹ Mỹ bỗng dưng run rẩy vài cái, giống như không còn tí sức lực ngã vào lồng ngực Phong Dật Vân, ban đầu hắn hơi ngẩn người sau đó hiểu ra chuyện gì, nhìn nàng cười mờ ám.
- Thoải mái lắm sao? Còn muốn nữa không, tôi không ngại giúp cô lần nữa...
Đường Mỹ Mỹ đỏ bừng hai má, yêu kiều trừng mắt.
- Mới không cần, lưu manh!
Phong Dật Vân mỉm cười, quay sang bên cạnh lấy bộ quần áo mình chọn hồi nãy đưa cho nàng, còn cầm thêm một cái quần chip nhỏ.
Điều này khiến Đường Mỹ Mỹ xấu hổ hận không thể tìm nơi nào đó ở ẩn, đây rõ ràng là hắn đã nhận ra nàng vừa lên đỉnh, bên dưới ướt át không được, nên cố tình đưa cái quần chip khác cho nàng thay đây mà.
- Sắc lang khốn kiếp!
Đường Mỹ Mỹ chạy vội vào phòng thay đồ, đóng sầm cửa lại, Phong Dật Vân nhìn với theo nàng cất tiếng cười to.
- Đấu với tôi, cô còn non lắm...
110
5
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
